Người con gái ấy có một cái tên rất hay ~ Melody! Melody Lewis!
Lần đầu tiên Hiên Viên Diệp Kiêu gặp cô là vào bữa tiệc sinh nhật của mẹ anh.
Sự xuất hiện của Melody đã lấy đi mọi sự chú ý của khách mời. Nét lai Á ~ Âu trên gương mặt biến cô thành một nữ thần bước ra từ trong bức tranh của các danh hoạ thời kì Phục Hưng. Chiếc váy đuôi cá màu vàng ánh kim như tô điểm làm cô càng nổi bật hơn, lại gợi ở cô nhiều nét đặc biệt.
Có quyến rũ!
Có ma mị!
Có bí ẩn!
Dường như Melody đã quen biết mẹ anh từ trước. Hai người nói chuyện rất thân thiết. Thỉnh thoảng cô còn chọc cho bà phải bật cười.
Có thể khiến mẹ cười nhiều như vậy, Hiên Viên Diệp Kiêu thật sự tò mò về cô, tự hỏi người con gái này cùng bà mẹ quý hoá của anh rốt cuộc là có quan hệ gì.
Trong lúc anh đang trầm tư suy nghĩ, Melody đến trước mặt anh, mỉm cười và hỏi một câu bằng tiếng Trung lưu loát: "Anh hẳn là Hiên Viên Diệp Kiêu đi?"
"Vì sao cô lại nghĩ vậy? Mẹ tôi nói cho cô à?" Hiên Viên Diệp Kiêu nhìn cô.
"Đương nhiên không phải! Là tôi đoán. Tôi từng nghe mẹ nói đại thiếu gia của Hiên Viên gia chính là người phải chịu nhiều áp lực nhất trong bốn vị thiếu gia kể từ khi sinh ra. Bởi vì anh ấy là trưởng tử, là người thừa kế, cho nên từ nhỏ đã phải sống trong môi trường giáo dục nghiêm khắc, không được thoải mái như ba cậu em kia của mình. Tuy rằng anh em mấy anh là sinh bốn không cùng trứng, ấy vậy mà trên mặt lại có nhiều điểm tương đồng. Nhưng ba người kia luôn có nét hiếu thắng, bốc đồng, không giống như anh, trầm ổn lại kĩ lưỡng suy xét! Đây chính là kết quả của việc nuôi dưỡng những đứa trẻ trong hai môi trường hoàn toàn đối lập" Melody mỉm cười tao nhã trả lời anh.
"Vậy mà cô cũng nhìn ra được. Bình thường chỉ có mẹ tôi để ý mấy cái này!" Hiên Viên Diệp Kiêu hơi bất ngờ quan sát cô.
"Mẹ tôi dạy là phải luôn quan sát mọi thứ xung quang!" Melody đáp.
"Nhưng tôi đâu có quen cô? Cô nói với tôi nhiều như vậy để làm gì!" Hiên Viên Diệp Kiêu khó hiểu nhìn Melody Lewis.
Vẻ mặt của anh khiến cô phải bật cười: "Không quen thì có thể làm quen. Làm gì có ai quen nhau ngay từ đầu, đúng không nào? Giới thiệu một chút, tôi là Melody Selena Lewis!"
"Họ Lewis! Chẳng lẽ mẹ cô là..."
"Đúng thế!" Melody gật đầu: "Có thể anh không quen tôi nhưng mẹ tôi thì anh vô cùng rõ ràng. Bất quá, chuyện đó để sau đi. Còn bây giờ, Hiên Viên thiếu gia, tôi có thể mời anh nhảy một điệu chứ?"
Nhảy ư? Cô lại đi mời anh nhảy? Hiên Viên Diệp Kiêu cảm thấy bất ngờ, anh chưa từng gặp cô gái nào táo bạo như cô. Lại đi mời một người đàn ông cùng mình khiêu vũ. Tuy rằng anh rất muốn đồng ý lời mời này của cô, nhưng mà...
"Tôi...không biết nhảy!" Hiên Viên Diệp Kiêu có chút xấu hổ, tai anh hơi đỏ lên. Bình thường thời gian của anh đều dồn vào kinh doanh cùng xử lí bang hội, làm sao mà rảnh để đi học nhảy nọ kia.
"Không biết? Không vấn đề gì." Trái hẳn với suy đoán của Hiên Viên Diệp Kiêu, Melody không những không cười anh mà còn nói: "Tôi có thể dạy anh nha!"
Dứt lời, không để cho anh kịp phản ứng, cô kéo anh vào giữa sàn khiêu vũ.
"Cô kéo tôi vào đây làm gì?" Hiên Viên Diệp Kiêu tức giận nhìn Melody. Nhưng chẳng làm cô sợ mà ngược lại còn cười khúc khích: "Đương nhiên là dạy anh nhảy rồi. Nói trước cho anh biết nha đại thiếu gia! Hiện tại mọi người đều đang nhìn chúng ta, nếu bây giờ anh mà bỏ đi nhất định sẽ bị quê mặt đó!"
Hiên Viên Diệp Kiêu cảm thấy nguyên một đàn quạ bay qua đầu. Anh thật muốn đánh cho cô gái tuỳ hứng này một trận. Bất quá nếu làm vậy, bà má của anh sẽ lấy mạng anh mất.
"Vậy cô nói đi, hiện tại phải làm sao?" Nếu cô gái này mà làm anh xấu mặt trước mọi người thì cứ liệu dần đi.
"Ừm, trước tiên, anh ôm eo tôi đi đã!" Melody nhìn anh ra lệnh.
Hiên Viên Diệp Kiêu vòng tay ôm lấy Melody. Nhưng cô có thể cảm nhận được cơ thể anh cứng ngắc, hiển nhiên là không quen thân mật với phụ nữ kiểu này.
"Thả lòng đi thiếu gia của em, nếu không thì người làm xấu mặt anh là chính bản thân anh chứ không phải em đâu." Melody mỉm cười ngọt ngào nhưng trong lời nói lại tràn đầy tà ý.
Tiếng nhạc chậm rãi vang lên.
Cô nói nhỏ bên tai anh: "Bây giờ nếu em lùi một bước thì anh phải tiến một bước, em sang trái thì anh phải sang phải. Nhớ đấy!"
Đôi nam nữ uyển chuyển xoay tròn theo từng khúc nhạc. Và đó sẽ là bắt đầu cho tình yêu của họ. Nhưng tôi chưa thể kể nó bây giờ được. Bởi vì chúng ta sẽ phải vượt thời gian trở lại năm trước, khi mà cô gái xinh đẹp Melody chưa ra đời, khi mà tình yêu của bố mẹ cô mới chỉ bắt đầu.
Chúng ta sẽ kể từ đó, thông qua một tác phẩm có tựa đề: "TÌNH YÊU NGANG TRÁI: RƠI VÀO LƯỚI TÌNH CỦA ĐÀO HOA THIẾU GIA!"