Tất cả vật thí nghiệm đều khẽ xao động một chút.
Động tĩnh này cũng không lớn, chẳng mấy người ở đây có thể cảm giác được.
Cho dù trực giác của Tống Hoằng tương đối mạnh, nhưng cũng chỉ nghi ngờ mà nâng đôi mắt lên, nhìn quét một vòng, rồi hoài nghi bản thân đã khởi động điều kiện nào đó không nên phát động ——
Thí dụ như cái kiểu ý nghĩ chế tạo người máy này quá điên rồ, quy tắc trò chơi không có cách nào dung thứ được.
Dù sao với bất kỳ người bình thường nào, chẳng ai có thể liên hệ loại xao động này với việc tranh giành tình cảm được xảy ra ở ngay trên người của một người chơi.
...!Đây cũng không phải cái trò chơi yêu đương buồn nôn tầm thường gì cho cam.
"Nếu khả thi, chúng ta cứ thử cách này xem sao?" Tống Hoằng hỏi.
Không có người nào tỏ vẻ phản đối, một giải pháp ôn hoà như vậy, dù sao cũng dễ tiếp thu hơn việc tự mình thả quái vật ra.
Gã đàn ông đeo kính cực kỳ hưng phấn, hiển nhiên là gã chưa bao giờ nghĩ tới chuyện mình lại có cơ hội tỏa sáng trong trò chơi.
Lúc này đặc tính của khối khoa học tự nhiên trên người gã đều toát ra hết, gã cầm một cái bút rồi ngồi xổm ở góc tường bên kia vẽ bản thiết kế.
Mấy người còn lại thì thương lượng một hồi, chuẩn bị đi lục soát tiếp, xem xem có thể dỡ xuống bộ linh kiện nào có ích hay không.
Đồ đạc bên trong viện nghiên cứu coi như còn đầy đủ, Tống Hoằng tìm được một thùng dụng cụ, lần lượt phát từng thiết bị cho mỗi người.
Đến lượt Khấu Đông, anh lấy từ bên trong ra một cái tua vít bé tí.
"......"
Tống Hoằng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt có hơi xấu hổ, "Gom lại dùng tạm, dụng cụ có thể tháo dỡ trong này không nhiều lắm."
Được rồi, Khấu Đông cũng chẳng kén chọn, thuận tay nhét tua vít vào túi quần.
"Tốt nhất là mấy người vào cùng một tổ," Tống Hoằng nói, "Mọi người...!cũng có thể dễ dàng giúp đỡ nhau hơn."
Lời này của anh ta không nói hết, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Ngày hôm qua gã đàn ông trung niên đột nhiên yên lặng chết không một tiếng động như vậy, thậm chí lúc ấy còn chẳng có ai nhận ra điều gì, cũng đã đủ tạo thành uy hiếp.
Hiện giờ, chưa cần anh nói, những người chơi còn lại cũng sẽ tự động chia đội.
Nếu xảy ra chuyện thật thì may ra còn người đào mộ giúp cho, tốt xấu gì cũng có thể đạp ra được chút động tĩnh.
Gã đeo kính vẫn ngồi vẽ ở góc tường, như thể đã nhập tâm quá mức.
Chỉ còn năm người có thể đi ra ngoài hành động, một nhóm kia của Tống Hoằng đã chiếm ba người, hiển nhiên không có ý xê dịch thay đổi gì.
Như vậy để phần cho Khấu Đông chính là...
Mí mắt Khấu Đông bỗng nhiên giật giật.
Y nâng mắt lên, quả nhiên thấy được cô gái vẫn luôn hành động đơn độc kia đang e thẹn ngượng ngùng tiến lại gần y.
"Ngại quá, phải để anh mang em theo rồi," cô nhỏ giọng nói, "Lại gây thêm phiền toái cho anh."
Khấu Đông: "......"
Y ngừng một chút, hỏi hệ thống: "NPC...!biết ghen không?"
Hệ thống trò chơi không đáp còn hỏi ngược: 【 Cậu cảm thấy thế nào? 】
"....."
Vậy chắc chắn là biết ghen rồi, trời đựu!
Khấu Đông vẫn nhớ như in cảm giác tuyệt con mẹ nó vời khi bị cha đỡ đầu với cún con tấn công từ hai bên ở thế giới trước...
"Nhưng mà không phải bây giờ hắn vẫn bị nhốt trên tầng sao," Trong lòng Khấu Đông còn thấy hên chán, "Chắc là không nhìn thấy đâu."
Chỉ còn lại duy nhất cô gái này, y cũng không nỡ vứt bỏ người ta.
Hệ thống trò chơi trầm ngâm một lát, cho y ý kiến khách quan:【 Kiến nghị người chơi vẫn nên vứt bỏ.
Hai người chơi ở chung một chỗ, cũng không thể bảo đảm an toàn cho đối phương, có khả năng còn gây ra tác dụng tương phản.
】
Khấu Đông: "......"
Vãi cứt, vậy nghĩa là nếu y đi cùng với cô gái này thì sẽ chết nhanh hơn ấy hả?!
Lại còn sủa với y cái gì mà tác dụng tương phản, nghe mày nói là tao biết mày đang chầu trực để hóng hớt drama rồi...
Tốn sức nói chuyện cùng hệ thống mấy câu, cô gái đã đứng sang bên cạnh y, nhẹ giọng nói: "Anh à, chúng ta đi thôi?"
Tâm tình Khấu Đông phức tạp, trầm giọng nói: "Muốn đi cùng tôi thật hả?"
Không phải tui không muốn chăm sóc cô, chẳng qua tui có thể là cái máy hút quái hình người đó.
Méo an toàn lắm đâu.
Cô gái cười rộ lên, trả lời: "Đương nhiên —— không phải vừa mới nói xong rồi à?"
Cô hơi oán trách mà đánh bốp một cái lên cánh tay thanh niên một cái, "Có phải anh chê em vướng víu không đó?"
Vật thí nghiệm trong ống nuôi cấy đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó duỗi thẳng cơ thể.
Những xúc tu mềm mại của bọn chúng trôi bồng bềnh trong dịch dinh dưỡng, giống như làn váy màu xám nhạt của thiếu nữ.
—— Cũng nói đến mức này rồi.
Đúng thật Khấu Đông chẳng còn gì có thể phản bác lại nữa, nhét hai tay vào trong túi quần, nói: "Vậy đi thôi."
Cùng lắm thì cách xa người này một chút là được.
Vì tốc độ nhanh hơn, đội ngũ của Tống Hoằng đã ôm đồm mấy tầng phía trên, tổ đội của Khấu Đông với cô gái thì chịu trách nhiệm tầng và tầng .
Lúc này y đã biết, cô gái tên là Giai Giai, trước khi tiến vào trò chơi vẫn còn là sinh viên.
Vừa mới tròn hai mươi xuân xanh, đúng là độ tuổi đẹp, giống như nụ hoa chớm nở.
Cô bé vô cùng xinh đẹp, chỉ dựa vào khuôn mặt kia, đàn ông bình thường cũng sẽ có chút quan tâm cô hơn, vì thế mà từ từ dưỡng ra tật xấu của cô nương này.
Không chỉ quấn người, mà còn quấn người đến cực kỳ thuần thục.
Mở miệng hết gọi "Anh ơi" lại "Anh à", còn khẽ nghiêng đầu hỏi Khấu Đông mấy câu, chả biết vô tình hay cố ý mà cứ nằng nặc dò hỏi xem trước đây Khấu Đông làm gì, bao nhiêu tuổi rồi, từng vào trò chơi mấy lần...
Khấu Đông nghe kiểu gì cũng thấy cô gái này đang tìm lốp xe dự phòng cho mình.
Chỉ tiếc y vốn là một con người trăm trận trăm thắng trong game yêu đương, mấy trò vặt vãnh như này đối với y chỉ như múa rìu qua mắt thợ thôi, thậm chí còn có chút buồn cười.
Nói như thế nào thì...
Chiêu này dùng trên người tui á, thất bại chắc rồi cô bé ơi.
Sau khi nhìn quen cún con rồi, mấy kiểu cố tỏ vẻ đáng yêu như này khác gì đường hóa học nhân tạo đâu, quá khuyết thiếu linh hồn.
Y câu có câu không đáp lời cô gái, thái độ chẳng nhiệt tình, nhưng cũng không xa lánh, khách khách khí khí, hoàn toàn là cách cư xử với người xa lạ.
Chỉ là trong lòng không nhịn được mà nôn xả với hệ thống: "Đầu của bà cô này hình như hơi lệch."
Hệ thống trò chơi: 【? 】
"Nghiêng sang bên trái xíu nữa mới chuẩn," Khấu Đông sốt sắng phân tích lỗi sai bên trong vẻ đáng yêu, "Trước đây tao cũng soi rồi, mỗi lần cún con nghiêng đầu đều dùng góc này."
Đây mới là kẹo sữa tinh sống sờ sờ đạt chuẩn nhé, vừa yếu đuối vừa ngoan ngoãn.
Yêu đương với hắn, đúng thật là phong cách vườn trường ngọt ngào ngây thơ, có cho y diễn mãi cái vai đàn anh ngốc manh cùng với bé đàn em trung khuyển khoa thể dục này thì y cũng không chán đâu.
Nếu méo phải lúc ở phó bản trước, đột nhiên cậu ta lại biến thành cục bánh trôi lòng dạ hiểm độc...
Hệ thống trò chơi thế mà có chút tự hào: 【 Đương nhiên.
NPC của bọn tôi, tất cả đều rất xuất sắc.
】
"..."
Xuất sắc chỗ nào cơ, lẳng lơ xuất sắc hả?
Hai người cùng hợp tác với nhau để tháo một bộ linh kiện, mục tiêu chủ lực chính là bảng điều khiển.
Khấu Đông tháo cái tay cầm, nghịch trong tay vung vẩy lên xuống, cái size này cũng ổn áp phết.
Y cẩn thận bảo trì khoảng cách hai mét với em gái.
Cô gái nhỏ không cảm giác được gì, cứ cạy được cái nào là lập tức đưa cho y xem như tranh công, gấp gáp để chờ y khen ngợi: "Anh ơi! Em lấy được cái này nè!"
Khấu Đông ậm ừ hai tiếng cho có lệ, thuận miệng khích lệ: "Giỏi lắm!"
"......"
Không biết tại sao, sau khi nói ra một câu này, nhiệt độ không khí trong phòng giống như hạ thấp mấy độ, đông lạnh đến nỗi y cũng rùng mình một cái.
Cô gái nhỏ được cổ vũ nhiệt tình lại xoay đầu về gỡ tiếp, khí thế ngất trời mà cuốn cả tay áo lên.
Qua một lát, lại tới đụng vào y: "Anh, còn có cái này, xem em ——"
Khấu Đông quay đầu lại theo tiếng gọi, cúi đầu khẽ liếc một cái theo bản năng.
Một cái liếc mắt này, làm gò má của cô gái nhỏ hơi ửng đỏ lên.
Nói thật, gương mặt này của Khấu Đông cũng không tồi, bằng không cũng chẳng thể làm streamer hô mưa gọi gió trong game yêu đương.
Trong game thực tế ảo, y dùng bộ dáng thật trăm phần trăm của mình mà.
Tuy rằng sau khi sửa đổi trò chơi, diện mạo của y cũng có chút ít thay đổi, nhưng tổng thể giá trị nhan sắc không hề giảm xuống, vẫn là vẻ ngoài xanh mướt có thể lừa gạt vô số thiếu nam thiếu nữ.
Người đại diện của y đã từng tiếc nuối mà nói, với cái mặt này của y, nếu được dùng làm NPC trong game, chắc chắn sẽ có một đám người chơi vội vàng đuổi theo công lược.
Chỉ tiếc Khấu Đông không có truy cầu gì, cũng chẳng có lòng thăng tiến sự nghiệp, coi như bỏ phí cái vỏ bọc streamer yêu đương, chỉ dựa vào việc tạo giấc mộng cho thiếu nam thiếu nữ để duy trì sinh kế.
Chỉ cần là người, chẳng mấy ai không yêu cái đẹp.
Giai Giai cọ xát mũi chân trong vô thức, nhỏ giọng hô câu: "Anh à..."
Lần này, nhiệt độ không khí giảm xuống rõ ràng.
Ngay cả Tống Hoằng trên lầu cũng kìm lòng chẳng nổi mà run rẩy, xoa xoa cánh tay đã nổi lên một tầng da gà, lẩm bẩm: "Viện nghiên cứu này mở điều hoà à?"
Giai Giai cũng giật mình, không hiểu sao tự nhiên nhiệt độ lại thay đổi.
Cô còn muốn nói chuyện cùng Khấu Đông, mới vừa hé miệng, nét mặt bỗng nhiên đông cứng lại ——
Đồng tử của cô dần dần phản chiếu ra bóng đen to lớn.
