Ngu Dại Độc Phi Không Dễ Chọc

chương 168: sự phát kinh đô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Kiều Tiểu Tịch

Edit: Hồ ly

Mục Thanh Ca lắc đầu nói: “Sẽ không đơn giản như vậy, dù cho chứng cứ vô cùng xác thực cũng không đến mức diệt hoàn toàn Mộ Dung thị ở Tân Châu, dù sao hắn ở Tân Châu mấy chục năm không phải vô dụng, huống hồ ở kinh đô còn có hai tòa đại Phật Thái Hậu, Hoàng Hậu.

Hoàng Thượng dù cho hận đến ngứa răng cũng phải vì Nam Sở yên ổn mà nhịn xuống, chúng ta làm như vậy cũng chỉ là giáng đòn nghiêm trọng cho Mộ Dung thị, làm cho bọn họ không thể nhanh chóng xoay người, cài này tìm nhiều cơ hội hoàn toàn tiêu diệt.”

“Theo cách nói công tử, thì Mộ Dung thị Tân Châu sẽ được nhận trừng gì? Chẳng lẽ nhiều bá tánh vô tội bị bọn họ tham ô nhiều như vậy còn không đến mức tiêu diệt bọn họ sao?” Phong Yên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Mộ Dung thị trăm năm sao dễ tiêu diệt như vậy!?” Mục Thanh Ca còn chưa quyết định, những việc còn lại cứ giao cho hắn giải quyết.

XXXX

Kinh đô hoàng thành.

Sau khi Trạm Đế xem xong liền đem tin đưa cho An công công, An công công lập tức đem giấy viết thư đặt ở dưới nến thiêu đốt, mà ánh nến đem mặt Trạm Đế phản chiếu càng thêm âm trầm bạo ngược, An công công hạ mắt cung kính đứng ở bên cạnh, sau một lúc lâu mới nghe được Trạm Đế nói, “Tuyệt Trần đâu?”

“Hồi Hoàng Thượng, Vương gia đã tiến cung, hẳn là sắp đến.”

Trạm Đế gật gật đầu, không đến một hồi liền nghe được bên ngoài truyền đến thanh âm vấn an.

Phượng Tuyệt Trần bước tới, cửa Ngự Thư Phòng lại lần nữa đóng lại, “Thần đệ tham kiến hoàng huynh.”

“Trước mắt chỉ có huynh đệ ta.” Trạm Đế nói.

Phượng Tuyệt Trần nhìn mặt Trạm Đế âm trầm liền đoán được, “Hoàng huynh hẳn là đã nhận được tin tức đi.”

Trạm Đế gật gật đầu nói: “Trẫm không thể tưởng được Mộ Dung Hải hắn cư nhiên còn có bản lĩnh như vậy, cắt xén cống phẩm, còn cắt xén trong tay bá tánh không biết bao nhiêu ngân lượng, nhiều năm như vậy trẫm không chỉ một lần phái nhiều người đi Tân Châu, được nhận lại không có nửa điểm tin tức, nếu không phải lần này sơn tặc cướp đồ của hắn, trẫm còn không biết những việc này.”

Phượng Tuyệt Trần đem trong tay một quyển sổ sách cùng đồ vật đẩy tới, An công công vội vàng tiến lên tiếp nhận dâng lên Hoàng Thượng, Trạm Đế nhăn lại mày nhìn về phía Phượng Tuyệt Trần, sau đó cầm lấy tới xem, khuôn mặt già nua nhất trí run rẩy, đặc biệt là đôi tay kia, bởi vì dùng sức mà dữ tợn, gân xanh nhô lên...!

‘Bang’ Trạm Đế đập bàn đứng lên, An công công đột nhiên quỳ xuống, Trạm Đế bởi vì quá mức tức giận ho khan liên tục, An công công cũng bất chấp Hoàng Thượng tức giận vội vàng dâng khăn tay, Trạm Đế tiếp nhận khăn tay che lại miệng mũi ho khan, Phượng Tuyệt Trần vội vàng đi rồi đi lên, “Hoàng huynh.”

