Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

chương 107: kỳ hạn một năm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: ༄༂Mun༉

Mục Chỉ Lan hơi hơi ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, “Hồi Hoàng Hậu nương nương, mặt Chỉ Lan là bởi vì mẫn cảm một số thứ làm nên, sau lại chậm rãi tự mình chăm sóc là được.” Mục Chỉ Lan vuốt gương mặt mình, “Chỉ là Chỉ Lan cũng thực kinh ngạc, tướng mạo tuy rằng giống trước kia, nhưng thật ra cũng có chút chênh lệch không giống.” Nói, biểu hiện ra chính mình cũng thật kinh ngạc.

Hoàng Hậu hai mắt mang theo ba phần tìm tòi nghiên cứu nhìn Mục Chỉ Lan, theo sau gật gật đầu nói: “Thì ra là thế.”

Mục Chỉ Lan ôn nhu cười, nụ cười điềm mỹ rồi lại mang theo mị hoặc làm không ít nam tử đều tâm thần nhộn nhạo, Phượng Lan Dực nhìn về phía Mục Thanh Ca bên kia, phải biết rằng mặt Mục Chỉ Lan đẹp, lại gây sóng gió chỉ sợ sẽ bất lợi với Mục Thanh Ca, nhưng nhìn bộ dáng đối phương một chút cũng không thèm để ý, Phượng Lan Dực không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu.

Mà Phượng Hạo Hiên đã gặp qua bộ dáng Mục Chỉ Lan bị hủy dung, nếu nói gần chỉ là bởi vì mẫn cảm mà làm cho mặt trở thành như vậy khẳng định là không đúng, nhưng gương mặt kia có thể ở trong thời gian ngắn khôi phục hoàn mỹ vô khuyết như thế, chỉ sợ thế gian chỉ có một người có thể làm được, trích tiên Bán Hạ.

Bốn chữ trích tiên Bán Hạ ở trong đầu hắn nhộn nhạo, Phượng Hạo Hiên trở lại bên trong doanh trướng mình vẫn không thể quên Bán Hạ, ngay sau đó hỏi Thanh Hoa bên cạnh: “Ta để ngươi điều tra kết quả như thế nào?”

Thanh Hoa có chút không thể hiểu được nhìn Phượng Hạo Hiên, Phượng Hạo Hiên chưa nghe được thanh âm Thanh Hoa liền nhắc nhở nói: “Bán Hạ công tử.”

Thanh Hoa đột nhiên phản ứng lại, “Sau khi Bán Hạ công tử giải độc cho công tử, người chúng ta liền vẫn luôn chỗ tối đi theo hắn, nhưng trừ Vạn Hoa Lâu cái nơi này ra, người chúng ta không có phát hiện tung tích hắn, cho dù theo dõi thế nào đến cuối cùng cũng sẽ như là thần tiên biến mất, Phong thúc hoài nghi bên người Bán Hạ công tử có người võ công cao cường yểm hộ, lại còn không chỉ một ít.”

“Chúng ta cũng từng chú ý chặt chẽ Mân di Vạn Hoa Lâu, nhưng người này miệng rất chặt, hơn nữa rất cẩn thận, cho nên ở Vạn Hoa Lâu thăm dò không được bất luận tin tức gì.”

“Y thuật vô song, thân phận thần bí, cũng chính là năm nay mới toát ra một người, thân phận Bán Hạ công tử này rốt cuộc là ai?” Phượng Hạo Hiên cảm thấy rất hứng thú hỏi, hắn tùy ý ngồi ở trêи giường, “Bất luận là tướng mạo hay là khí chất đều là nhất thượng tầng, một người như vậy tuyệt đối không thể là hạng người bình phàm, ngươi lại phái người đi tìm.”

“Nhưng công tử, dù cho biết rõ thân phận Bán Hạ công tử lại có thể thế nào? Thân phận của hắn thần bí lại cũng nguy hiểm, nếu một mặt tiếp cận có thể hay không…” Thanh Hoa nhận được tầm mắt Phượng Hạo Hiên vội vàng nhắm miệng lại, sau đó lui ra ngoài, “Công tử, ta hiện tại lập tức phái người đi tra.”

Kỳ thật không đơn giản là công tử, Thanh Hoa cũng rất muốn biết rõ lai lịch Bán Hạ công tử, còn có Phong thúc, mấy ngày nay Phong thúc đều tự mình canh giữ ở Vạn Hoa Lâu, nhưng không thu hoạch được gì, Bán Hạ công tử này thật giống như là từ trêи trời giáng xuống đào đất mà chạy, làm người căn bản đoán không ra nơi hắn ở.

“Ta nhất định phải điều tra rõ ngươi rốt cuộc là ai?” Phượng Hạo Hiên nắm chặt tay.

A Hà vén rèm lên để Dương quý phi đi vào, Phượng Hạo Hiên vội vàng đứng lên kêu: “Mẫu phi.” Sau đó tự mình nâng Dương Quý Phi ngồi xuống, “Mẫu phi sao lại tới đây?”

“Hoàng Thượng có việc triệu kiến Cửu vương gia, chỉ sợ phải nói một thời gian, mẫu phi không có việc gì liền đến xem ngươi.” Dương quý phi tiếp nhận nước trà A Hà đưa, nhìn Phượng Hạo Hiên ngồi đối diện suy nghĩ liền hỏi: “Từ vừa rồi mẫu phi liền nhìn ra ngươi có tâm sự.”

Phượng Hạo Hiên nói: “Lúc trước ở trêи tiệc mừng thọ Mục tướng, ta đã thấy mặt Mục nhị tiểu thư bị hủy dung, hẳn là trúng độc gây ra, có thể ở thời gian ngắn như vậy khôi phục hoàn mỹ vô khuyết, ta nhưng thật ra chỉ có thể nghĩ ra một người y thuật có bản lĩnh này.”

“Ngươi là nói lần trước trích tiên Bán Hạ giải độc cho ngươi sao?”

Phượng Hạo Hiên gật gật đầu, “Người này y thuật vô song, ta rất muốn rắn chắc, nhưng là nề hà tìm kiếm không được tin tức của hắn.”

“Trích tiên Bán Hạ, nghe nói y thuật bằng thần y Túc Phượng, đáng tiếc mẫu phi vẫn luôn ở trong thâm cung không có duyên gặp mặt.”

“Đợi nhi thần tìm được trích tiên Bán Hạ, nhất định dẫn tiến gặp mẫu phi.”

Dương quý phi hơi hơi mỉm cười nói: “Hiên nhi, mẫu phi muốn nói cho ngươi chính là vạn sự không thể cưỡng cầu, có duyên sẽ tự gặp nhau.” Phượng Hạo Hiên tất nhiên nghe hiểu được Dương quý phi nói, vì thế gật gật đầu, Dương quý phi nhàn nhạt cười hỏi: “Nói cho mẫu phi, ngươi cảm thấy Thụy Dương quận chúa như thế nào?”

“Nhi thần chưa từng có nhiều tiếp xúc với Thụy Dương quận chúa, nhưng nhi thần cảm thấy Thụy Dương quận chúa này thật là thông tuệ, có tâm tư hơn người, hơn nữa nhi thần cảm thấy ở trong mắt nàng tựa hồ không có gì là quan trọng.” Ngay cả hôn sự hoàng thúc, Mục Thanh Ca cũng biểu hiện bình thường, không có nửa điểm làm người thấy quẫn bách, nữ tử như vậy thường thường khó có thể làm người đoán được.

Dương quý phi nói: “Có lẽ, quan trọng với nàng nàng cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, bởi vậy có thể thấy được Thụy Dương quận chúa tâm tư cực kỳ khó có thể nắm giữ, Hoàng Thượng cũng vì điểm này không mừng nàng.”

“Mẫu phi chính là muốn nhi thần rời xa nàng sao?” Ở trong ấn tượng Phượng Hạo Hiên, mẫu phi chưa bao giờ nhắc tới việc người ngoài, hiện giờ lại liên tiếp nhắc tới Mục Thanh Ca, Phượng Hạo Hiên ngẫu nhiên còn phát hiện tính tình Mục Thanh Ca cùng mẫu phi đạm nhiên có vài phần tương tự.

“Không.” Dương quý phi chậm rãi nhìn nơi khác, “Ta thiếu nương nàng chung quy là phải trả lại, mẫu phi không cần ngươi rời xa nàng hoặc là có thể tiếp cận nàng, chỉ cần ngươi thời điểm có thể giúp thì tận lực giúp nàng nhiều chút đi.”

“Mẫu phi…” Phượng Hạo Hiên cảm giác mẫu phi trêи người cái loại u buồn này tựa hồ càng thêm thâm, giữa mặt mày đều là bất đắc dĩ cùng đau đớn, “Nhi thần đã biết.”

“Ngươi là nhi tử mẫu phi kiêu ngạo nhất.” Dương quý phi nhu hòa cười, trong mắt buồn bực tiêu tán đi.

Trong chủ doanh trướng.

Trạm Đế hung hăng vỗ cái bàn, “Trẫm có thể chịu đựng ngươi thích Mục Thanh Ca, nhưng ngươi cũng cần thiết tiếp nhận trẫm tứ hôn, Mộ Dung Thanh kém hơn Mục Thanh Ca chỗ nào.”

“Nàng điểm nào cũng kém Mục Thanh Ca.” Phượng Tuyệt Trần phản bác.

Trạm Đế đột nhiên xoay người một búng máu thiếu chút nữa nhổ ra, “Ngươi chính là có ý định cùng trẫm đối nghịch sao? Mộ Dung Thanh, đích nữ Mộ Dung thế gia, từ nhỏ tiếp thu giáo ɖu͙ƈ hoàng thất, bất luận là tài mạo hay là phẩm đức nơi nào không thể tốt hơn Mục Thanh Ca…”

“Mà quan trọng nhất nàng còn là nữ nhi Mộ Dung gia đi.” Phượng Tuyệt Trần lạnh lùng nói, “Trước khi chưa gặp được Mục Thanh Ca, ta có thể dùng hôn sự ta tới làm tiền đặt cược, ai làm Vương phi, ta căn bản là không để bụng.” Nhưng nếu ông trời để hắn gặp Mục Thanh Ca, hắn liền toàn tâm toàn ý yêu một nữ nhân.

Trạm Đế tức mặt đều trắng bệch, sau một lúc lâu sau lời nói thấm thía nói với Phượng Tuyệt Trần nói: “Tuyệt Trần, ca ca không muốn bức ngươi, nhưng vì mẫu phi, ngươi liền không thể nhẫn nại sao?”

“…Hoàng huynh là muốn cho ta cùng ngươi giống nhau sao? Không chiếm được hạnh phúc.” Phượng Tuyệt Trần nói.

Trạm Đế đột nhiên lui về phía sau một bước, sau một lúc lâu sau, hắn mới ngồi xuống đỡ lấy cái trán, mà Phượng Tuyệt Trần đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, qua nửa canh giờ, Trạm Đế mới mở miệng: “Trẫm có thể cho ngươi thời gian một năm, nếu Mộ Dung gia nội trong một năm ngã xuống, trẫm có thể thu hồi ý chỉ, nếu ngươi không có bản lĩnh, ngươi nhất định phải theo ý chỉ trẫm đi làm.”

“Bổn vương sẽ không làm hoàng huynh thất vọng.” Đáy mắt Phượng Tuyệt Trần hiện lên một tia sát ý, theo sau xoay người liền rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio