Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

chương 166: không cầu vinh hoa phú quý

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Kiều Tiểu Tịch

Edit: ༄༂Mun༉

“Ngươi hiện tại nghĩ nhiều như vậy làm gì!? Mặc kệ là ai, đều là vì tốt cho Mộ Dung gia, vì Mộ Dung gia có thể truyền đời, Thái Hậu nương nương vì Mộ Dung gia làm bao nhiêu việc, nàng hy sinh chính mình, còn có Hoàng Hậu, còn có đại ca, đại tẩu, huynh đệ chúng ta đồng lòng, ta sẽ không bạc đãi con hắn, hắn tất nhiên cũng sẽ không bạc đãi con của chúng ta.”

“Huống hồ Hướng nhi là cốt nhục duy nhất của ta, đại ca tất nhiên không có khả năng bạc đãi hắn, chúng ta có thể an ổn ở Tân Châu, có thể ngồi trêи vị trí châu chủ Tân Châu này cũng đều là bởi vì Thái Hậu, Hoàng Hậu, còn có đại ca, ở trong triều cũng ít nhiều có đại ca chuẩn bị chúng ta mới có hôm nay.”

“Cái đó ta đều biết, ta biết hai huynh đệ ngươi tình cảm thâm hậu, nhưng tâm phòng người không thể không có, một khi có được quyền lợi chí cao vô thượng, liền tính là thân huynh đệ cũng muốn tính sổ a.”

Mộ Dung hải vỗ vỗ tay Mộ Dung phu nhân xem như an ủi, “Việc về sau ai cũng không đoán được, dù cho lúc đó thật sự đến muốn trốn cũng trốn không thoát.”

Mộ Dung phu nhân trầm trọng gật gật đầu.

Mục Thanh Ca đến xem mạch cho Mộ Dung Hải, Mộ Dung Hải thẳng tắp nhìn mắt Mục Thanh Ca sau đó hỏi: “Bán Hạ công tử, xin hỏi độc ta khi nào có thể loại bỏ hoàn toàn?”

“Mộ Dung đại nhân, độc Hương Mạn cũng không phải dễ dàng loại bỏ như vậy, còn cần một đoạn thời gian, bất quá ngươi hiện tại đã khôi phục rất tốt, lại qua hai ba ngày liền ổn.” Mục Thanh Ca nói.

Mộ Dung Hải gật gật đầu, Mộ Dung phu nhân đỡ Mộ Dung Hải nằm xuống, sau đó nói với Mục Thanh Ca: “Bán Hạ công tử, việc lần trước ngươi nhưng có cùng Phong Yên cô nương nói qua chưa, Phong Yên cô nương nói thế nào?”

Mục Thanh Ca lắc đầu nói: “Phu nhân, Phong Yên đã tới, để nàng tự mình trả lời ngươi đi.”

Phong Yên từ ngoài cửa đi vào, Mộ Dung phu nhân vội vàng đi qua nắm lấy tay nàng nói: “Phong Yên cô nương, có chút lời ta muốn hỏi ngươi, chắc Bán Hạ công tử cũng đã nói cho ngươi rồi, Phong Yên cô nương, Hướng nhi nhà ta tuy rằng tính tình thoạt nhìn bất cần đời nhưng tâm tính thật sự rất tốt, ngươi có thể suy xét một chút, ngươi nếu gả cho Hướng nhi, chúng ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi.”

“Phu nhân, Phong Yên biết Mộ Dung công tử rất tốt, tuy rằng bên ngoài không thiếu lời ra tiếng vào về Mộ Dung công tử, Phong Yên cũng từng tin là thật, nhưng đã nhiều ngày ở chung, Phong Yên mới biết được Mộ Dung công tử không phải người như vậy.” Phong Yên thấy Mộ Dung phu nhân gật đầu có chút không đành lòng tiếp tục nói: “Nhưng phu nhân, Phong Yên trong lòng có người rồi.”

Mộ Dung phu nhân sắc mặt khẽ biến, “Phong Yên cô nương, ngươi...”

“Đều là nữ tử, phu nhân hẳn biết muốn cùng người thương ở bên nhau là không dễ dàng cỡ nào, nhưng dù cho không dễ dàng Phong Yên cũng tuyệt đối sẽ không từ bỏ, cho nên chỉ có thể cô phụ ý tốt của phu nhân.”

Mộ Dung phu nhân miễn cưỡng cười cười, quay đầu lại cùng Mộ Dung đại nhân liếc nhau, “Không có việc gì không có việc gì, ta nếu như có thể nhìn ngươi cùng người ngươi thương ở bên nhau cũng cao hứng thay ngươi, Phong Yên a, ngươi xem dưới gối ta chỉ có một nhi tử, vẫn luôn muốn nữ nhi, ngươi nếu nguyện ý ta liền nhận ngươi là con gái nuôi, như thế nào?”

Mộ Dung phu nhân vì cùng công tử leo lên một chút quan hệ mà dùng bất cứ thủ đoạn nào a.

Phong Yên nhìn về phía Mục Thanh Ca, sau đó uyển chuyển cự tuyệt nói: “Mộ Dung phu nhân, Phong Yên từ nhỏ đã là cô nhi, đã quen những ngày như vậy.”

Mộ Dung phu nhân thương tiếc nắm tay Phong Yên nói: “Phong Yên, ta là thật sự thực thích ngươi, từ ánh mắt đầu tiên thấy ngươi liền cảm thấy cùng ngươi có duyên, ta nhận ngươi là con gái nuôi về sau có thể chăm sóc ngươi thật tốt, càng không có người có thể khi dễ ngươi.”

“Ý tốt Mộ Dung phu nhân Phong Yên tâm lĩnh, nhưng đối với Phong Yên mà nói những ngày như vậy đã rất tốt, Phong Yên không cầu vinh hoa phú quý chỉ cầu cùng người mình yêu sống bình bình phàm phàm.”

Mộ Dung phu nhân sửng sốt, nàng chưa từng nghe qua có nữ tử nói như vậy, ở cái thế gian này ai không muốn cầu được vinh hoa phú quý, ai không muốn sống những ngày áo cơm vô ưu, có bao nhiêu người vì quyền thế không tiếc hết thảy giá lớn, nhưng nữ tử trước mặt này lại chỉ muốn sống bình bình phàm phàm.

Mộ Dung phu nhân còn muốn tiếp tục thuyết phục Phong Yên, bên kia Mộ Dung Hải đã mở miệng: “Phong Yên cô nương có thể có suy nghĩ như vậy thật là làm ta thập phần kính nể, thiên hạ nữ tử ngàn vạn sợ chỉ có Phong Yên cô nương mới có cách nghĩ như vậy a, nếu Phong Yên cô nương chủ ý đã định, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu.”

Phong Yên gật đầu đáp tạ.

Mục Thanh Ca cùng Phong Yên trở lại u viên, Phong Yên thấy bốn bề vắng lặng liền hỏi: “Công tử, chỉ sợ hiện tại đã giao thủ, công tử, ngươi không phái ta đi vì tình cảm có thể tha thứ, nhưng vì sao không phái Phong Viên đi, Phong Viên võ công không chút nào thua Lăng Phong.” Chỉ sợ võ công hai người chẳng phân biệt trêи dưới.

Mục Thanh Ca thở dài nào với Phong Yên: “Lúc này không phải so võ công mà là sách lược, nếu là võ công liền tính là mười Phong Viên chỉ sợ cũng không có khả năng chạy thoát thành công trong tay nhiều cao thủ như vậy.”

Phong Yên gật gật đầu, đang muốn nói chuyện lại nghe âm thanh phía sau truyền đến, “Bán Hạ công tử, Phong Yên cô nương.” Chỉ thấy Mộ Dung Hướng nhanh chóng đi qua, hắn tay hơi hơi vung lên đề hạ nhân không cần theo, đi đến trước mặt Phong Yên, Mộ Dung Hướng hỏi: “Không biết Phong Yên cô nương rốt cuộc có chỗ nào bất mãn với ta?”

“...Mộ Dung công tử, lời này từ đâu mà nói.”

“Vậy ngươi vì sao không muốn gả cho ta!?”

Phong Yên đáy mắt mang theo trào phúng, ngươi cho rằng ngươi là ai a, “Mộ Dung công tử, ta đã cùng Mộ Dung phu nhân nói nguyên nhân.”

“Vậy ngươi liền nói cho ta, người ngươi thích rốt cuộc là ai, ta đây liền phái người đem hắn bắt lại để ngươi nhìn một cái rốt cuộc ai mới xứng với ngươi.” Mộ Dung Hướng đầy mặt khinh thường nói.

Phong Yên hừ lạnh một tiếng trầm giọng nói: “Mộ Dung công tử, ta thích ai là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi.”

“Ngươi...Phong Yên ngươi có biết trêи đời này không có nữ nhân ta không được, ngươi không cần không biết tốt xấu.”

Mục Thanh Ca nhíu mày, sau đó đem Phong Yên kéo lại phía sau đối diện tầm mắt Mộ Dung Hướng, “Mộ Dung công tử, tiểu muội nói chuyện có chút ngạnh, không phải là cố ý đắc tội, tại hạ cũng phải nói cho Mộ Dung công tử cưỡng cầu sẽ không được hạnh phúc, lợi dụng quyền thế mà đi chỉ là thống khổ thôi.”

“Ngươi lớn mật.” Mộ Dung Hướng nguyên bản đối với Mục Thanh Ca còn có ba phần nhu ý, hiện giờ đối diện khuôn mặt hoa dung nguyệt mạo này cũng chỉ có thể hạ tâm, “Ta kính ngươi là Bán Hạ công tử mới chăm sóc ngươi nhiều hơn, Bán Hạ công tử chẳng lẽ cũng muốn rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao!? Mặc kệ ngươi là Bán Hạ, hay là Phong Yên, Mộ Dung Hướng ta đều nhất định phải có được, nếu vào Mộ Dung phủ ta đời này cũng đừng tưởng lại đi ra ngoài.” Nói xong, hung hăng phất tay áo mà đi.

Phong Yên nâng chân lên liền muốn đuổi theo, Mục Thanh Ca một phen giữ chặt cánh tay Phong Yên, Phong Yên kêu lên: “Công tử, ngươi vì sao không để ta trực tiếp cho hắn hai bàn tay.”

“Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, dù sao ngày lành của Mộ Dung gia cũng sắp hết.” Mục Thanh Ca lạnh lùng cười.

XXXX

Mà bên này, Lăng Phong cùng Hoa Trì đã mang theo người Phong Vân trại khiêng rương vào Phong Vân trại, mà người Phong Vân trại tuy rằng cũng có bị thương nhưng không nghiêm trọng lắm hơn nữa không có tử vong, cánh tay Lăng Phong ăn một đao đã thấy xương bất quá hắn không có quan tâm, Lý Hổ sau khi về trại cười ha ha nói: “Bán Hạ công tử thật là lợi hại a, một cái đạn khói kia liền cơ hồ đảo ngược bọn họ, liền tính người không hôn mê cũng không có sức chiến đấu a, lần này thật đúng là đại thắng mà về.”

Lăng Phong tùy ý đem cánh tay mình băng bó một chút, bên này Lý Hổ đi đến bên cạnh Lăng Phong vỗ vỗ bả vai Lăng Phong nói: “Huynh đệ, võ công ngươi thật đúng là xuất thần nhập hóa a, vừa rồi nếu không có ngươi, chỉ sợ Phong Vân trại rất nhiều huynh đệ ta vẫn là tánh mạng khó giữ được a.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio