Người trên mặt đất nghênh đón sáng sớm.
Đám huyết tộc vẫn chưa rút đi mà cứ tụ tập bên dưới Ngày thứ ba. Sau khoảng thời gian dài không được nhấm nháp vị máu, rất nhiều người trong đám đã không thể kiên nhẫn được nữa – nhưng vì sơn hào hải vị chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe thấy, chúng vẫn cam tâm tình nguyện chờ đợi ở nơi này.
Các thiên sứ mỏ chim tụ tập cách bọn chúng không xa nhưng lại phân chia trận doanh cực kỳ rõ ràng, phía giữa là khoảng đất hoàn toàn trống trải. Lúc này bọn họ vẫn chưa từng cầu xin thần phật phù hộ, chỉ chăm chăm nhìn lên Ngày thứ ba đã bay lên, sau đó lại tiếp tục kính nể nói rằng Thiên Phụ của mình sống lại rồi.
Bao nhiêu khẩn cầu cũng chỉ để hy vọng thần linh có thể trả lại mình đôi cánh.
Có huyết tộc hỏi Nam tước:: "Nam tước đại nhân, ngài xem...?"
Khóe môi đỏ sẫm của gã ta nhếch lên.
"Không phải sốt ruột," gã ta không nhanh không chậm nói, "Là của chúng ta thì sẽ mãi mãi là của chúng ta."
Đám huyết tộc chẳng biết gã ta lấy đâu ra lắm tự tin thế. Tuy rằng bọn chúng có thân thể cường tráng nhưng chúng lại không thể bay, hiện giờ mắt thấy con mồi ngay ở trên đỉnh đầu mà bọn chúng chỉ có thể ở dưới nhìn quanh, đúng là rất uất ức.
Cậu ta còn muốn hỏi tiếp.
Nam tước vẫy vẫy tay, hình như cũng hơi thiếu kiên nhẫn.
"Tôi đã từng nói rồi," gã ta nói "Thần linh đã nhận lời – "
"Người sẽ ban cho chúng ta một ít... lễ vật đặc biệt."
Khấu Đông với Diệp Ngôn Chi tốn chút sức, phải dùng tinh thần và thể xác của một vampire chính hiệu mới mở nổi cánh cửa này.
Phía dưới là thần điện trống rỗng chỉ có mỗi ánh sao, gian phòng bên trên hiển nhiên là nơi nghỉ ngơi thường ngày của Thiên sứ sáu cánh. Màn che màu trắng bên trong bay phấp phới, chỉ còn dư lại một chiếc giường trắng như tuyết.
Từ xa nhìn vào không thấy nổi hai màu sắc. Mà tới gần mới phát hiện ra vách tường được tạo thành từ hàng ngàn vì sao lấp lánh, không cần thánh quang chiếu rọi vẫn có thể tỏa ra ánh sáng vĩnh cửu. Có mấy bức tượng thiên sứ nhỏ được đặt trên đầu giường, hình như khuôn mặt được điêu khắc trên đó là của Thiên sứ sáu cánh, từ khi còn nhỏ đến lúc thành niên đều được gom đủ, hoặc là đang bay lượn hoặc là đang tĩnh tọa, cũng có những cái là đang ngủ say, có vẻ như đều do một người làm.
Sự cưng chiều của thần linh lúc này xem như đã không thèm quan tâm đo lý thông thường, đồ trang trí như vậy bên trong Ngày thứ nhất còn chẳng có lấy một cái, chắc hẳn là đã góp nhặt mang đến đây hết cho Thiên sứ sáu cánh, còn thu thập nhiều đến nghiện.
Khấu Đông đối mặt với cái thứ có gương mặt giống mình kia không có cảm giác gì hơn, Diệp Ngôn Chi chỉ liếc mắt vài cái, trông hơi động lòng, ngón tay trên bức tượng thiên sứ còn nhỏ ve hồi lâu.
Cứ như một khắc nữa hắn sẽ chôm chỉa nhét hết vào túi luôn.
Hai người lật qua lật lại cả căn phòng, cuối cùng phát hiện trên mặt tường có gì đó kỳ lạ – nơi đó có một vì sao sáng óng ánh hơn các vì sao khác. Khấu Đông thử cạy nó ra, không ngờ lại bị viên kim cương bên cạnh cắt một vệt, lòng bàn tay chảy ra một giọt máu.
Lông mày Diệp Ngôn Chi nhíu lại, hắn nhanh chân tiến tới siết chặt tay y lại: "Sao chẳng cẩn thận chút nào thế?"
Trong đầu Khấu Đông vẫn hơi khó chịu, nếu thường ngày thì y đã để nhãi con nhà mình uống giọt máu này luôn cho đỡ phí. Thế nhưng mới đây Diệp Ngôn Chi đã nói ra mấy câu làm y mặt đỏ tim đập, lời này thế nào y cũng không thốt ra nổi.
Biết rõ đối phương có tâm sự còn cố ý trêu đùa, đây không phải là chuyện mà một streamer có liêm sỉ như Khấu Đông nên làm.
Y nhẹ nhàng ho một tiếng, thử rút tay về: "Xước xíu da thôi mà."
Không phải việc gì quá quan trọng.
Y giật tay về hai lần, ngớ ra là nó chẳng hề di chuyển.
Khấu Đông: "...?"
Diệp Ngôn Chi không buông y ra, vẻ mặt nghiêm túc, có vẻ rất khó chịu với mấy lời y vừa nói.
"Cái gì mà chỉ xước xíu da?"
— Xước xíu da không nghiêm trọng thì cái gì nghiêm trọng?
Hắn nghiêm túc nói: "Cậu không nên bị thương dù chỉ một chút nào."
Tất cả mọi chỗ, từ trên xuống dưới đều thuộc về tôi.
Khấu Đông nghe xong cũng hơi tê tê. Lúc chưa nghe hắn thổ lộ lòng mình thì y còn nghĩ đây chỉ là đứa nhỏ hiếu thuận; mà nghe hắn bày tỏ xong thì y chỉ thấy đứa nhỏ này lòng đầy rắp tâm bất lương....
Con mẹ nó, còn chẳng biết nhãi con này học đâu mấy lời tâm tình của tổng tài bá đạo?
Y không nhịn được muốn đập vào trán Diệp Ngôn Chi một cái thì thấy trên mặt tường xuất hiện dị thường. Vết máu trên đó hãy còn đỏ tươi, ánh lên màu vàng nhạt nhẽo, lúc này màu vàng ấy đang hơi hơi phát sáng, càng làm cho những ánh sao ban đầu thêm phần lóa mắt.
Khấu Đông đột nhiên có cảm giác, y đưa tay lên quẹt nốt số máu chưa khô lên.
Bôi xong, y lại khách khí quay ra hỏi ý kiến Diệp Ngôn Chi: "Cưng không hút à?"
—— Làm cha già quen rồi, đã quen thói, giờ muốn sửa cũng khó.
Huyết tộc trẻ tuổi lắc lắc đầu, vẻ mặt dường như càng ôn hòa hơn.
Khấu Đông lập tức lau sạch máu đi.
Chỉ là trong khoảnh khắc ấy, vách tường khẽ run lên. Ngay sau đó nó càng ngày càng lùi ra phía sau, một bức tường mới chậm rãi nhô lên khỏi mặt đất, để lộ ra cánh cửa mới toanh ——
Thứ này thế mà lại là lối vào của mật thất.
Hai người liếc nhìn nhau rồi đẩy cửa mật thất ra.
Bên trong chứa đầy sách, sách được chồng từ mặt đất cao vót lên đến trần nhà. Thế mà nhìn trông vẫn gọn gàng, không hề ngổn ngang lộn xộn, bút lông chim ở trên giá, ở đây chỉ còn lưu lại vài nét bút của thiên sứ sáu cánh để lại.
Nơi này được dọn dẹp quá tốt, không hề nhìn ra chủ nhân của nó đã tạ thế mà chỉ là đi ra ngoài chạy nhảy một lát.
Khấu Đông nhìn thấy từ trong đống sách một cái bìa rất quen mắt, y lôi nó từ dưới mặt bàn lên, bên trên vẽ một đôi cánh.
Y mở nó ra, thấy được một câu chuyện hoàn toàn khác với những gì mình đã từng thấy.
Cũng là ngày sáng thế.
Nó chỉ có một tờ, rất ít.
"Thần linh mất một ngày để nhào nặn ra tạo vật đầu tên của mình.
Hắn hỏi tạo vật quý giá ấy.
Con muốn cái gì?
Tạo vật trả lời:
Cậu ta muốn tự do vĩnh hằng.
Từ đó Thần linh bắt đầu biết nói dối, hắn nhận lời cậu ta.
Sau đó, hắn dùng sáu ngày để xây dựng ra một lao tù vì tạo vật mỹ lệ của mình.
Thiên là tù, địa là cũi. Vạn vật thế gian đều là con ngươi của hắn, là miệng mũi của hắn.
Hắn dùng ánh nhìn của vạn vật để chăm chú ngắm nhìn, hắn mượn mặt trời, mượn mặt trăng và mượn cả vì sao để quan sát tỉ mỉ.
—— thần linh sáng thế như vậy đó."
Khấu Đông: "..."
Y cố gắng dịch đoạn văn bản này ra.
Cậu ấy chỉ muốn được tự do, tên thần linh kia thế mà dám đổi ý, hắn ta dứt khoát tạo cả một thế giới chỉ để vây khốn và giám sát cậu ấy...?
... Bệnh tâm thần của người này nặng tới độ nào rồi cơ chứ!
Khóe miệng y giật giật, tiếp tục lật sang trang, đọc được thêm càng nhiều nội dung không thể tưởng tượng nổi.
Bên trong Thiên Đường có rất nhiều quy định, nhưng không phải tất cả các thiên sứ phải áp dụng theo, thực tế thì phạm vi áp dụng của nó chỉ có một.
Những cái mà "mỗi ngày đều phải đến thỉnh an Thiên Phụ", "phải niệm thánh danh của Thiên Phụ trong lòng", "phải tuân thủ nghiêm ngặt bảy mỹ đức, không được nói chuyện với người khác khi không được phép"....Đối tượng của những quy định này chỉ có một mình thiên sứ sáu cánh thôi.
[] Bảy mỹ đức: Chăm chỉ, khẳng khái, ôn hòa, khoan dung, khiêm tốn, trinh tiết, tiết chế.
Khi nào và ở đâu thì mặc áo choàng nào, làm chuyện này chuyện kia lúc nào ở đâu. Tất cả những thứ này đều được viết rõ ràng rành mạch trong quy định, thiên sứ sáu cánh chưa bao giờ nghĩ tới việc vi phạm.
Ngay cả tắm rửa cậu cũng không được phép tự mình làm. Chỉ dụ thần đưa ra, thần muốn hắn là người làm, người kia phải đến bồn tắm trong Ngày thứ nhất để thực hiện.
Đây đúng là chuyện mà Khấu Đông không thể tin được, từ đầu đến cuối chỗ nào cũng lồ lộ cảm giác cố gắng chiếm hữu. Thiên sứ sáu cánh vẫn luôn bị thần linh nuôi dưỡng dưới gối, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ tiếp xúc với thanh quy giới luật này, bởi vậy cậu mới không nhận thấy điều gì kỳ quái.
Cậu ở trên Thiên Đường bị nuôi thành tính tình quái gở, chưa bao giờ nói chuyện với người ta, trước sau lúc nào cũng độc lai độc vãng. Cậu còn nghĩ rằng mình đang tuân thủ những quy định của Thiên Đường rất tốt, nào có biết là những người khác đâu bị những quy tắc này hạn chế.
Cũng bởi vậy, khi cậu đánh vỡ bí mật này mới phát giác trước giờ mình vẫn luôn bị nhốt trong lồng.
Người bên ngoài, đúng hơn là bên ngoài lồng sắt.
Sự cưng chiều của thần linh biến thành lao tù của cậu.
Khấu Đông nhíu chặt lông mày, y nhét cuốn sổ toàn bút tích của Lucifer vào trong quần áo, nhét xong căng cả lên. Cùng lúc đó, y bỗng nhiên cảm nhận được cú va chạm mạnh – cứ như là có ai đó đang lao mạnh vào cánh cửa thư phòng.
"Ầm."
Tiếng vang uỳnh uỳnh kia cũng truyền đến tai huyết tộc trẻ tuổi, hắn nhìn ra phía cửa.
"Ầm."
Âm thanh kia ngày một lớn, trên ván cửa xuất hiện vài vết rạn nứt.
"Ầm!"
Trong lòng Khấu Đông nhảy lên thình thịch, y ý thức được sắp có chuyện không hay xảy đến. Y lấy gương ra, dùng gương để nhìn hình tình bên ngoài.
Vô số con quạ đen cuốn thành cơn lốc, chúng biến thân thể thành cái mâu từng đợt từng đợt đâm tới. Chúng đập cánh nặng nề lao vào cánh cửa, mắt thường cũng thấy được cánh cửa sắp vỡ nát.
Nơi này không thể ở nữa!
Ý nghĩ này lập tức nhảy ra trong đầu Khấu Đông, chợt, y nhận ra trong phòng sách này không có cửa sổ – nếu bọn họ muốn ra ngoài thì phải xuyên qua đám chim mật thám kia.
Huyết tộc phản ứng cực nhanh, hắn lao đến kéo tủ sách tới, hai người hợp lực dùng sức lấp kín cửa, nghe thấy tiếng chim kêu quác quác bên ngoài. Đám chim mật thám không từ bỏ, bọn nó kiên nhẫn dùng mỏ chim mổ tới mổ lui, dùng toàn bộ cơ thể lao đến chỉ muốn đập vỡ cánh cửa này.
"Xui thôi rồi," Khấu Đông cắn chặt răng, "Ba rõ ràng không thấy có quạ đen –"
Sau khi biết đám quạ kia là mật thám, Khấu Đông cực kỳ để ý đến mấy con chim này. Trước khi đi vào đây y còn cảnh giác nhìn bốn phía, không phát hiện có điểm dị thường.
Ánh mắt y dừng lại trên mặt tường thư phòng.
Vách tường thư phòng cũng là ánh sao sáng lấp lánh. Nhìn kỹ lại, những vì sao lít nha lít nhít như biển, bốn phương tám hướng nhìn về phía y, nháy.
Những tia sáng óng a óng ánh ngày càng chói mắt, Khấu Đông chẳng hề thấy nó đẹp chỗ nào.
...Mặt trăng, mặt trời, vì sao.
Mặt trăng, mặt trời, vì sao!
Bên trong Ngày thứ ba tràn đầy những ánh sao như vậy, ngón tay y khẽ run lên, cuối cùng cũng nhận ra được, đây có phải là cưng chiều quái gì đâu –
Bọn họ quên mất cái quan trọng nhất.
Hàng nghìn hàng vạn vì sao đếm không xuể trên tường, toàn bộ đều con mắt mà thần linh dùng để âu yếm nhìn tạo vật mình yêu thích nhất!
Thần, thời khắc nào cũng đang chăm chú ngắm nhìn.
Mọi cử động của y không thoát được con mắt của thần linh, hắn ta sao có thể không biết bọn họ đã tiến vào thư phòng chứ?
Hô hấp của Khấu Đông khựng lại trong chốc lát. Con mắt từ bốn phía nhìn y chớp chớp, đám chim mặt thám bên ngoài vây kín đến mức nước chảy cũng không lọt, thậm chí y còn nghe được tiếng gào thét từ đâu đó, có lẽ là âm thanh của huyết tộc với đám bác sĩ mỏ chim truyền tới từ mặt đất.
Có vẻ là tiếng hò hét vui sướng từ tận cõi lòng.
Lễ vật của thần linh giáng thế rồi.
Người đầu tiên biến hóa là Nam tước, nương theo tiếng xé toạc, quần áo sau lưng gã ta rách ra, từ nơi đó mọc ra đôi cánh đủ để bắt lấy con mồi.
Âm thanh hô hoán của huyết tộc đột nhiên trở nên nóng rực.
"Thiên Phụ!"
Bọn chúng ngẩng đầu lên, giơ cao hai tay, cõi lòng hâm mộ.
"– Thiên Phụ!"
Dưới sự ân ban của thần linh, bọn chúng liên tiếp mọc ra cánh, bắt đầu bay lên từ mặt đất, đám người lao thẳng về Ngày thứ ba gia nhập vào đội ngũ quạ đen.
Cho đến thời khắc này Khấu Đông mới hiểu thế nào gọi là không nơi để núp.
Thiên địa này đều là thứ mà Thiên Phụ tạo ra để giam cầm y thì y làm gì có cửa mà trốn thoát?
Có trợ lực cường đại là vampire, sự phản kháng của hai người dần trở nên nhỏ bé. Đám quạ đen bên ngoài cuối cùng cũng lao vào bên trong, tiếp đến là bọn vampire có cánh, cánh chim của chúng đen kịt nho nhỏ mọc ở trên lưng, chúng không thể chờ đợi thêm chỉ muốn đưa tay vồ lấy y, từng người từng người không ai che giấu chút vọng: từng con mắt từng ánh mắt ngắm nhìn cực kỳ quỷ mị cứ lướt qua mặt Khấu Đông.
"Tử tước Glenn..."
"Tử tước Glenn!"
"Đi ra, cậu ấy là của tao!"
Tiếng thét chói tai, tiếng la, tiếng hí không dứt bên tai, y thậm chí không biết hiện giờ mình đang ở trong tay huyết tộc nào. Hàm răng của bọn chúng trắng sáng cọ cọ vào phần da lộ bên ngoài của y, không chút do dự cắn sâu xuống.
Diệp Ngôn Chi bỗng nhiên rống lên một tiếng, hắn hất tung đám quạ đen vây quanh, muốn chạy lại cứu y. Nhưng cùng lúc ấy, đám bác sĩ mỏ chim cũng đã khôi phục lại đôi cánh, bọn họ xuất hiện ngoài cửa nhân số đông đảo, dễ như trở bàn tay đã vây khốn được Diệp Ngôn Chi, dù có thế nào hắn cũng không thể giết hết được.
Xung quanh lả tả lông chim, máu ấm áp thỉnh thoảng lại ra tung tóe, phần lớn là của đám bác sĩ mỏ chim chỉ còn lại chút ánh vàng trong máu.
Khấu Đông cảm giác được cơn đau đơn kịch liệt truyền đến từ sau lưng mình, sách trong thư phòng đổ sụp xuống ầm ầm trước đám huyết tộc đang tranh nhau.
Thiên sứ rơi vào địa ngục.
Bọn huyết tộc nhịn hồi lâu, hiện giờ không khác gì đám súc vật mất dây cương, bọn chúng không màng tất cả chỉ muốn nhét y vào bụng. Sức lực y dùng để phản kháng đối với chúng chỉ là mưa phùn, cổ tay, mắt cá chân, cổ, sau cổ, hơi thở lạnh lẽo của chúng bao vây toàn thân y, phì phào tỏa ra ở những chỗ da thịt lộ ra của y. Vô số hàm răng cọ vào người y, vớ dài vẫn được đeo hẳn hoi giờ đây tụt xuống mắt cá chân, không biết bao nhiêu bàn tay vui mừng nắn, tranh nhau hút lấy dòng máu thơm ngọt.
Cảm giác này thực sự quá mức bố, như là bầy sói đang phân chia thức ăn. Khấu Đông thậm chí không thể lôi cung tên trong hành lý ra, đầu y bị một tên huyết tộc cường tráng ép vào lồng , bị vô số cánh tay mạnh mẽ giam cầm, cực kỳ buồn nôn.
Khuy áo trân châu rơi hết từ cái này đến cái khác. Cơn sốc mất máu dần đánh vào sâu trong não bộ khiến người ta choáng váng. Khấu Đông bị cắn khiến tứ chi đau đớn, y chỉ có thể cố gắng dùng não suy nghĩ.
Y dần hiểu rõ dụng ý của thần linh.
Khiến y trở thành phàm nhân, cho y dòng máu độc nhất vô nhị.
Khiến y không có đồng bạn, ngay cả Diệp Ngôn Chi cũng trở thành phe đối lập của y.
Khiến y bị vạn chủng khao khát.
Khiến y bị phản bội, bị truy đuổi, bị cướp đoạt.
Khiến y thống khổ.
—— Khiến y không thể từ bỏ.
Tất cả những thứ này, thật ra đều hướng tới mục đích suy nhất.
Để y quay đầu lại.
Thần linh muốn tạo vật của mình trở thành thứ dơ bẩn không thể tả ở bên ngoài, sau đó sẽ phải cam tâm tình nguyện quay trở lại nhà giam của mình.
Hắn ta muốn y trong thời khắc tuyệt vọng không có chỗ dung thân, chỉ có thể lao vào lòng hắn.
Thực tế thì Khấu Đông đúng là đã mất nơi để đến rồi.
Y cảm giác được máu đang được rút thể, Diệp Ngôn Chi đang dần chạy tới chỗ y, y có thể mơ hồ thấy khuôn mặt nhãi con nhà mình lạnh lẽo – đám huyết tộc với thiên sứ lao đến chỗ hắn đều bị hắn đánh tan, chỉ còn lại xương máu ra.
Nhưng số lượng bọn chúng rất nhiều, cho dù là Diệp Ngôn Chi muốn giết cũng rất tốn sức. Nửa người hắn ướt sũng máu, giống như là chiến thần trên sa trường.
Khấu Đông đóng chặt mắt, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Không còn đâu để trốn tránh, thôi thì cứ đối mặt.
Y há miệng, dùng âm thanh nhỏ đến độ không thể nghe được, nói: "Thiên Phụ..."
Hai từ vừa dứt khỏi miệng, động tác của huyết tộc và thiên sứ trong phòng đột nhiên dừng lại. Bọn chúng vẫn giữ lại hành động ban đầu, trông cứ như tượng đá đứng trong phòng.
Diệp Ngôn Chi giết người đỏ cả mắt, hắn rút cung tên ra muốn đánh tiếp nhưng lại thấy một bóng người bao phủ bởi lông chim đen chậm rãi bước ra.
Cao to, thon dài, trên mặt còn đeo thêm nửa cái mặt nạ chỉ lộ ra đầu tóc xoăn màu bạch kim.
—— là Bá tước.
Bá tước thong thả ung dung bước chân vào gian phòng. Hắn ta dùng đôi mắt xanh biếc nhìn xuống thanh niên chật vật nằm trên đất, giọng nói trầm thấp.
" – Luci," hắn ta khẽ mỉm cười, nói, "Con của ta."
Khấu Đông không cảm thấy bất ngờ, chỉ nhìn hắn ta, đáp: "Thiên Phụ."
Y đã đoán được từ rất sớm, có thể xây ra tòa cổ bảo như thế lại còn dùng bạn bè y để khiến y tự động dâng tới cửa, ngoại trừ thần linh vạn năng thì còn có thể là ai chứ?
Đâu ra NPC nào tự nhiên đồng ý giúp y – y chạy trốn trên thế gian này, trong mắt Thiên Phụ chắc cũng chỉ là đứa nhỏ hờn dỗi bỏ nhà đi.
Thần thế tạo ra vạn vật trong thiên địa, thứ gì cũng có thể mang y trở lại bên người này.
Môi của y không nhịn được bĩu một cái.
"Con biết sai chưa?"
Giọng nói thần linh hơi trầm.
Hắn ta chậm rãi ngồi xuống trong thư phòng, dưới chân hắn lập tức xuất hiện thần tòa hoa lệ. Hắn ta vắt đôi chân thon dài, ưu nhã không chút biến sắc dừng mắt ở trên tạo vật mình vẫn luôn âu yếm, ngón tay chải lại mái tóc rối loạn của y, đóng lại từng cái khuy áo cho y.
Thần sắc của hắn ta cứ dịu dàng như vậy, cứ như người đẩy y vào đường chết chẳng phải mình.
"Ta đã nói với con rồi," thần linh nói, "Thế gian này, chỉ có mình con đặc biệt."