Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

chương 113: thịnh yến của ác ma (27)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tới khi thần linh tìm đến thì chỉ còn lại một điểm sáng màu vàng óng, nó chạm xuống mặt đất rồi biến mất hoàn toàn.

Con trai của hắn đã tan biến.

Thần linh mất đi tạo vật duy nhất mà mình quan tâm, sau đó cũng bỏ luôn thiên đường, rơi thẳng xuống từ trên tầng mây. Đám thiên sứ chen chúc phía sau chỉ kịp thấy thánh quang khuếch tán của hắn, giống như dải lụa vàng đột nhiên kéo dài trên không trung –

Ngay sau đó là tiếng nổ ầm ầm, người dưới nhân gian cũng có thể nghe rõ ràng tiếng nổ đó. Vô số con người đứng dưới mặt đất ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy giữa bầu trời tối om om bất chợt nứt ra một mảng lớn, có ánh sáng chói lóa lóe lên một cái rồi biến mất chẳng thấy đâu nữa.

Sao trời ngã xuống.

Nhật nguyệt vô quang.

Ở Ngày thứ ba, nơi Lucifer đã từng sống bắt đầu sụp đổ, từng tòa từng tòa thần điện rung chuyển theo, nặng nề đổ nát. Mặt đất bị xé ra một lỗ hổng dữ tợn, nó nuốt trọn tòa thần điện đã từng chói lọi rực rỡ chỉ trong chốc lát, nhấn chìm đưa chúng vào sâu trong lòng đất. Trong lúc đang choáng váng, các thiên sứ cũng dần mất đi sức mạnh và đôi cánh của chính mình, những đám mây tản dần ra, có cố gắng thế nào cũng không thể nối liền lại.

"Mặt!"

Giọng nói thiên sứ mang theo sự sợ hãi, thậm chí còn không thèm để tâm đến đôi cánh phía sau bị mây lấp mất, chỉ hoảng sợ nhìn chằm chằm vào gương mặt của đồng bạn.

"Mặt – mặt của cậu – "

Mặt của tất cả mọi người.

Không còn thiên sứ sáu cánh, thần linh không còn ưu ái nhóm thiên sứ nữa, hắn thu hồi ban ân của mình. Bấy giờ các thiên sứ quan sát lẫn nhau, đập vào mắt họ chỉ còn là khuôn mặt của người mình thường, không còn là những khuôn mặt xinh đẹp, ngay cả dưới đuôi lông mày cũng xuất hiện vết nhăn dấu hiệu của tuổi già, tựa như vòng tuổi đang lan ra –

Thần lấy đi khuôn mặt và thanh xuân của họ. Thiên sứ không còn hưởng sự ban ân đó nữa, tuy rằng tuổi thọ của họ vẫn kéo dài hơn người thường nhưng không còn được bất tử. Bọn họ chỉ có thể dùng mặt nạ mỏ chim che đi khuôn mặt đã không còn đẹp đẽ, dựa vào chút máu còn lại để giao dịch.

Từ lúc ấy trở đi, huyết tộc chẳng biết đâu ra lại lặng lẽ sinh sôi ngày một nhiều trên nhân gian, trở thành chủng tộc được thần linh thiên vị nhất. Trải qua thế hệ, số người nhớ được thiên đường ra sao chỉ còn đếm trên đầu ngón tay, cái nơi cao cao, luôn luôn được bao bọc bởi thánh quang chói lọi bấy giờ chỉ còn được kể lại như một câu chuyện thần thoại xa vời phi thực tế. Thế giới không còn những vì sao lấp lánh, thái dương đi đâu chẳng ai hay, giờ đây nhìn lên trời chỉ trông thấy sương mù dày đặc tựa như chẳng bao giờ tiêu tan hết – che lấp đi thiên đường xưa cũ.

Đến tận khi đó tạo vật trong thiên địa mới hiểu được rằng sự ưu ái của thần linh chỉ dành cho một người.

Thiên sứ có thể sinh sống ở thiên đường là vì có Lucifer, bọn họ rơi từ trên trời xuống cũng là do Lucifer.

Thiên sứ sáu cánh không ở đây thì thiên đường mất đi ý nghĩa tồn tại.