Trạm Đế nâng lên tay ngăn cản hắn sau đó lắc đầu tỏ vẻ mình không có việc gì, ho khan một hồi lâu Trạm Đế mới cảm thấy tốt chút, Trạm Đế đem khăn tay lấy tới lại thấy vết máu giữa khăn tay, Trạm Đế bình tĩnh đem khăn tay nhàu thành một đoàn, gắt gao nắm, “Tân Châu, khối thịt mỡ lớn như thế Mộ Dung thị ăn cũng đủ lâu rồi...”

“Này nhiều chứng cứ phạm tội, phạm đại tội, lần này trẫm tuyệt đối sẽ không cô tức dưỡng gian.”

“Hoàng huynh.” Phượng Tuyệt Trần nói: “Muốn hoàn toàn tiêu diệt Mộ Dung thị không có đơn giản như vậy, Tân Châu là túi tiền của Mộ Dung thị, cũng là căn cứ lớn nhất của Mộ Dung thị, nhưng lại cắm rễ ở kinh đô, nếu không đem rễ nhổ, những nhánh cây đó vẫn sẽ sinh trưởng.”

“Lời ngươi nói, trẫm làm sao không biết.” Trạm Đế thở dài, “Đã bao nhiêu năm, huynh đệ ta vì thế không biết đã nỗ lực bao nhiêu.”

“Nhưng lần này không giống nhau, lần này nếu ngăn chặn Mộ Dung thị Tân Châu, như vậy chẳng khác nào hủy diệt hai tay Mộ Dung thị.”

Trạm Đế gật gật đầu, “Trẫm nghe nói lần này sự việc phát sinh rất quỷ dị, trích tiên Bán Hạ kia có phải thật không?”

“Hoàng huynh vì sao lại hỏi như vậy?”

“Trích tiên Bán Hạ lai lịch không đơn giản, y thuật hơn người, tướng mạo phi phàm, ở kinh đô liền đã danh dương Nam Sở, cứu Mẫn quận bá tánh một thành càng là danh chấn thiên hạ, trẫm cảm kích hắn cứu dân Nam Sở, mà lần này hắn đi Tân Châu tá túc ở Mộ Dung gia lại còn cứu trị Mộ Dung Hải, cái này làm cho trẫm không thể không hoài nghi hắn rốt cuộc là ai!? Ban cho như thế nào?”

“Hoàng huynh là cảm thấy trích tiên Bán Hạ có hại với giang sơn Nam Sở?”

“Cũng chưa chắc, trẫm chỉ là cảm thấy Bán Hạ này là người tâm tính chưa định, chỉ nhìn việc hắn làm ở kinh đô liền biết hắn nhất định không phải người lương thiện, nhưng hắn lại có thể một chút lợi ích không nhận cứu trị Mẫn quận một thành, thậm chí là không màng an toàn bản thân, người như vậy khó có thể đoán được, còn có việc phát sinh ở Tân Châu trẫm nhưng thật ra cảm thấy cùng hắn có liên quan.”

“Hắn nếu không phải cùng Mộ Dung gia có thù oán thì chính là báo thù cho người khác.”

Phượng Tuyệt Trần đáy mắt hàm chứa một mạt ý cười nhàn nhạt, “Hoàng huynh, ta đã chuẩn bị ngày mai khởi hành đi Tân Châu.”

Trạm Đế đột nhiên đứng lên không tán đồng nói: “Không được, ngươi không thể đi, trẫm sẽ tự phái người khác đến điều tra những việc này, Mộ Dung thị coi ngươi như đinh trong mắt gai trong thịt, Tân Châu cách kinh đô đâu chỉ ngàn dặm, đến lúc đó ngươi nếu xảy ra chuyện trẫm như thế nào hướng mẫu phi dưới chín suối mẫu phi cho công đạo?”