Trong đó có thứ gì đấy lập loè sáng lóe lên, như là đôi mắt nhìn trộm ngập tràn ác ý.
Giai Giai: "!! Anh!!!"
Hai mắt Khấu Đông còn đang tập trung nhìn vào linh kiện: "Hả?"
"Đằng sau!" Cô gái nhỏ lắp bắp, như sắp sửa khóc đến nơi, "Đằng sau, đằng sau có cái gì ra..."
Vật thí nghiệm đang biểu diễn hiện trường chạy trốn ở ngay dưới mí mắt bọn họ.
Cho đến lúc này, bọn họ mới biết chúng nó đến tột cùng là chui ra như thế nào ——
Là cửa kính.
Toàn bộ lớp kính bảo vệ, trong nháy mắt đều biến mất không một dấu vết.
Từng vật thí nghiệm một đều chậm rãi thò xúc tu khổng lồ ra, phát ra âm thanh trơn trượt, ì ọp lõm bõm.
Hơi nước ở không trung chợt gia tăng, mùi tanh cũng theo đó mà nồng nặc lên, bọn họ bị che phủ dưới cái bóng tối tăm của những con quái vật khổng lồ, ánh sáng đều bị che lấp mấy phần.
"Đờ mờ..."
Tống Hoằng cách một tầng cũng không nhịn được mà văng tục một câu, nghĩ cũng biết là đang đối mặt với tình huống tương tự.
Bọn họ trơ mắt mà nhìn đàn quái vật này vượt ngục tập thể.
Giai Giai lập tức choáng váng, ngồi xổm tại chỗ không nhúc nhích nổi một cái.
Lúc thực sự gặp phải, cô mới hiểu cái loại cảm giác áp bách cùng hít thở không thông —— cảm giác này tuyệt đối không thể nói rõ trong dăm ba câu.
Cô như bị ai đóng đinh chặt vào mặt đất, rõ ràng muốn hét lên, nhưng lại không thể kêu ra một tiếng nào, tất cả những âm thanh đó đều bị chặn hết ở cổ họng.
Kỳ quái nhất là, trong nháy mắt này, cô tựa hồ cảm giác được những tia sáng đó đều tập trung nhằm về phía tay cô.
Tay cô...
Giai Giai rùng mình, đầu óc không suy nghĩ nổi tại sao.
Cô gần như co rúm lại mà níu lấy góc áo Khấu Đông, trước cỗ uy hiếp cực kỳ có lực sát thương này, tất cả kỹ năng bán manh đều mất hết tác dụng.
Giới hạn ranh giới của cường giả cùng kẻ yếu đã đủ rõ ràng.
Mãi cho đến khi người bên cạnh đột nhiên túm cô một cái, nhắc cô: "Chạy!"
Lời này giống như đốm lửa, lập tức thiêu cháy cô gái nhỏ.
Cô rốt cuộc tỉnh táo lại, lảo đảo chạy ngay ra bên ngoài, vừa chạy vừa không khỏi suy sụp nghĩ thầm, mẹ nó đây là cái méo gì vậy!
Anh ta, bọn họ không làm sai việc gì chứ...
Khẩu Đông đẩy cô một cái, hai người dùng tốc độ nhanh nhất chạy như bay từ phòng thí nghiệm ra ngoài.
Chờ tới khi ra đến cửa mới phát hiện, bên ngoài cũng đầy rẫy vật thí nghiệm, hình thù kỳ quái, xấu không tả nổi, to lớn, nhỏ bé...
Khắp nơi đều tắc nghẽn, giống như bách quỷ dạ hành, chỗ này thực sự trở thành thiên đường cho quái vật sống.
Cô gái nhỏ bị doạ suýt chút nữa thì tè dầm tại chỗ.
Đây là trường hợp gặp quỷ cực kỳ đẳng cấp con mẹ nó luôn.
Cô nghẹn ngào hỏi: "Anh không sợ sao? Nhiều như vậy..."
Khấu Đông đáp lại từ đáy lòng: "Nói không sợ thì là giả."
Cả một đoàn NPC tìm tới cửa, chắc chắn đéo phải chuyện tốt rồi.
Với cả, nói như thế nào đây.
Ầy, ánh mắt của vật thí nghiệm nhìn về phía y, sao lại khiến y cảm giác như mình là thằng cặn bã bị bắt gian trên giường thế nhỉ...
Vẫn nên kéo tay Tu-ét-đây để chuẩn bị trốn ngay thôi.
.