Tại đại sảnh sân bay thủ đô Paris, Pháp, ba người Shizuka, Mone và Bạch Hoa đang đứng đợi xe đến đón.
- "Woa, đây chính là The city of lights sao? Quả nhiên là rất đẹp, rất rực rỡ!" - Bạch Hoa vươn vai hít thở rồi kìm lòng không đậu mà cảm thán. Ngồi máy bay suốt mấy tiếng đồng hồ khiến cô đau nhức toàn thân. Cô thầm nhủ tối nay nhất định phải ngủ bù cho sướng mắt.
- "Đi thôi! Về khách sạn nghỉ ngơi lúc" - Shizuka không khó để thấy được nét mệt mỏi của người kia nên đã rất tốt bụng đề nghị.
- "Ôi! Chị thật tuyệt vời!" - Bạch Hoa nhảy cẫng lên rồi ôm chầm lấy Shizuka mà hôn loạn lên má cô.
Một hình ảnh sống động được hiện lên lôi kéo ánh mắt của tất cả mọi người. Một cô gái đang phấn khích hôn loạn lên má của cô gái khác. Hình ảnh đó gợi lên trong đầu những người đó ý nghĩa là " cô gái này là lesbian".
- "Bạch... Hoa!" - Shizuka tất nhiên là thấy được ánh mắt khác lạ của những người xung quanh. Cô dùng tay cố hết sức đẩy cái người không biết xấu hổ kia ra rồi gầm nhẹ. Xong đi nhanh ra chiếc xe thương vụ đang đỗ cách đó không xa.
- "Ngu ngốc!" - Mone đứng bên nhìn cảnh đó mà chỉ biết toát mồ hôi thay cho Bạch Hoa mà thôi. Cô nhìn cô ấy bằng ánh mắt thương cảm rồi lắc đầu đi ra xe.
- "Chị bảo em ngu ngốc á? Không phải, em chỉ là quá vui vì "ác ma" cho em nghỉ ngơi thôi mà!" - Bạch Hoa chu mỏ lớn tiếng. Nói xong Bạch Hoa liền lấy tay bụm miệng lại. Bởi vì cô biết cô đã nói sai rồi. Cô lén nhìn Shizuka đang ngồi bên trong xe. Đúng như cô nghĩ, mặt của Shizuka còn đen hơn cả cục than, ánh mắt của cô ấy đằm đằm sát khí hướng về phía cô, hơn nữa cô ấy còn mỉm cười. Cô không thể không nói rằng, lúc này Shizuka mỉm cười trông còn nguy hiểm hơn gấp vạn lần. Nhưng cũng may cô đang nói tiếng Trung, những người ở đây đều là người Pháp, chưa chắc họ đã hiểu, cho nên cô cũng bớt lo phần nào.
- "Còn không lên xe?" - Shizuka kiềm chế cơn thịnh nộ xuống, cô mỉm cười, tỉnh bơ hỏi cái người đang đứng như trời trồng ở ngoài xe.
- "Hả? Lên, em lên liền!" - Bạch Hoa cười còn khó coi hơn khóc, cô chui lẹ vào trong xe rồi cố ngồi cách xa Shizuka ra đề phòng lỡ như.
Sau khi đến khách sạn Bạch Hoa vẫn nơm nớp lo sợ. Cô lại càng lo lắng hơn khi Shizuka im lặng suốt cả quãng đường. Nhưng có vẻ như cô đã lo xa vì từ sân bay về tới khách sạn, Shizuka đi thẳng vô phòng của mình cũng không nói năng gì. Bạch Hoa thấy Shizuka vào phòng thì thở hắt hơi, cô còn rất khoa trương mà vừa nhảy chân sáo, vừa hát rất vui vẻ.
Mone thấy vậy thì lại lần nữa âm thầm cầu phúc cho con người ngu ngốc kia "Ở đấy mà vui vẻ đi, ngày mai mới biết mùi lợi hại của "ác ma" Shizuka. Phật tổ sẽ độ trì cho em ngàn lần. A di đà phật!". Nhìn thấy bóng Bạch Hoa khuất sau cánh cửa. Mone cũng thở dài đi về phòng của mình nghỉ ngơi.
---------- """"" ---------
Sáng hôm sau.
Trên chiếc giường rộng lớn, cô gái với tướng nằm cực kì xấu xí đang chìm vào mộng của chu công. Tướng nằm bá đạo tay chân dạng bành trướng, chăn thì đã rơi xuống đất từ bao giờ. Cô còn đang đánh cờ cùng chu công thì bị tiếng chuông điện thoại bàn đánh thức. "Reng! Reng! Reng!".
Cô gái đó ngóc đầu dậy, mắt nhắm mắt mở, tay vò đầu tay nhấc điện thoại lên: "Alo?"
- "Xin chào cô Bạch, đây là dịch vụ báo thức buổi sáng của khách sạn. Xin thông báo bây giờ là giờ sáng. Rất hân hạnh được phục vụ quý khách!"
- "Cái gì? Các người gọi sớm như thế chỉ vì cái lí do vớ vẩn này sao?" - Bạch Hoa ngái ngủ nghe thế thì nổi đóa hét vào ống nghe rồi không đợi bên đó lên tiếng đã cúp máy ngay lập tức. Xong cô lại lăn ra giường, ôm lấy cái gối vào ngực tiếp tục ngủ.
Nhưng khi Bạch Hoa đang thiu thiu thì lại có tiếng chuông điện thoại bàn vang lên "Reng! Reng! Reng!".
- "Haiz! Alo?" - Cô bị đánh thức thì bứt rứt khó chịu nghe máy.
- "Xin chào cô Bạch, cho hỏi bữa sáng cô muốn dùng tại phòng hay tại nhà ăn chung ạ?"
- "Nhà ăn"
- "Cô muốn dùng gì cho bữa sáng?"
- "Súp"
- "Vâng. Rất hân hạnh được phục vụ quý khách!"
- "Các người sẽ còn hân hạnh hơn nếu như không phá giấc ngủ của tôi nữa!" - Bạch Hoa bực dọc hét lớn rồi lại trực tiếp cúp máy. Nhưng lần này không đợi cho cô kịp nằm xuống, chuông điện thoại lại lần nữa vang lên. Bạch Hoa tưởng vẫn là mấy cái dịch vụ vớ vẩn thì dứt khoát nhấc máy, không đợi cho đối phương lên tiếng đã rống lên:
- "Tôi không cần phục vụ gì hết! Chỉ cần cho tôi ngủ yên giấc là được rồi! Nếu còn dám làm phiền bà đây đập cho nát đầu nhà ngươi!" - Nói xong Bạch Hoa đang định dập máy thì từ ống nghe truyền đến giọng nói lạnh lẽo quen thuộc:
- "Em muốn đập nát đầu ai hả?"
- "Hà hà. Là chị sao, Shizuka? Em không có nói chị đâu! Là hiểu nhầm thôi mà!" - Bạch Hoa đang ngái ngủ liền tỉnh táo lại vạn phần.
- "Chị cho em phút để sửa soạn. Nhớ, mặc đồ thể thao. phút sau có mặt tại đại sảnh!" - Giọng nói lạnh lùng đều đều chui vào tai Bạch Hoa. Theo đó, sống lưng của cô đang dần dần lạnh toát và trong lòng kêu thầm tiếng "không xong". Dùng đầu gối để suy nghĩ cũng biết cô sắp trở thành bao cát rồi. Tuy trong lòng sợ hãi nhưng cô vẫn bật dậy vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay quần áo rồi chạy nhanh xuống đại sảnh. Shizuka cho cô phút, nếu như cô chậm trễ dù chỉ nửa phút cũng không thể lường trước được hậu quả vì xưa nay Shizuka rất ghét người không đúng hẹn.
---------- """"" ----------
Tại nhà ăn chung của khách sạn.