“Hoàng huynh, ngươi cảm thấy trừ ta còn có ai có thể gánh trọng trách này!? Mộ Dung Hải có bao nhiêu giảo hoạt người khác không biết chẳng lẽ hoàng huynh cũng không biết sao? Lúc này đây ta tuyệt đối phải đem Mộ Dung thị đá ra Tân Châu.”

“Vạn sự cẩn thận.” Cuối cùng Trạm Đế cũng chỉ có thể nói ra bốn chữ này, trước kia mỗi lần Phượng Tuyệt Trần lên chiến trường ca ca là hắn đều lo lắng đề phòng, đối với hắn mà nói Phượng Tuyệt Trần là thân nhân duy nhất của hắn ở trên đời này, hai người huyết mạch tương liên, huynh đệ đồng tâm, giang sơn của hắn, Phượng Tuyệt Trần trấn thủ, mà hắn cũng vì Phượng Tuyệt Trần mở đường sáng.

Phượng Tuyệt Trần rời khỏi, Trạm Đế nắm chặt khăn tay ngồi ở chỗ kia, chỉ lộ ra góc khăn tay, An công công thổi mắt, Trạm Đế hỏi: “Ngươi cảm thấy hắn là thật sự cùng Bán Hạ không có quan hệ sao?”

An công công ngẩng đầu nhìn Trạm Đế, “Hoàng Thượng...”.

Đam Mỹ Sắc

“Trẫm có thể thấy được tới hắn cố ý vô tình giữ gìn Bán Hạ, còn có Từ Tuân, trẫm đã bao nhiêu năm không thấy người bảo thủ như hắn còn lộ ra thưởng thức cùng tán thưởng không thôi, mà đều là bởi vì người tên Bán Hạ này, trẫm nhưng thật ra rất muốn thấy người này rốt cuộc là thần thánh phương nào!?”

“Hoàng Thượng, sự tình Tân Châu tin tưởng thực mau Thái Hậu nương nương cùng Hoàng Hậu nương nương liền sẽ có tin tức.”

“Trẫm chẳng lẽ sợ các nàng không biết.” Trạm Đế lược hàm thâm ý nói, sau một lúc lâu đem khăn trong tay đưa cho An công công, An công công thật cẩn thận tiếp nhận nhìn mặt trên mang vết máu, cũng không có lộ ra chút nào kinh ngạc nhìn dáng vẻ hẳn là đã sớm biết, Trạm Đế chậm rãi đứng lên, để lại cho An công công chỉ là một cái bóng già nua.

Thọ Khang Cung.

Thái Hậu được Quế ma ma đỡ lên ngồi ở trên giường nệm, nhìn ra được trên mặt nàng mệt mỏi, Thái Hậu xoa giữa mày nhìn trước mặt Hoàng Hậu nôn nóng bất an, “Có chuyện gì, một hai phải ở đêm hôm khuya khoắt tới tìm ai gia!”

Hoàng Hậu vội vàng quỳ xuống nhanh chóng nói: “Mẫu hậu, đồ nhị ca phái người đưa vào kinh đô toàn bộ bị tặc phỉ Tân Châu bên kia cướp đi, nhị ca vì thế nổi trận lôi đình giận dữ đem tất cả quan binh Tân Châu đều phái lên núi đi tìm những sơn tặc đó đã kinh động Hoàng Thượng, ngày mai Cửu vương gia liền sẽ đi Tân Châu xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mẫu hậu, nên làm cái gì bây giờ?”

Quế ma ma nghe Hoàng Hậu bùm bùm nói, sắc mặt thảm biến, phải biết rằng Tân Châu Mộ Dung thị rơi đài, kinh đô bên này Mộ Dung thị chỉ sợ không còn khả năng xoay người, hơn nữa lúc này đây Thái Hậu nương nương đem tất cả hy vọng đều để ở lần cơ hội này, lại không nghĩ đến đều huỷ hoại..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio