Thu xếp mấy cái cảm xúc vớ va vớ vẩn kia lại, y thích tranh giành cùng trời nhưng hiện tại lại có thứ gì có thể tranh cơ chứ.
Cầm ly hột é lên, chậm rãi nhấm nháp, hột é thiệt trơn a.
Nuốt trọn cả vạn hạt hột é vào bụng, Ngự Thiên xoa xoa cái bụng căng đầy nước của mình, y bắt đầu cầm vé lết lên máy bay.
Một đường đi lên máy bay, mọi suy nghĩ vẩn vơ âu lo đều thành mây bay a, điều quan trọng là phải trở về biệt thự nghiên cứu cái bô khốn nạn kia.
Ngự Thiên một mạch trở về, chỉ chú ý tới mỗi cái bô thời mãn thanh kia nên không để ý tới có người đi theo y suốt cả một chặng đường.
Nếu y nhìn thấy người này, nhất định sẽ hú hồn vì tên này chính là ông chủ bán bô kia.
Chỉ là cạo đi chòm râu dê thay đổi ngoại hình một tý trở nên lịch thiệp hơn không ít, hai mắt ông chú này lúc này lại đầy tinh quang mà chăm chú vào bóng người thanh niên trước mắt.
Theo như ông thấy, tên nhóc này nhất định nhìn thấy điều đặc biệt của cái bô này mới mua nó đi, nhìn vẻ mặt như muôn vàn sỉ nhục của nó lúc đó thì rất dễ dàng suy đoán ra độ cao thân phận của y.
Thân thể loáng thoáng linh khí, nhưng lại không nhìn ra được tu vi chỉ có thể suy đoán y là người của đại gia tộc ẩn ư nào đó xuất môn dạo chơi mà thôi.
Dù vậy, ông cũng rất vui mừng. Ông luôn tìm kiếm người nối nghiệp mình đã mấy trăm năm nay rồi, thân thể cũng già xác già sơ rồi.
Vì thế, ông quyết định dõi theo vị thanh niên này, đến khi cảm thấy vừa lòng nhất định sẽ dụ dỗ tiểu khả ái này làm đồ đệ của mình.
Ông chủ quán quái dị cứ thế mà đứng chàng hảng giữa chống đông người mà cười khằng khặc lên, quên để ý tới xung quanh luôn.
Đến khi ông nhận ra thì ông đã bị hai vị cảnh sát kèm hai bên lôi đi rồi, ông có chút ngáo, tại sao bị kéo đi vậy chời.
Là thế này, lúc ông lão cứ cười quái dị giữa đường như chốn không người kia làm những người bên cạnh vô cùng sợ hãi, họ gần như đồng loạt gắn mác thần kinh lên người ông và thế là tất cả đều quả quyết điện cho cảnh sát trước.
Vì vậy, ông chủ quán lúc này chưa thành công đã xém thành ma, được vinh quang tạm giam ngày vì tội làm rối loạn trật tự công cộng.
Trước khuôn mặt khóc không ra nước mặt của ông, vị viên cảnh sát rất đồng tinh với ông, y cứ thế mà động viên ông chú trước mắt này.
"Xấu không phải cái tội, đã xấu mà còn ra ngoài dọa người thì đó mới chính là cái tội!!!"
Ông chú " . . . . . . . . . " Mụ đản, có người an ủi thế đó hả!!
Lúc này, Ngự Thiên cũng đã về tới biệt thự nhà mình.
Trước khi dúi đầu tìm hiểu về cái bô kì quái kia thì Ngự Thiên quyết định đi ngủ lấy sức để mai có tinh thần nghiên cứu cho tốt hơn.
Ai ngờ, đang lúc y thoi thóp hấp hối, một cuộc điện thoại gọi tới phá tan mọi sự mê mang kia.
Đang lúc y muốn nổi khùng lên thì mới bất chợt phát hiện người gọi tới lại là Triệu giảng viên, khi hay tin y nghĩ học cô liền lo lắng mà gọi điện cho y.
Sau khi tiếp đón vị giảng viên niềm nở này xong, khó khăn lắm mới được thở dốc thì vị Vân trưởng đoàn lại gọi điện thoại đến tìm y, quả thật là tức ói máu mà.
Sau đó, lại có thêm vài vị giảng viên gọi điện hỏi thăm, tư vấn tâm lý cho y, lúc này Ngự Thiên đã sống không bằng chết, nhân sinh không thể luyến nữa rồi.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Ngự lão đại nhất quyết đập luôn cả cái điện thoại để tránh bị làm phiền, hành động quyết đoán này khiến người người kinh hãi, vạn người vỡ mật.
Y rốt cuộc cũng có thể thảnh thơi đi ngủ rồi, nhưng tiếc thay cho số phận của long đại ca nhà ta.
Một khoảng thời gian trước trên tiên giới, các chú long đần lại một lần nữa bị sư phụ mình ép vào con đường học tiên pháp khổ bức không lối về.
"Khụ khụ, đừng có chưng mấy cái mặt chán đời như thế ra có được không?! Cái gì cũng phải biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng có hiểu không?!" Hoàn Ưu rất bất đắc dĩ mà nhìn đám đồ đệ cưng nhà lão đang yểu xìu than trời trách đất.
"Vâng!!" Cả bốn con long đần độn mềm oặt lên tiếng, ủ rũ xếp hàng ngồi nghe giảng bài với tâm trạng chết lặng.
Hoàn Ưu hé một mắt ra nhìn đám đồ đệ cưng nhà mình, rốt cuộc cũng nhịn không được mà thở dài đầu hàng.
"Cũng không như các con nghĩ đâu, pháp tiên có nhiều loại rất thuận tiện, đùa rất vui đấy, có muốn thử không?!"
Thành công khiến cho bốn con long đần vực dậy tinh thần, hai mắt long lanh lóng lánh lập lòe le lói nhìn về phía lão. Hoàn Ưu bỗng cảm thấy áp lực trên vai thật nặng làm sao.
Lão cố gắng vắt óc suy nghĩ, cắn răng bứt râu một hồi cũng lòi ra được vài thứ khá hay ho, Hoàn Ưu đưa tay lên trán, cố gắng lau đi và giọt mồ hôi không có thật kia.
"Khụ, có loại phép goi là báo mộng, các con muốn thử không?"
"MUỐN!!!" Cả bốn người đồng loạt nhảy dựng lên, suýt nữa hù lão ra bệnh tim rồi.
Hiệp hội phu quân vẫn còn đang bị bơ bên cạnh cũng im lìm mà học lởm mấy thứ Hoàn Ưu dạy, dù sao lão cũng không có tàng tư nên tất cả mọi người đều có thể thấu hiểu và thông thạo tiên giới rất nhanh chóng.
Cả bốn con long ngốc phát huy tinh thần học tập một cách thần thánh, hai mắt lập lòe tinh quang, không hề hẹn trước mà cùng lúc nở một nụ cười hết sức man rợ.
Và ngay lúc Ngự Thiên vừa chợp mắt được một chút liền bị Ngữ Ngôn lủi thẳng vào giấc mơ của y.
"Hí hí hí, đại ca đã lâu không gặp!!!"
Ngự Thiên " . . . . . " Nằm mơ thấy mày là tao vui không nổi rồi!!
Nhìn hai mắt đang sắp trợn trắng của Ngự Thiên, Ngữ Ngôn càng cười càng càn rỡ và hậu quả trực tiếp nhất là cười đến sái quai hàm.
Ngự Thiên " . . . . . " Thế là mày vào giấc mộng đẹp của tao chỉ để tấu hài thôi hả!!
"Ặc khụ, bình tĩnh tý, có chuyện muốn nói nè!!! À, thì . . . là. . là . . .là . . . vầy . . . "
"Úi . . . . lag . . . lag. . . . lag hả trời . . . . !!!!"
BỤP!!!!!
Một tiếng chả biết từ đâu phát ra hệt như ti vi bị remote bấm tắt vậy, Ngự Thiên cả người đẫm mồ hôi lạnh mở choàng mắt ra.
Y ngồi dậy thở hồng hộc, lau đi mồ hôi trên trán, khẽ nhắm mắt như cố quên đi cái ác mộng kinh dị vừa nãy.
"Aizzz, nằm mơ mà cũng thấy. Không lẽ bị nó ám sao ta!!! Chắc không phải đâu ha!!!"
Cố gắng an ủi tâm can nhỏ bé của mình, Ngự Thiên quay đầu lại nhìn cái gối nằm thân thương của mình, khẽ hít sâu một hơi, nằm xuống nhắm nghiền cả hai mắt lại, thả lỏng toàn thân rồi dầ dần chìm vào giấc ngủ.
Lúc này, khung cảnh hiện ra hệt như hồi nãy khiến cho y có vài phần nổi cáu, nếu mà Ngữ Ngôn dám xuất hiện y liền băm vằm hắn thành bã rồi rải ra đại tây dương bồi dưỡng cá mập ngay.
May mắn thay, lúc này lại là Phong Vũ xuất hiện, hắn hiên ngang lẫm liệt bước đến đứng đối diện trước mắt y. Hai mắt hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá y một vòng, nhìn cực kỳ đê tiện và cực kỳ thiếu đòn.
Cố gắng hít sâu một hơi kiềm chế hỏa khí trong lòng, Ngự Thiên lạnh lùng mở kim khẩu trước.
"Nhìn gì mà nhìn, bộ lạ lắm sao?!"
"Ờ thì cũng là lạ, dùng pháp thuật gặp hơi khác với gặp ngoài đời, cảm giác nó cứ kỳ diệu thế nào ấy!!"
Thấy bộ dạng giật mình lắp bắp tự khai sạch ra kia của Phong Vũ, Ngự Thiên nhướn mày cười một nụ cười đầy đao kiếm.