Trên chiếc bàn cuối phòng cạnh cửa sổ sát đất có cô gái xinh đẹp đang ngồi dùng bữa. Nhưng sắc mặt của tình người thì lại khác nhau trời vực. Sau trận oanh tạc ở phòng tập thể dục dụng cụ, vẻ mặt Shizuka khá là thư thản, thoải mái. Shizuka và Bạch Hoa người đấu karate với nhau, nhưng trái ngược hoàn toàn với Shizuka, vẻ mặt Bạch Hoa lại rất mệt mỏi, lại mang thêm chút uất ức, khắp cả người cô đều bầm dập, ê ẩm đau nhức toàn thân. Suốt cả bữa ăn, Bạch Hoa vẫn luôn tự trách "cái miệng hại cái thân" thầm cảnh cáo lần sau phải cẩn thận. Còn Mone chỉ dùng máy chạy bộ nên cũng không mệt mỏi gì lắm. Nhưng trong cả buổi tập nhìn Bạch Hoa bị Shizuka quật qua quật lại đến ngóc đầu cũng không nổi thì cũng chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu. Có thể thấy "ác ma" kia đã bị chọc giận không hề nhẹ. Shizuka cơn giận tối qua còn chưa nguôi mà đã thêm cơn giận mới. Cho nên, cô ấy mới thù cũ nợ mới tính luôn một lượt tấn cho Bạch Hoa trận nhừ tử, sống dở chết dở.
- "Ăn mau đi, chúng ta còn có cuộc họp lúc rưỡi đó!" - Shizuka thấy Bạch Hoa đang mếu máo dùng bữa với tốc độ rùa bò thì lạnh nhạt lên tiếng.
- "Hic! Em bị chị quật qua quật lại cả sáng nay. Không biết có bị gãy cái xương nào nữa không? Miệng cũng mất cả vị giác, không muốn ăn chút nào!" - Bạch Hoa giả bộ sụt sịt lên án.
- "Thu lại bộ mặt làm nũng đó đi nếu như không muốn bị tấn cho trận nữa. Em cũng yên tâm đi, chưa đến nỗi gãy xương đâu, chỉ cùng lắm là mẻ xương thôi! Còn không muốn ăn thì đứng lên về phòng thay quần áo." - Shizuka cầm tách cafe lên nhấm nháp, cô cũng không thèm liếc nhìn Bạch Hoa lấy cái mà chỉ nhàn nhạt trả lời.
- "Hả? Mẻ xương?" - Bạch Hoa nghe vậy thì lại được nước lấn tới mếu máo - "Chị phải bồi thường cho em!"
- "Ê! Em nên cảm ơn cậu ta đã bẻ xương em thì có. Em ở đây đòi cậu ta bồi thường coi chừng mất mạng nhỏ như chơi đó!" - Mone vỗ vai Bạch Hoa an ủi.
- "Không phải chứ? Chị nỡ giết em sao?" - Bạch Hoa chớp chớp mắt nhìn Shizuka làm vẻ dễ thương rồi nắm lấy tay cô ấy hỏi.
- "Đừng nói là giết em, ngay cả suy nghĩ muốn ngũ mã phanh thây em chị cũng có kìa!" - Shizuka vỗ vỗ lên mui bàn tay Bạch Hoa rồi cười lạnh.
- "Chị đúng là ác ma!" - Bạch Hoa rùng mình cái vội rụt tay lại rồi lầm bầm.
- "Hả? Em vừa nói gì?" - Shizuka thính tai nghe thấy hết những gì Bạch Hoa lầm bầm trong miệng. Cô nhướn mày hỏi lại.
- "Hả? Em nói chị là thiên thần đó mà!" - Bạch Hoa gãi đầu cười cười rồi đứng dậy - "Em no rồi! Em về phòng thay đồ trước đây!" - Nói xong thì ba chân bốn cẳng chạy biến.
Mone thấy vậy thì phá lên cười nghiêng cười ngả. Shizuka cũng phá lệ cười theo. Xong cô cũng ai trở về phòng người ấy sửa soạn để đi họp.