Thiên sứ không còn dung mạo như trước nhẹ giọng nói, trong ánh mắt đầy sự nhiệt tình.

"Từ ngày ngài rời đi, chúng tôi đã ngày ngày đêm đêm cầu xin thần phật phù hộ cho ngài trở về."

"Ngài Lucifer – "

Bọn họ đập trán xuống mặt đất, cung kính bày tỏ lòng thành.

"Xin ngài hãy thương lấy vạn vật thế gian, quay về thiên đường!"

Âm thanh này dần dần trở thành tiếng gầm, từng làn sóng ầm ầm lao tới chỗ Khấu Đông, khẩn thiết thỉnh cầu. Khấu Đông đứng giữa tiếng gầm thét, y không dám nhận lòng mình không rung động chút nào.

Nhưng rung động gì chứ, không có khả năng, những ngày qua đám người này vây lấy y cũng có thèm để tâm đến ý nguyện của y đâu?

Bọn họ biết rõ năm đó Lucifer đọa thiên đã kiên quyết quyết tuyệt tới cỡ nào, nếu như bọn họ thể hiện sự tôn kính với cậu ấy thật sự thì sao có thể làm tổn hại đến tâm nguyện của cậu ấy được, ép buộc người ta phải trở về bên cạnh Thiên Phụ?

Khấu Đông thật sự không thể sinh ra chút thương hại dư thừa nào cho đám người này. Y dừng trước mặt thần linh, bắt đầu ngẫm lại sự việc.

Câu chuyện này còn thiếu một chi tiết cực kỳ quan trọng.

Nhánh cốt truyện có tên là "Lucifer sa đọa". Lucifer đã tự mình biến thành ánh sáng nên chắc chắn không thể nói là sa đọa được, thế nên nếu nói hai từ sa đọa này thì chỉ có thể nhắc đến thần linh.

Thần linh chính là Lucifer ư?

Lúc này Khấu Đông đã phần nào tin tưởng mối tình thắm thiết của mình. Dùng cái tên Seraphim làm tên riêng nghe cứ như họ chồng, kiểu kiểu ở rể ấy.

[] Seraphim là thiên thần sáu cánh, được cho là thiên thần thượng cấp. Là những thực thể thần linh mang quyền năng và chức vụ cao nhất trên Thiên Đàng, trực tiếp phụng sự Chúa.

Hm...

Không thể không nói cái suy nghĩ này khiến Khấu Đông hơi buồn nôn, không kiềm được quay đầu nhìn Diệp Ngôn Chi để rửa mắt.

"Luci," con mắt xanh biếc của thần linh sau lớp mặt nạ dừng trên người y, "Con có bằng lòng quay về không?"

Bằng lòng hay không ấy hả? Khấu Đông đương nhiên là không muốn – nhưng vấn đề ở đây phải là y có bản lĩnh nói ra hai chữ "không muốn" không cơ.

Y tránh vấn đề này, không trả lời trực tiếp: "Đây là vấn đề mà tôi được quyết định sao?"

Khóe môi của thần linh dường như nhếch lên thêm chút.

"Con của ta à, con phải hiểu được rằng," hắn chậm rãi nói rồi đưa một cánh tay lên, nhẹ nhàng đặt lên mặt nạ, che đi đôi mắt thần lực có thể nhìn thấu được vạn vật, " – con không chạy thoát khỏi con mắt của ta nổi đâu."

Ánh mắt của hắn khiến Khấu Đông có cảm giác lông chim trên người mình lúc này đã hóa thành chiếc lồng vây hãm y lại, y như con chim cổ đỏ vùng vẫy trong chiếc lồng chẳng thể nào chạy thoát, mà đôi mắt của thần linh lại là bầu trời cuồn cuộn.

Dù cho y có cố gắng thoát khỏi lồng sắt cũng chẳng thể chạy trốn khỏi bầu trời.

Khấu Đông không tự chủ được lùi bước chân về phía sau một bước. Không gian xung quanh y như bị nén lại, dưới ánh nhìn của người kia y hít thở cũng khó khăn.

Nhưng – đây là sự thật ư?

Nếu chuyện đã vậy thì bọn họ còn chơi cái gì nữa? Thần ở bên trong phó bản này gần như là tối cao, y với Diệp Ngôn Chi chẳng khác nào hai con kiến, căn bản không thể nào chạy thoát khỏi tay của Thiên Phụ.

Câu nói thiên sứ sáu cánh viết trên tường đột nhiên nhảy ra.

"Không nên tin thần linh."

Không nên tin thần linh...

Đã là game thì chắc chắn phải có đường sống, không thể nào toàn là tử cục thế này được. Khấu Đông thu dọn dòng suy nghĩ, chớp mắt động tác của y dừng lại.

– Tử cục.

Tim của y nhảy dựng lên, đập bình bịch, bỗng nhiên nhận ra được mình đã bỏ quên nguyên tố quan trọng đã được nhắc đi nhắc lại không biết bao nhiêu lần trước đó:

Cái chết và sự hồi sinh.

Thần liệu có toàn trí toàn năng như lời hắn ta nói không?

"E rằng là không thể," Khấu Đông khẽ cười, thần thái cực kỳ tự nhiên, cứ như người đang bị bao vây lúc này không phải y mà là đối phương, "Cũng có những chuyện mà ngài không làm được mà."

Thần linh cứ như mới nghe lời gì hoang đường lắm, đôi môi đỏ sẫm của hắn mở ra, lặng lẽ nói: "Chuyện – không làm được ư?"

"Ví dụ như," Khấu Đông nhẹ giọng nói, "Ngài không thể làm cậu ấy sống lại, đúng không?"

"......"

Nói xong câu này, tất cả mọi người trong phòng không kiềm được mà run rẩy. Bọn họ gần như hiểu ý của Khấu Đông ngay tức khắc, "cậu ta" trong miệng y nói ra hẳn là "Lucifer".

Cái gì gọi là làm cậu ấy sống lại cơ?

Bác sĩ mỏ chim không nhịn được phản bác: "Ngài đang nói gì vậy, không phải ngài đang đứng ở đây hay sao?"

Bọn họ vẫn luôn cho rằng dù ngài Lucifer có hóa thành ánh sáng cũng không chết hẳn, cùng lắm thì cậu chỉ dựa vào cách đó để trốn thoát khỏi thiên đường. Bởi vậy trong lời thỉnh cầu của bọn họ vẫn luôn dùng hai chữ "trở về".

Nhưng theo như lời thanh niên kia thì hình như Lucifer đã chết?

Ý cười trên khóe môi thần linh dừng lại. Hắn ta mím chặt môi, không trả lời.

Dòng suy nghĩ của Khấu Đông ngày càng được khai sáng, ngay sau đó y nói: "Ngài đắp nặn lại cơ thể, máu thịt cho cậu ấy nhưng cậu ấy không tỉnh lại, đúng chứ?"

"......"

"Ngài một lần nữa lấy thần cốt và thần huyết để tạo ra cậu ấy nhưng thứ mà ngài tạo ra vẫn không phải là người ấy – phải không?"

Vấn đề này là thứ mà ban nãy Khấu Đông cảm thấy kỳ quái.

Dựa theo lời giải thích của thiên sứ thì Lucifer được thần linh dùng cốt nhục của hắn tạo ra, đây cũng là lý do giải thích tại sao đám vampire lại coi máu của y là cao lương mỹ vị.

Vậy thì liệu rằng dòng máu ấy có giống như một thiên sứ bình thường không?

Lúc ấy máu vẫn chưa rút sạch, máu của thần được ví như cream cao cấp thì máu của đám người kia cũng chỉ là saccharin [] tầm thường, tuổi gì so sánh được chứ? Chênh lệch cao đến vậy thì đương nhiên không thể chung mùi vị rồi.

[] Saccharin: Natri saccharin (benzoic sulfimide) là chất làm ngọt nhân tạo không có chứa năng lượng. Nó ngọt gấp - lần so với sucrose nhưng có cảm giác vị đắng hoặc vị kim loại sau khi dùng, đặc biệt là ở nồng độ cao.

Nhưng nếu nghĩ như vậy thì có một điều mà y không thông, Khấu Đông đã từng uống máu của Bá tước, nói thật, mùi vị máu của hắn ta cũng bình thường, thậm chí còn không bằng Diệp Ngôn Chi cơ.

Vậy thì máu của thần linh đang ở đâu?

Đáp án chỉ có một.

Trong lần thứ hai tạo ra Lucifer không thành công. Hắn ta hết lần này đến lần khác thí nghiệm thêm, dần dần hao tổn hết một thân cốt nhục của mình.

Vẻ mặt của thần linh dần trở nên lạnh lùng. Hàm dưới của hắn căng ra, đầu ngón tay dựng ở một chỗ trông như pho tượng bên trong thần điện.

Từng lời nói như vạch trần đằng sau tấm áo choàng hoa lệ phiền phức kia, cơ thể hắn đã không còn tồn tại chút thần cốt nào, chúng bị tiêu hao qua từng đợt thí nghiệm, cuối cùng chẳng còn chút nào.

Chống đỡ cả cơ thể hắn lúc này chỉ còn là cốt nhục của người thường.

Đám bác sĩ mỏ chim đứng sau không dám tin, lẩm bẩm: "Thiên Phụ..."

Khấu Đông không dừng lại.

Ngay sau đó y hỏi: "Ngài không còn máu thịt vì thế để kiếm một dòng máu thích hợp tiếp tục hồi sinh cậu ấy, cho nên ngài mới sáng chế ra huyết tộc nhỉ?"

Thần linh sau lớp mặt nạ nhắm lại mắt.

Không đáp lại tức là đã thừa nhận, huyết tộc bởi vì Lucifer mà sinh ra cũng bởi vì cậu ấy mà chết đi. Bọn chúng chẳng khác gì chó săn được thần linh điều động, cho bọn chúng bản năng khát vọng máu chỉ là vì muốn tìm kiếm huyết nhục thích hợp cho người nọ ở dưới mặt đất.

"Cũng không phải là chưa từng thành công." Giọng nói của thần linh mang theo mệt mỏi, "Chỉ là bọn chúng không phải con."

Sau cái ngày mà thiên sứ sáu cánh đọa thiên, hắn ta đã thử rất nhiều cách.

Hắn ta sử dụng xương máu ban đầu của Lucifer ghép lại, thế nhưng thành quả hắn có được chỉ là một tạo vật không có linh hồn.

Hắn dùng cốt nhục của mình một lần nữa tạo ra người nọ, dùng xương sườn, dùng dòng máu nóng bỏng. Nhưng dù có cố gắng thử nghiệm thế nào đi chăng nữa thì hình người trong tay hắn không còn là thiên sứ sáu cánh mà hắn đã từng yêu thương nữa.

Dù cho hắn có vét sạch bản thân mình, chỉ còn lại túi da, cũng vẫn là như vậy.

Đám hàng nhái kia hắn không muốn nhìn thêm một giây một phút nào nên mới phá hủy toàn bộ. Mãi đến tận lúc ấy hắn mới nhận ra, mặc dù là thần sáng thế nhưng cũng không phải đấng toàn năng.

– Có điểm yếu, thì sẽ xuất hiện hai chữ "không thể".

Sợi dây của sự sống và cái chết, cho dù là thần linh đi nữa cũng không thể nào lay động.

Cũng bởi vậy, sau khi phát hiện Lucifer vẫn tồn tại ở thế giới này thì hắn mới điên cuồng, hắn không thể đợi chờ thêm nữa. Hắn dùng mọi thủ đoạn, chặt đứt hết các đường lui của Luci.

Hắn muốn con trai của hắn cam tâm tình nguyện trở về lao tù mà hắn đã rèn đúc bao lâu nay.

Một pho tượng trắng như tuyết chậm rãi xuất hiện trước mặt bọn họ, thạch cao bóng loáng, nó được khắc khuôn mặt của thiên sứ sáu cánh. Cậu giơ tay hướng về không trung cao cao, như đang nâng thứ gì, nhìn ngắm cái gì đó.

Y không biết pho tượng này đã được người kia ve bao nhiêu lần, quanh thân nó được bao phủ bởi ánh sáng trơn bóng, đầu ngón tay gần như trong suốt. Còn có dòng máu vàng nhạt chảy xuôi trong cơ thể, thế nhưng nó không tỉnh lại.

