Thù cũng được báo xong, cứ tưởng sẽ lại tiếp tục nhàn nhã đi chơi khắp nơi ai ngờ hai vị phụ thân của họ quá ư là ác liệt.
Lại một vòng huấn luyện kinh hồn mới, đốc thúc rèn luyện các ấu long tuổi trẻ tài cao bắt buộc bọn họ sống chết gì cũng phải bước lên đỉnh cao mới mới bằng lòng buông tha họ.
Trải qua một quá trình gian nan đầy máu và nước mắt, sau bao nhiêu năm lăn lộn vật vã với đời, cả người dưới sự dám sát của đôi phu phu tàn độc tới tàn nhẫn kia thì tu vi rốt cuộc cũng cọ cọ tăng lên.
Hơn mấy trăm năm trôi qua, con người và tang thi cứ tiếp túc đấu đá nhau và phát triển thành hai thế lực đặc thù của thế giới này. Cả hai tự phong cho mình là tân nhân loại bất tử cùng biến dị, còn người bình thường liền trở thành phần chót của xã hội.
Người quen biết xưa kia cũng đã ra đi từ rất lâu, thậm chí có khi ngay cả xương cũng rã ra rồi.
Mấy mươi năm trước hai vị phụ thân rốt cuộc bằng lòng buông tha cho các khuyển tử nhà mình, lưu luyến không ngừng mà phi thăng đến tiên giới trước một bước.
Không biết khi phi thăng hai vị phụ thân có gặp được sư phụ của bọn họ ở trên tiên giới hay không nữa. Thiệt mong chờ đến lúc gặp lại lần nữa quá.
Suốt mấy trăm năm này, các ấu long bị tấu tới tu vi bạo trướng, thực lực như ngồi hỏa tiễn mà bay lên thẳng tắp, cũng đã cách phi thăng kỳ không xa lắm.
Tu vi bảy người hiện tại đều đã ngang nhau, đều đồng loạt đạt tới độ kiếp kỳ viên mãn, ha ha còn quá trình thì... đừng nhắc tới nữa ha. ヽ(~_~(・_・ )ゝ
Tài bảo trong thạch tinh có thể nói là bị tận dụng đến mức vô cùng triệt để nên các ấu long mới có thành tựu như ngày hôm nay. Hiện tại cả đám đang chụm đầu vào chế tạo pháp bảo này nọ để chuẩn bị đối đầu với kiếp vân cuối cùng.
Càng nhiều người độ kiếp thì nguy hiểm càng theo cấp số nhân mà lớn hơn, nhưng đối với các ấu long đã gần như tiến vào kỳ trưởng thành này thì hoàn toàn chẳng si nhê mấy, nói chuẩn bị là để chu toàn tý thôi.
Chứ mấy con ấu long đủ màu day dày thịt béo kia thì làm gì sợ lôi kiếp, giống như Minh Phong có thể trực tiếp tránh đi kiếp vân mà bay thẳng đến tiên giới đó thôi.
Thiên đạo rất ưu ái cho long tộc, cho chúng vảy vô cùng cứng, da lại bao dày nên những lần bị sét đánh trước đó đã tôi luyện trình độ dày thượng thừa của da thịt bọn nó, dày hơn cả thép siêu cứng dày đến mức vô đối.
Các ấu long không trực tiếp phi thăng như phụ thân tụi nó là bởi vì bọn nó đơn giản trực tiếp thích thô bạo mà thôi, bị sét đánh ngứa ngứa tê tê rất ư là phê phê, nên năm con nào đó khá mong chờ cái thể loại sét đánh lần cuối này.
Nếu để mấy tên trong tu chân mà biết được nhất định sẽ tức đến thổ huyết đến mức phi thăng. Người ta liều mạng sống chết mới phi thăng, đám này ngược lại gãi gãi đã ngứa để phi thăng, thói đời là thế, phân biệt đối xử quá tàn bạo mà. 凸( ̄ヘ ̄)
Rốt cuộc thì cái ngày mà đám da dày hơn trâu thịt béo hơn lợn kia mong đợi cũng đã tới.
Trên bầu trời lúc này đang có vô vàn hắc vân hội tụ, khí thế này cũng kinh động đến không ít thế lực gần đó. Một vài căn cứ gần đó cũng phái người ra xem xét tình huống nên đã chứng kiến được cảnh tượng huy hoàng vô cùng.
Trên bầu trời có năm loài biến dị nào đó, đầy đủ màu sắc sặc sỡ lại còn mập đến tròn vo đang lượn vòng vòng trên bầu trời.
Lúc đó, dù là người biến dị hay bất tử gần đó đều đồng loạt có chung một dòng suy nghĩ " Đù, mập đến thế mà bay được hả?!"
Không những thế, bầu trời càng lúc càng tăm tối, sấm sét cứ chớp nhá liên tục trông vô cùng kinh khủng, không thể không khiến tất cả đều cho rằng, nơi mấy loài quái dị sặc sỡ kia bay tới bay lui kia là một nơi có từ trường tụ sét vừa hình thành không lâu.
Tất cả gần như nín thở mà nhìn lên thiên không lúc này, cuối cùng thì mấy tia sấm sét dường như đã chịu không nổi nữa đã bắt đầu trút xuống những tia đầu tiên. Mấy tia sét khủng bố đó trực tiếp bổ xuống mấy thân thể tròn vo đang lơ lửng trên không trung của loài biến dị kia.
Cứ tưởng chúng nó sẽ không đỡ nổi, nhưng khung cảnh trước mắt lại khiến những người ở đó sinh sinh hút vào một ngụm khí lạnh.
Mấy con đang bay trên trời kia không những không bị đánh rớt mà còn đang rất phê cần hưng phấn đến mức bay lượn vòng vòng, cứ như đang chờ những tia sét tiếp theo.
Một màn điên đảo nhân sinh của nhân loại cứ thế mà diễn ra, và sau này loài thú mập mạp da dày vô địch kia cũng được ghi chép vào lịch sử hình thành của phái biến dị và phái bất tử.
Cho tới tận mấy ngàn năm sau, người ta cũng không biết được giống loài mạnh mẽ nhiều màu kia là loại thú gì, chỉ biết tới chúng nó là truyền thuyết kể lại mà thôi.
Lúc này, Tĩnh Kỳ và Cửu Minh vốn cũng muốn giúp bọn ấu long kia chắn vài lần lôi kiếp nhưng nhìn vẻ mặt đã ngứa kia, bọn họ liền vứt bỏ ý đồ này.
Cả hai khóe miệng co giật liên hồi mà nhìn lẫn nhau, bằng vào trước kia họ chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình sẽ độ kiếp như vầy, cứ hệt như đi dạo thế này.
Người khác dùng cả sinh mệnh để chống chọi với thiên kiếp, còn bọn hắn thì hay rồi ngáp ngáp gãi gãi liền qua.
Lại ngẩng đầu nhìn mấy kiếp lôi dường như đã muốn đánh tới tận cùng, cả hai người đồng loạt nhìn nhau thở dài, tức phụ cùng huynh đệ tức phụ quá hung tàn rồi, sau này phải tém tém lại thôi.
Rốt cuộc cũng đánh hoàn, đám Ngự Thiên cũng đáp xuống biến hóa trở lại nhân dạng. Thông đạo nối thẳng đến tiên giới theo kiếp vân tan đi cũng bắt đầu mở rộng ra trước mắt bọn họ, cả đám mang theo nhiệt huyết, hưng phấn mà theo thông đạo rời đi.
Nhưng vừa bay được nửa đường thì từ đâu đó xa xôi truyền tới tiếng "OANH" thật lớn, khiến toàn thông đạo lung lay, vặn vẹo gần như bị bóp méo hoàn toàn.
Tiểu ngư bị lãng quên đã lâu, ánh mắt tràn đầy thù hận vặn vẹo núp một bên nhìn mấy tên chủ nhân của mình phi thăng. Nó liền không luyến tiếc mạng sống mà lao ra lựa lúc bọn họ theo thông đạo rời đi mà tự bạo.
Cũng khiến cho thông đạo bị lực phá hủy cực đại kia làm cho vặn vẹo.
Tiểu ngư vì tiếp xúc với nhân loại mạt thế quá lâu nên sinh ra ảnh hưởng, tâm lý nó bắt đầu vặn vẹo, nó hận chủ nhân của mình.
Nếu họ không đem nó bỏ vào viện nghiên cứu thì nó sẽ không gặp nhiều đau khổ đến thế, vì thế nó quyết tự sát để trả thù mấy tên chủ nhân vô lương tâm đó.
Các ấu long đâu có ngờ tới đến phút cuối cùng như thế này sẽ xảy ra chuyện, cả đám hoàn toàn chưa kịp phả ứng liền bị khế ước linh sủng làm bị thương, lại chỉ có thể một lần nữa bất lực trơ mắt nhìn huynh đệ mình biến mất trong tầm mắt của nhau.
Tĩnh Kỳ và Cửu Minh thì khá hơn một chút, bởi vì hai tên thê nô này luôn bám lấy bà xã nhà mình nên cả hai phản ứng rất kịp thời mà ôm chặt người vào lòng trước khi bắt đầu bị chấn động đến hôn mê.
Vì sự vặn vẹo của thông đạo, cả năm ấu tể liền cứ như thế mà bị quăng đến nhiều nơi khác nhau. Trước khi ý thức trở nên mờ ảo, cả năm đều dâng trào sự không cam tâm, chỉ còn có một chút, một chút nữa bọn họ liền có thể đoàn tụ với sư phụ cùng hai vị phụ thân rồi.
Quả thật không thể nào cam tâm cho được!!
Toàn bộ đều bị chấn động trong thông đạo làm hôn mê, hoàn toàn không biết mình bị đưa đến nơi nào cả.