- "Ha... ha! Cậu xong việc rồi sao, Dương?" - Một người đàn ông khuôn mặt như con nít đứng bật dậy. Anh đưa một tay lên đầu gãi gãi vẻ bối rối. Anh ta là Cao Quý Thần, là cái người nhốn nháo nhất trong Ngũ đại tài phiệt.
- "Đừng có đánh trống lảng! Tôi hỏi các người đang làm gì trong phòng của tôi?" - Bạc Ngôn Dương mất kiên nhẫn gầm lên.
- "Đừng có như vậy mà! Bạn bè với nhau, đâu cần làm ầm lên như vậy!" - Lãnh Thiên Kỳ cũng đứng dậy, vuốt thẳng quần áo rồi đi về phía Bạc Ngôn Dương. Anh cười trừ rồi vỗ vai bạn.
- "Đừng để tôi hỏi lại lần nữa!" - Bạc Ngôn Dương không vui hất tay Lãnh Thiên Kỳ ra rồi liếc nhìn con người vẫn còn đang ngồi chễm chệ trên chiếc sofa. Nói là sofa nhưng nó lại thảm hại vô cùng. Từ chiếc sofa làm bằng da thú quý hiếm giờ lại bị làm cho rách toát ra, ngay cả ruột cũng bị lòi ra ngoài. Khóe môi Bạc Ngôn Dương giật giật, ngay lúc nay anh chỉ muốn xách cổ cái tên phá hoại kia ném ra ngoài cửa sổ.
- "Như cậu thấy, chúng tôi đang đợi cậu" - Phan Đình Hạo vẫn ngồi trên ghế, anh rút ra điếu thuốc rồi châm lửa. Xong anh nhìn khuôn mặt đen xì của Bạc Ngôn Dương từ tốn nói.
- "Đợi?" - Bạc Ngôn Dương nhướn mày. Anh đi vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế sofa thê thảm. Sau khi liếc nhìn vòng quanh căn phòng lần nữa thì anh nhìn đám người kia gằn giọng - "Tôi không biết các người lại có cách "đợi" độc đáo như vậy!"
- "Ha... ha...! Tất nhiên rồi, đó là thể hiện tình bạn sâu sắc giữa chúng ta mà!" - Bùi Vân Hiên ngồi cạnh Phan Đình Hạo, gật gù tán thành.
- "Tình bạn? Hừ! Thật là sâu sắc quá rồi đó! Tôi muốn chiều nay sẽ có một bộ sofa mới, các cậu tự bàn bạc mà xử lí" - Bạc Ngôn Dương hừ mũi rồi bắt đầu đòi bồi thường.
- "Giao cho cậu, Bùi Vân Hiên" - Phan Đình Hạo vỗ vai Bùi Vân Hiên giao việc.
- "Tại sao lại là tôi?" - Bùi Vân Hiên chỉ vào mũi mình trợn mắt hỏi.
- "Người đầu têu gây ra chuyện này là cậu mà, đúng chứ?" - Lãnh Thiên Kỳ cười cười.
- "Tôi có sao?"
- "Chẳng phải là cậu thua cược ư?" - Lãnh Thiên Kỳ nhướn mày hỏi - "Là cậu không chịu làm theo giao hẹn nên mới xảy ra xung đột mà!"
- "Chẳng phải là do các người thông đồng hãm hại tôi sao?"
- "Đâu có! Chỉ là chúng tôi đều có hứng thú với mấy cây súng cậu vừa nâng cấp thôi!"- Lãnh Thiên Kỳ cười nham hiểm.
- "Dù sao cậu cũng còn khá nhiều súng, lấy ra cây thì cũng không chết người được!" - Phan Đình Hạo nhún vai.
- "Khốn khiếp! Các người có phải bạn tôi không vậy? Đúng là đám cướp mà!" - Bùi Vân Hiên hét ầm lên khiến cho mấy người ở đây kể cả Bạc Ngôn Dương cũng phen cười thỏa thích. "Ha... Ha .... Ha....."
Bùi Vân Hiên là người thích sưu tầm các loại súng hiện đại. Anh coi chúng như mạng sống của mình vậy. Gần đây anh vừa nhận được một bộ súng gồm cây do một người đối tác làm ăn tặng. Thật không ngờ đám người này lại nhăm nhe muốn chúng từ tay anh. Đúng là khiến anh tức chết mà. Không những thế, bây giờ anh lại còn phải đi kiếm cho Bạc Ngôn Dương chiếc ghế sofa mới bằng da sói. Phải biết nó hiếm và mắc cỡ nào. Anh đúng là số khổ mà!
- "Nhưng cái ghế này cũng là do các người làm hỏng. Sao chỉ có mình tôi phải bồi thường?" - Bùi Vân Hiên nhíu mày thở phì phò.
- "Không có lửa làm sao có khói! Không phải do cậu không chịu làm theo giao hẹn nên mới khiến chúng tôi phải ra tay với cậu, thì cái ghế này đâu đến nông nỗi này!" - Cao Quý Thần nhún vai rồi rất khoa trương mà giơ chân đạp thêm mấy cái vào lưng ghế mà Bạc Ngôn Dương đang ngồi.
- "Cao.... Quý..... Thần!" - Bạc Ngôn Dương thật sự là tức muốn chết vì cái đám bạn "đểu" này - "Không cần biết các người làm thế nào! Lúc tôi về tất cả đều phải như cũ. Bằng không đừng trách tôi khiến cho tiền lãi của các người giảm đi vài phần. À! Tôi cũng muốn có cây súng đó nữa, Bùi Vân Hiên!" Nói rồi Bạc Ngôn Dương cùng Lôi rời khỏi phòng không thèm quay đầu.
Tập đoàn Bạc thị là tập đoàn đứng đầu các ngân hàng lớn ở Bắc Kinh. Vì mối quan hệ thân thiết nên tập đoàn kia cũng gởi tiền vào trong các ngân hàng của Bạc thị để kiếm lãi cao. Nếu làm Bạc Ngôn Dương không vừa lòng, anh chỉ cần phất tay một cái là tiền của họ đi tong. Chính vì thế mà Bạc Ngôn Dương mới lấy điều này ra đe dọa họ.
- "Chết tiệt! Cậu lo mà kiếm cái ghế mới cho cậu ta, đừng làm liên lụy đến tôi đó" - Phan Đình Hạo lạnh mặt nhìn Bùi Vân Hiên đe dọa. Xong anh cũng dập tắt điếu thuốc đi khỏi.
- "Cố lên! Tôi chắc chắn cậu sẽ làm được mà!" - Cao Quý Thần gật gật đầu tỏ vẻ đồng cảm rồi đắc ý huýt sáo đi khỏi.
- "Cậu chỉ cần ra lệnh cái là sẽ kiếm được chiếc sofa hợp theo ý của Dương thôi mà!" - Lãnh Thiên Kỳ cũng rất tốt bụng đề nghị. Khi đi đến cửa phòng thì anh chợt quay người lại dặn - "Đừng quên súng của chúng tôi đấy!"- Nói xong cũng nhanh chóng rời khỏi.
- "Một đám bạn chết tiệt! Súng súng cái đầu mấy người đó!" - Bùi Vân Hiên tức đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
---------- Như Song ----------