Chơi đến chán chê mê mỏi, Hiên Viên Tiểu Điệp mới bắt đầu cảm thấy thấm mệt. Vậy là cô nàng cùng Tư Đồ Dạ Vũ liền rời khỏi công viên, tới một nhà hàng gần đó dùng bữa trưa.
Ăn trưa xong, hai người lại tiếp tục dạo quanh Washington. Họ cùng nhau đi mua sắm, uống cà phê hoặc chỉ đơn giản là dạo chơi trên phố. Cứ như thế, quanh quẩn mấy hồi, rất nhanh lại hết cả một chiều thứ bảy.
Khi Tư Đồ Dạ Vũ và Hiên Viên Tiểu Điệp trở về biệt thự, đồng hồ đã điểm năm giờ chiều. Ánh nắng vàng cam của buổi hoàng hôn hắt qua khung cửa sổ, chiếu vào bên trong nhà. Cái nắng cuối ngày dường như không quá gay gắt, ngược lại đem tới cho người ta cảm giác khá dễ chịu.
Vừa đổi xong dép đi trong nhà, Hiên Viên Tiểu Điệp chưa vội trở về phòng ngay. Cô quay lại nhìn người đàn ông đang theo phía sau mình, bất ngờ cất lời nói với hắn: "Tiểu Vũ, cảm ơn anh!"
"Vì điều gì cơ?" Tư Đồ Dạ Vũ hơi nhướn mày tỏ ý nghi hoặc. Hắn cũng cúi đầu, chậm rãi nhìn thẳng cô gái đối diện.
Hiên Viên Tiểu Điệp đứng gần bên cửa sổ. Ánh hoàng hôn dịu dàng chiếu lên người cô gái nhỏ, làm cho cô tựa như được phủ một tầng hào quang lộng lẫy. Tiểu mỹ nhân vốn có dung mạo xinh đẹp, nay lại càng thêm mấy phần kiều diễm.
Khung cảnh trước mắt đồng thời khiến người đàn ông bất giác cảm thấy nao lòng. Hắn bỗng muốn đưa tay chạm vào cô gái.
Nhưng Hiên Viên Tiểu Điệp đã nhanh hơn. Chẳng để người đàn ông kịp phản ứng, cô bất ngờ tiến một bước về phía Tư Đồ Dạ Vũ. Lúc này, khoảng cách giữa hai người càng gần. Hắn có thể nhìn thấy trong mắt cô phản chiếu hình bóng của chính mình, giống như đã hoàn toàn khắc sâu vào tâm trí...
"Hôm nay em đã rất vui." Hiên Viên Tiểu Điệp mỉm cười dịu dàng. Cô ngẩng đầu, nhỏ giọng nói với người đàn ông: "Cũng phải khá lâu rồi em chưa được đi chơi thoải mái như vậy. Cho nên Tiểu Vũ à, thật cảm ơn anh nhiều lắm."
Nói rồi, chẳng biết lấy đâu ra can đảm, Hiên Viên Tiểu Điệp đột nhiên nhón chân, bất ngờ hôn lên má Tư Đồ Dạ Vũ.
A...
Hành động ngoài dự đoán của cô gái nhỏ khiến cho Tư Đồ Dạ Vũ trong phút chốc liền trở nên sững sờ. Tâm ý của Hiên Viên Tiểu Điệp dành cho mình, hắn coi như đã biết từ lâu. Chỉ là hoàn toàn không ngờ cô lại có thể to gan đến thế, dám hôn hắn.
Thực ra chính Hiên Viên Tiểu Điệp cũng ngỡ ngàng vì hành vi vừa rồi của bản thân. Cô thích Tư Đồ Dạ Vũ là thật. Nhưng dù gì mình cũng mới là một thiếu nữ lần đầu được nếm thử tư vị của tình cảm, khó tránh khỏi ngại ngùng.
Ở chung mấy tháng, làm việc mấy tháng, Hiên Viên Tiểu Điệp thỉnh thoảng cũng chỉ dám lén lút thể hiện tình cảm với Tư Đồ Dạ Vũ. Thế mà hôm nay, cô lại...
Ôi, thật xấu hổ quá đi mất!
[...]
Cốc! Cốc! Cốc!
Phía ngoài thư phòng truyền tới âm thanh gõ cửa có nhịp điệu. Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc của gã trợ lý bất ngờ vọng vào bên trong: "Thưa ông chủ, Lý nguyên lão đã đến."
"Cho ông ta vào đi."
Lúc lâu sau, chỉ có một câu hồi đáp. Ngay lập tức, cửa thư phòng được mở ra. Lý nguyên lão ~ Lý Khải Tường chậm rãi bước vào trong phòng. Liền đó, cánh cửa đồng thời khép lại.
"Nói đi. Hôm nay cậu gọi tôi tới đây có việc gì không?" Khi đã an toạ ở vị trí của mình, Lý Khải Tường mới cất tiếng hỏi gã đàn ông đang ngồi phía sau bàn làm việc. Thái độ của ông ta hoàn toàn bình thản, nhưng đôi mắt vẫn luôn âm thầm cảnh giác.
Cũng đúng thôi. Dù gì, người có thể ngồi vững chiếc ghế nguyên lão của Tư Đồ gia tộc suốt nhiều năm qua chắc chắn cũng chẳng phải kẻ đơn giản.
"Coi nào coi nào, ngài đừng vội vàng thế chứ!" Gã đàn ông khẽ bật cười. Hắn ta nâng bình trà trên bàn, từ từ rót vào một cái chén mới rồi đẩy về phía Lý Khải Tường: "Uống miếng trà cái đã."
Lý Khải Tường vốn không phải kẻ ưa thích mấy thứ lễ tiết rườm rà. Ông ta hoàn toàn chẳng nể nang gì, đem tách trà đẩy sang một bên. Điều này đồng thời nhắc nhở kẻ đối diện rằng kiên nhẫn của ông ta là có hạn.
Gã đàn ông chẳng hề phật lòng vì hành động của Lý Khải Tường, vẫn giữ một khuôn mặt bình thản. Nhưng hắn ta cũng không định tiếp tục dông dài thêm nữa, liền nói ra mục đích chính của buổi gặp mặt: "Lý nguyên lão, ngài nghĩ sao...nếu bản thân có được Tư Đồ gia tộc trong tay?"
Cái gì cơ?
Câu hỏi mang theo dã tâm lộ liễu của kẻ trước mặt khiến cho Lý Khải Tường không khỏi giật mình. Phải mất mấy giây để chắc chắn rằng bản thân không hề nghe nhầm, vẻ mặt ông ta trong chốc lát liền trở nên thâm trầm.
Lý Khải Tường đan hai bàn tay vào nhau, ánh mắt sắc bén hướng thẳng về kẻ kia: "Đừng có đùa. Cậu có biết rằng cậu đang nói cái gì không?"
"Đương nhiên là tôi biết." Trên mặt gã đàn ông chẳng thể hiện điều gì là sợ hãi. Hắn ta tựa người vào ghế, bày ra một bộ dáng ung dung tự tại: "Tôi biết rất rõ Tư Đồ gia tộc vốn không hề dễ xơi. Nhưng Lý nguyên lão à, ngài thử nghĩ mà xem. Nếu như chúng ta có thể nắm giữ được trong tay, vậy thì chẳng phải nó sẽ trở thành một chiếc bánh kem ngọt ngào hay sao?"
Ý tứ của hắn ta chính là, quyền lực mà Tư Đồ gia tộc đem lại cho bọn họ, nó tuyệt vời cỡ nào.
"Huống chi..." Gã đàn ông đột ngột thẳng lưng. Đôi mắt mang theo ý cười nhìn Lý Khải Tường: "Ngài đã làm việc ở Tư Đồ gia tộc từ thời Tư Đồ Hàn, hiện tại đã là nguyên lão. Quyền lực có thể coi như dưới một người trên vạn người. Chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới vị trí cao nhất ư?"
Kẻ kia vừa dứt lời, khuôn mặt Lý Khải Tường trong phút chốc thoáng qua một tia xao động. Quả thật, dựa vào khả năng của ông ta và người trước mặt, hoàn toàn có cơ hội nắm lấy quyền tối cao trong tay. Hay là...
Mọi biểu cảm trên mặt Lý Khải Tường tất nhiên không thoát khỏi ánh nhìn của kẻ đối diện. Hắn ta khẽ nhếch môi hài lòng, giọng điệu bình thản lại tiếp tục cất lên: "Ngài không nhất thiết phải trả lời ngay, cứ suy nghĩ cho kĩ đi. Tôi chờ đáp án của ngài."
[...]
Miêu: Đi chơi hăng quá nên tới mùng Tết, Miêu mới up chương cho mọi người. Happy New Year tới các độc giả nhà Miêu nha. Hy vọng một năm mới đến sẽ đem theo những điều tốt đẹp tới tất cả chúng ta, cũng hy vọng năm nay có thể up được nhiều truyện cho mọi người.
À quên nữa, hôm nay là /. Happy Valentine's Day nữa nè!