"Đây là những thứ năm đó con rút ra."

Thần linh thấp giọng nói, lấy đi từng cái xương được sắp xếp chỉnh tề bên trong pho tượng. Máu như dòng nước chảy xuôi quấn quanh đầu ngón tay hắn.

Hắn còn có thể cảm nhận được nhiệt độ đến từ Lucifer.

"Là con đã vứt bỏ. "

Khấu Đông nhìn dáng vẻ của hắn cũng cảm thấy người nọ có phần đáng thương. Nhưng cái kiểu đáng thương ấy lại chẳng thể thay đổi được thứ gì, Khấu Đông cảm thấy may mắn vì Lucifer không có hội chứng Stockholm [].

[] Stockholm: Hội chứng stockholm là một tình trạng tâm lý khi nạn nhân của một vụ bắt cóc hoặc các tội phạm khác từ trạng thái căm ghét sang phải lòng, cảm mến những người đã bắt cóc hoặc phạm tội ác với mình.

Cậu vĩnh viễn không bao giờ yêu được vị thần đang cầm tù mình, cho dù tên thần linh ấy có yêu cậu đến phát điên.

Khoảnh khắc mà pho tượng xuất hiện, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên:

【Nhiệm vụ đầu mối chính: Lucifer sa đọa đã được mở khóa và hoàn thành.】

【Sau ba phút người chơi sẽ được rời khỏi khó bản.】

【Ba phút đếm ngược – 】

"Ta đã làm sai sao," thần linh trầm giọng nói, vẻ mặt có chút mờ mịt, "Ta chỉ muốn bảo vệ."

Cái gì mà bảo vệ chứ, tạo ra một thế giới vì cậu ấy rồi yên tâm để cậu ấy ở trong đó ư?

Ánh mắt Diệp Ngôn Chi đột nhiên chăm chú nhìn y chằm chằm, ánh nhìn của hắn dừng lại trên mặt thanh niên, như là đang nín thở đợi câu trả lời.

"Sai, sai chứ."

Sắp được rời đi, Khấu Đông không thèm khách khí với hắn ta nữa, kính ngữ cũng chẳng thèm dùng, giọng điệu như sắp nói điều gì đó hiển nhiên: "Từ đầu đến cuối chỉ lừa gạt người ta, chẳng lẽ còn nghĩ mình không có vấn đề? – Anh coi người ta là cái gì của mình, là thú cưng, là con mèo hay con chó, không có sự bảo vệ của anh thì người ta chết luôn được đấy à?"

"Anh không tôn trọng cũng chẳng tin tưởng người ta, ngay từ đầu anh đã không cho rằng địa vị của hai người ngang hàng rồi. Chỉ có thú cưng mới bị giam trong lồng, anh đừng bao giờ hy vọng mình có thể nhốt lại một con người muốn tự do."

Trong mắt thần linh như nổi lên bão táp.

Khấu Đông thở dài.

"Thứ mà cậu ấy muốn đã nói với anh rồi."

" – Chỉ là tự do thôi."

Đây không phải chuyện gì khó khăn nhưng cũng không phải những từ ngữ bình thường. Khi mà tất cả các lựa chọn không thể thực hiện, thiên sứ sáu cánh chỉ còn cách duy nhất để đi tới hai chữ "tự do".

Cậu ấy chọn cái chết vĩnh hằng.

Ngày đó lại lần nữa xuất hiện trước mặt thần linh.

"Thiên Phụ..."

Bóng người ấy đứng trên tầng mây bồng bềnh, cứ như một giây sau sẽ bị mây gió bao la cuốn đi mất.

Người nọ rút ra xương máu của mình.

Thần linh mơ hồ nghĩ, hẳn là người ấy đã đau đớn lắm.

Hắn không phong tỏa cảm giác đau đớn của mình, cứ như vậy mỗi lần hắn rút xương cốt của mình ra để làm thí nghiệm là hắn có thể cảm nhận được nỗi đau giống như đứa con mà hắn yêu quý đã từng trải.

【Nhiệm vụ nhánh hoàn thành.】

【Chúc mừng người chơi hoàn thành phó bản "Thịnh yến của ác ma".】

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio