Cả đám Ngự Thiên lên phi thuyền, cũng giồng như bao người khác mà bắt đầu ngủ. Ngủ xong thức rồi lôi bài lên đánh tiến lên, niềm đam mê bùng nổ mãnh liệt.
Còn bên Phong Vũ thì trời vừa sáng hắn liền bị Liên Tích đánh thức, chuẩn bị thực hiện phi vụ cướp cạn đầu tiên của mình.
Phong Vũ hớn ha hớn hở thay quần áo rồi tung tăng theo đuôi Liên Tích lên phi thuyền rời đi tổng cục.
Phi thuyền của Liên Tích gần như là phi thuyền cao cấp nhất, nên rất nhanh liền dò ra mục tiêu cụ thể. Một chuyến tàu chở khách du lịch.
Sau khi cho người kết nối liên lạc với tàu khách kia, vốn định bảo chúng mau đầu hàng nhưng khi xoay ngang bị tầm mắt chờ mong kia của Phong Vũ, Liên Tích liền bại trận mà nhường việc cho hắn.
"ALO ALO HÚ À HÚ!!!!"
"ĐỆCH!!" x . Mấy người đang đắm chìm vào đam mê kia gần như hoàn toàn không tin vào lỗ tai mình nữa.
"TOÀN BỘ NGƯỜI TRÊN TÀU KIA NGHE ĐÂY!!! MAU NỘP HẾT ĐỒ ĐÂY CHO BỌN TA!! NẾU KHÔNG LIỀN HỪ HỪ!!!"
Mọi người ".............." Hừ hừ là cái quần què gì cha!!!
Mấy người nào đó "..............." Thứ ngu này cũng đủ trình độ làm cướp á hả?! Từ bao giờ bọn cướp đã xuống cấp đến thế này rồi?! Không tin nổi, thế giới này thật huyền huyễn làm sao!!!
Hắc Sát tâm tình cực kì vi diều, cậu méo miệng khó khăn dời mắt nhìn sang đại ca nhà mình "Hàng này chuyển nghề từ IS qua làm cướp rồi!!!"
Ngự Thiên sau khi nghe xong cái giọng trên loa phát thanh thì cả người liền cứng đờ, y hệt máy móc quay qua nhìn Hắc Sát, môi mấp máy như cố hết sức để rặng ra lời "Ta cũng thật đéo ngờ tới!!"
"Không xui vậy chứ, đi xa cũng gặp phải nó!!! Duyên phận quá bền vững, rắn chắc quá rồi!!!" Ngữ ngôn chống cằm nheo mắt cảm thán.
Mặc Uyên ".............." Cạn lời!!
Liên Tích mang theo Phong Vũ mặc đồ bảo hộ bay ra khỏi phi thuyền chính, mang theo người đến gần cái thuyền du khách kia.
Ngữ Ngôn duy trì thái độ trời sập cũng bất động mà quay đầu lại nhìn mấy người huynh đệ nhà mình "Nó sắp lại rồi kìa tính sao đây?!". Sau đó hắn bị hành động của đám trước mắt này làm cho nghẹn họng trân trối.
Hắc Sát và Ngự Thiên hành động như một thể, thu dọn hành lý cực nhanh rồi kiếm đại cái góc kẹt nào đó ẩn thân trốn vào, trốn người cần trốn.
Tĩnh Kỳ mang vẻ mặt thấy chết không sờn mà ôm bã xã mình chui vô kẹt ở, Cửu Minh cũng rất tri kỉ mà thu dọn đồ rồi nắm lấy Nhã Qua cùng kéo người còn đang nghẹn họng nào đó chui vào góc kẹt gần đó luôn.
Mặc Uyên "............." Ta theo số đông thôi!! Nhị ca, ta thực có lỗi với huynh!!!
Đợi khi Phong Vũ thuần thục phá thuyền vũ trụ chui vào khiến cho đám tặc nào đó hai mắt lấp la lấp lánh sùng bái thì đám nào đó đã trốn kĩ hơn cả chuột rồi.
Một đám rành việc nên rất nhanh liền dọn sạch cái tàu này, cho đến khi tên Bila Quật đại nạn không chết kia rượt tới thì đám Liên Tích đã đi mất tích rồi.
Bọn người Liên Tích cũng không hay biết rằng, khi bọn hắn rời khỏi thì cũng có một đám biến thái cũng theo đuôi bọn hắn trở về thuyền rồi về thẳng trụ sở một đường luôn.
Kế hoạch du lịch lại nhanh chóng bị phá bỏ, gần như bọn họ không có duyên với hai từ du lịch này thì phải. Ô ô, nuốt lệ vào tim mà!! Đã vậy thì theo phá lão nhị đi, nhìn hắn sống thảnh thơi quá thì phải!!!
Cả đám nheo mắt phượng, động tác cười cổ quái giống hệt nhau như đúc.
Phong Vũ vốn đang vui vẻ bỗng dưng rùng mình ớn lạnh, cảm giác sâm sâm tràn đầy ác ý này là từ đâu ra!! Là ai muốn tính kế hắn!!!
Bị ác ý hù dọa tới, Phong Vũ liền nâng cao phòng bị lên, nhưng một đứa thì đâu đủ trình bằng bốn đứa kia họp lại. Chết chắc rồi con!!
Vì thế, đám Ngự Thiên cứ như bị biến thái đeo bám nhập mà thay phiên theo dõi Phong Vũ từ ăn đến ngủ.
Sau khi thấy hắn ăn rất nhiều còn uống nhiều liền vô cùng đau đớn cho huynh đệ của mình, cả đám chuyển chủ ý, không bắt nạt hắn nữa, hắn đã quá tội nghiệp rồi, khổ thân thằng nhỏ.
Nhưng rất nhanh đám huynh đệ kia liền phát giác được một điều rất trọng đại, nhị hóa nhà họ đang theo đuổi bạn lữ.
Cả đám mừng đến rơi lệ, kéo nhau vào không gian của Ngự Thiên nhậu nhẹt một bữa linh đình no say.
Cả đám ăn uống nó say liền lăn quay ra ngủ, mặc kệ nhị hóa bên ngoài kia đang bước lên con đường phu nô không lối về.
Phong vũ ngày đầu tiên đi cướp đã làm đám cấp dưới của Liên Tích mở rộng mắt chó, càng thêm kính sợ cái vị đã đốt trụi trại quân sự này.
Vô tình nhân được sùng bái, Phong Vũ hiện tại đang nghĩ cách theo đuổi tức phụ tương lai mà không biết rằng sau khi bọn họ rời đi thì quân đội của Bila Quật liền kéo tới nhưng chung quy cũng đã bỏ lỡ một bước.
Tên tướng quân Bila Quật có thể nói là tức đến nôn máu ra, rốt cuộc cũng điều tra ra tung tích của tên phản quốc nọ, ai ngờ người ta gia nhập bang đảng vũ trụ mịa nó rồi.
Hiện tại muốn bắt càng khó hơn lên trời nữa.
Sau khi kiểm kê đồ đạt xong, Liên Tích liền trở về phòng mình. Cũng chẳng bất ngờ mấy khi thấy người nào đó đang ngồi trong phòng mình cười tặc hề hề nhìn mình.
Phong Vũ da mặt siêu dày, hoàn toàn có thể đem ra chống đạn đang cố gắng nở nụ cười "thuần lương vô hại" hết cỡ với Liên Tích, sợ dọa người chạy thì hắn nhất định khóc đến chết mất.
Cố gắng điều chỉnh cơ mặt sao cho tự nhiên nhất "Ngươi về rồi a!! Sao có nhiều đồ không?!"
Liên Tích nhìn người trước mắt đang giả ngu, cố nghẹn cười lại rất bình thản mà trả lời "Ân, cũng khá lắm!! Ngươi không đi xem sao?! Biết đâu ;ại có đồ ngươi muốn thì sao?!"
"Không cần, sau này điều để ngươi quản a!!!" Không hề bỏ lỡ bất kỳ cơ hội vuốt mông ngựa nào, Phong Vũ cười đến tiện mà nhìn người nam nhân trước mắt.
Liên Tích cũng không vội vã trả lời hắn, chỉ là cười đến tràn đầy sâu xa, khiến cho Phong Vũ nhịn không được rợn đầy da gà lên.
Ha ha, chắc là hắn nghĩ lầm rồi ha!!! Sao nhìn nhìn Liên Tích cười nguy hiểm sao sao thế nhỉ?!
Phong Vũ chẳng hiểu mô tê gì, chuẩn bị leo lên giường nằm ngủ.
Liên Tích cũng đã thay xong áo ngủ, rất tự nhiên mà ôm người vào lòng rồi nhắm mắt. Phong nhị hóa thấy người cũng ngủ rồi nếu hắn giãy giụa liền giống như cố tình gây sự nên cũng ngủ luôn.
Sau này khi nhớ về, Phong Vũ hối hận đến thúi ruột, rất muốn quay về quá khứ tát tỉnh mình. Này thì ngu, để người ôm ngủ thành quen này, hết thành "công" được luôn này.
Vào lúc này, phía ngoài vũ trụ to lớn đang có một cuộc chiến nảy lửa đang xảy ra.
"Báo cáo tướng quân, phi thuyền sắp cạn năng lượng rồi!!!"
"Tướng quân, phi thuyền hư hỏng sắp vượt hạn rồi!!! Chỉ có thể thực hiện thêm một bước nhảy nữa thôi!!!"
"Tướng quân, phải tìm chỗ đáp tạm thôi!!!"
"Tướng quân . . . . "
"Tướng quân . . . ."
"Đủ, nhảy bước cuối đi tạm thời hạ thuyền!!!" Giọng nói băng lãnh lại nghiêm nghị khiến người khác hoàn toàn không dám chống đối nhưng cũng khiến họ tin tưởng vô điều kiện. Đây là thiếu tướng của họ, là chiến thần của họ.
"Toàn bộ vào vị trí, không được bỏ cuộc!!!"
Tất cả binh lính đều hoàn toàn không hề có một tia sợ hãi nãn lòng nào, bởi vì họ biết, dù thế nào thì thiếu tướng vẫn có thể xoay sở được.
Đôi mắt lạnh băng tràn đầy kiên nghị lúc này đang xa xăm nhìn về một phía nào đó trong vũ trụ, hắn cảm nhận được có thứ gì đang tại kêu gọi hắn.