Theo sư phụ mình vào sàn đấu giá, các ấu tể hết ngó đông lại ngó tây liên hồi cũng gây tới sự chú ý cũng như bao ánh nhìn của mọi loại người trong sàn đấu giá.
Hoàn Ưu dẫn đám đồ đệ loi choi hệt như con dòi của mình đi theo nữ nhân kia lên phòng dành riêng cho họ.
Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Ngữ Ngôn liền một mình đi ra ngoài tìm toalet.
Đi một hồi lâu vẫn chưa thấy lết về, buổi đấu giá cũng bắt đầu luôn nên các ấu tể ai cũng không thèm quan tâm tới nó nữa mà tập trung vào buổi đấu giá.
Một nam nhân thân lam bào đeo một mặt nạ che đi một nửa khuôn mặt chỉ lộ ra cái cằm thon dài cùng đôi môi mỏng.
Cặp mắt phỉ thuý của hắn khẽ đảo xung quanh khán đài một lần, khi đảo qua chỗ các ấu tể thì hơi ngừng lại nhưng rất nhanh lại nhìn qua chỗ khác.
Các ấu tể cùng Hoàn Ưu cũng không để ý đến tiểu nhạc đệm đó.
"Thưa quý vị, hoan nghênh mọi người đến với buổi đấu giá ngày hôm nay của chúng tôi!!!!"
"Hôm nay, Lam Tường bọn tôi may mắn được đến rất nhiều đến đấu giá những bảo vật hiếm có vô cùng!!"
"Món đầu tiên là lụa cẩm vân, thân lụa mềm mại lại óng ánh. Nhưng tính chất phòng ngự cũng không thấp có thể bảo vệ thân chủ của nó cho dù là đối mặt với lôi kiếp cũng có thể sinh ra một đường sinh cơ!!"
"Giá khởi đầu vạn tinh thạch hạ phẩm, mỗi lần đều phải thêm ngàn linh thạch hạ phẩm!!"
"BẮT ĐẦU!!!"
" vạn!!"
" vạn!!"
"......"
Đám ấu tể bây giờ đều không biết phải nói gì cho phải mà nhìn chằm chằm vào lão sư phụ hồ đồ nhà mình.
Mụ đản, thứ vải mà bọn hắn dùng để chùi đít khi đi vệ sinh hình như có cùng tên thì phải!!! Sao mà nhìn quen mắt thế không biết!!!
Ánh mắt buộc tội của các đồ đệ quá mãnh liệt khiến Hoàn Ưu nhịn không được mà chột dạ. Mấy thứ đồ bỏ đó lão làm gì phải keo kiệt với đồ đệ mình chứ!!
Và vì thế, mở đầu buổi đấu giá liền bắt đầu đấu giá đám "giấy vệ sinh" của các nguỵ long.
Thấy mấy tên tu sĩ kia tranh giành lụa cẩm vân đến vỡ đầu cả đám Ngự Thiên bỗng cảm thấy mông mình thật giống như đã được mạ vàng lên vậy, sáng bóng vô cùng hệt như màu thân thể của Hắc Sát vậy.
Cuối cùng lụa cẩm vân xinh đẹp óng ả kia lại rơi vào tay của một cụ bà không biết tên khiến bao thiếu nữ biết được liền muốn treo cổ tự vẫn.
Đám Ngự Thiên đều một bộ dạng câm lặng nhìn trời trên cao kia, lão bà à bà già rồi không thích hợp chưng diện nữa đâu mà!! Tha cho cặp mắt của đám thường dân bọn họ đê!!!!!
Trong lúc cả nhóm đang bận rộn comment thì Ngữ Ngôn cũng đã về tới. Tuy mọi người đều cảm nhận được tinh thần hắn có hơi bất thường nhưng suy nghĩ tới suy nghĩ lui, bộ hắn có lúc nào bình thường à.
Nên cả đám nhất trí mặc kệ hắn luôn, sống chết mặc bây.
Đám Ngự Thiên thì đem một vài thứ do mình luyện chế ra mà đem đấu giá còn Hắc Sát thì nhổ cỏ dại trong không gian của mình ra đấu giá.
Thứ mà các ấu tể đem ra đấu giá đều lần lượt ra sàn, chỉ mỗi cỏ nhà Hắc Sát là vẫn chưa lên thôi.
Phong Vũ rất không nể tình mà vỗ vỗ bả vai Hắc Sát cười khùng khục như điên dại. Ai lại đem cỏ ra đấu giá chứ!!!! Tiểu đệ đệ xuẩn thật xuẩn nha!!!
Nhìn thấu biểu tình trên mặt của Phong Vũ, Hắc Sát im lìm không hó hé gì, chỉ dùng mắt liếc nhẹ khuôn mặt muốn nói mà thôi của sư phụ nhà mình.
Hoàn Ưu cũng trở nên thành thật mà ngồi im ở đó, nếu tiểu đồ đệ thật giận lão thì lão không có ngày lành để sống đâu. Thuốc của tiểu đệ đệ chế không phải tốt thường đâu, lão bị hạ thuốc xổ không phải hay lần đâu!!!
Rút kinh nghiệm từ những lần bị dằn vặt trước, Hoàn Ưu chỉ có thể dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn nhị đồ đệ đang ngả ngớn như không xương của mình.
Đồ đệ của ông đứa nào cũng không hề đơn giản, đều đủ năng lực chà đạp ông một cách vô cùng cường hãn. Aizzzz!!! Bộ xương già của ông!!
Cả đám nhìn đám người điên kia đang tranh giành mấy thứ bỏ đi của bọn chúng liền có cảm giác lâng lâng phê phê làm sao.
Đến gần cuối, các món đồ các lúc càng có giá trị bắt đầu liên tục xuất hiện.
Đám "cỏ dại" mà Hắc Sát đem đến rốt cuộc cũng được đem ra làm Phong Vũ trố mắt ngoác mồm tại chỗ.
Ngự Thiên cũng không nhịn được mà khoé miệng co rút liên hồi, Mặc Uyên và Ngữ Ngôn cũng nhận ra được mấy thứ kia là lúc bọn nó ở Tử Minh sâm lâm không thèm tới nên Hắc Sát mới lấy hết toàn bộ.
Bây giờ, cả bốn người đều có xúc động muốn chạy về quá khứ mà lắc tỉnh bản thân mình.
Trình độ điên cuồng của đám người ở phòng đấu giá cũng doạ bọn Hắc Sát sợ không nhẹ.
Thế giới này thật nhiều kẻ điên không cần tiền a!! Sau khi cảm thán xong, Hoàn Ưu dẫn theo các đồ đệ vẫn còn đơ hình cùng Hắc Sát đang chà sát nước miếng bên mồm, hai mặt hiện hình hai viên linh thạch lóng la lóng lánh.
Sau khi nhận được linh thạch, Hắc Sát còn đặc biệt được tặng ngọc bài khách quý có thể đến các nơi đấu giá của Lam Tường để thực hiện các cuộc giao dịch.
Hắc Sát cười đến ngoác mồm ra tận mang tai khiến các áu tể còn lại chướng mắt vô cùng, và cũng vô cùng ngứa ngáy tay chân chỉ muốn đập vào bản mặt vô sỉ kia vài đấm mà thôi.
Và nghĩ thì làm, vừa mới đi ra khỏi sàn đấu giá cả đám nguỵ long liền bay vào đánh tán loạn lẫn nhau. Từ đánh liền thành loạn đấu, cả năm người đánh nhau túi bụi không biết trời trăng mây gió gì.
Hoàn Ưu là một sư phụ đúng mực nên chỉ đứng bên cạnh mà xem bọn nó đánh nhau bầm dập mà thôi.
Hả, tại sao lão không cản hả?! Đám đồ đệ da dày thịt béo này có đánh nhau thì cũng chỉ có lão đau mà thôi!! (Chuyên gia ăn đạn lạc cho biết!)
Sau khi tẩn nhau xong, cũng có một đám người bu đến coi bọn nó như coi khỉ múa lửa trong vườn thú vậy.
Năm người nhanh chóng điều chỉnh lại dung nhan yêu nghiệt của bản thân, sau lại lôi sư phụ mình chạy phắn đi đến chợ đồ ăn.
Thấy các đồ đệ lại bắt đầu ăn dạo khắp nơi, Hoàn Ưu bỗng nhiên cảm thấy ưu thương bay đầy trời.
Rốt cuộc cũng thoả mãn cái bụng và cái mồm của mình, đám nguỵ long lại lôi lôi Hoàn Ưu chạy khắp nơi phá phách người khác.
Vào thanh lâu ăn trộm toàn bộ quần, cắt toàn bộ vạt áo của người ta tới thắt lưng rồi bỏ đi.
Ăn mười mấy con gà rồi gói xương đem đi, đổi số xương đó với thức ăn của tên nhà giàu xấu số nào đấy, rồi đem toàn bộ thức ăn tặng cho đám trẻ con ăn mày.
Có lúc Hoàn Ưu cảm thấy cực kỳ hãnh diện về đám đồ đệ của mình, cũng có lúc lão gần như không muốn sống nữa.
Đời lão càng ngày càng thăng trầm là thế nào a, hu hu thiên a, số ta thật khổ bức mà, đám hùng hài tử này sắp dật ta chết rồi!!!
(Thiện đạo "đem tụi nó qua đây, tui cũng khổ lắm, ông chịu đựng tý đê")