Tần Trầm đang cảm thán lần đầu tiên hai người đi tàu điện ngầm, Hứa Giản nghe xong nhìn người quay phim trước mặt và người qua đường với fan đang giơ điện thoại di động chụp ảnh, trước hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, cậu không hề cảm giác được bầu không khí lãng mạn.
Nhìn cậu không rõ phong tình như vậy, Tần Trầm hận đến cắn răng ——
Đầu gỗ!
Cùng Tần Trầm đi tàu điện ngầm đến địa điểm trò chơi thứ hai, trong lúc Hứa Giản dùng điện thoại di động do ekip chương trình cấp, gọi điện thoại cho Tào Thiêm dò hỏi tình hình bên kia, Tào Thiêm nói y thật bất hạnh gặp phải Lăng Phi và Tiết Dịch tấn công, suýt nữa chết trận.
May mà trong thời khắc mấu chốt Khổng Chiêu Trạch xông ra, hai người vội vàng lập liên minh cùng đối phó đội Tinh Tinh, lúc này mới thoát nạn ngồi trên xe người qua đường, cũng đang trên đường đến địa điểm tiếp theo.
Liếc nhìn Tần Trầm bên cạnh, Hứa Giản nghi hoặc: "Tại sao đội Nguyệt Lượng lại giúp anh?"
Tào Thiêm nói: "Bởi vì hắn không giúp tôi, tôi chắc chắn phải chết, như vậy thời gian của tôi đều bị đội Tinh Tinh cướp sạch, đối với bọn họ cũng không tốt."
"Khổng Chiêu Trạch cứu tôi chỉ là vì muốn ngăn cản, giảm bớt cơ hội giành chiến thắng của đội Tinh Tinh."
Hứa Giản bỗng nhiên tỉnh ngộ, nếu đội cậu thua đội Tinh Tinh, đội Tinh Tinh chỉ cần tiêu tốn thời gian cũng có thể dây dưa đến chết với đội Tần Trầm.
Ra khỏi tàu điện ngầm đi bộ mấy phút, Tần Trầm và Hứa Giản cuối cùng đã tới địa điểm trò chơi, Khổng Chiêu Trạch và Tào Thiêm đã chờ sẵn ở đó.
Nhìn quanh một vòng không thấy Lăng Phi và Tiết Dịch, Hứa Giản hỏi Tào Thiêm:
"Đội Tinh Tinh còn chưa tới hay là đã bắt đầu đi hoàn thành trò chơi?"
Tào Thiêm: "Còn chưa tới, nghe đạo diễn nói bọn họ cho một nhiệm vụ ẩn, bây giờ đang hoàn thành trò chơi khác."
Không ngờ ekip chương trình còn sắp xếp thêm nhiệm vụ ẩn, Hứa Giản nghĩ thầm xem ra rất phức tạp.
Thái Dương và Nguyệt Lượng đều đã đến, đạo diễn nói với bốn người:
"Trò chơi lần này mỗi đội cần hai người tham gia, trước khi bắt đầu, hai người sẽ lên bốc thăm."
Thuận theo nhón tay đạo diễn chỉ đến, Hứa Giản Tần Trầm và những người khác quay đầu nhìn lại, thì thấy cách đó không xa có một cái bàn gỗ phủ vải đỏ, có mười mấy sợi tơ hồng từ trên bàn gỗ buông xuống, kéo dài tới đất.
Đạo diễn: "Mỗi sợi tơ hồng đều buộc vào các đạo cụ khác nhau, mỗi người chọn một sợi, dưới đó là đạp cụ mà lát nữa mọi người phải dùng để hoàn thành nhiệm vụ."
Sau khi nói xong đạo diễn nhìn về phía Hứa Giản và Tào Thiêm, xấu xa cười nói:
"Cũng không phải kéo búa bao, vòng trước các cậu là đội thắng, hai người rút trước đi."
Tất cả mọi người không ý kiến, Tào Thiêm là người đầu tiên đi lên rút dây, Hứa Giản đứng bên cạnh nhìn, đầu cũng không chuyển hỏi Tần Trầm:
"Anh Trầm, anh cảm thấy phía dưới bàn là thứ gì?"
Tần Trầm híp mắt nhìn một chút, cuối cùng đáp: "Thứ ekip chương trình muốn nhìn nhất là chúng ta xấu mặt, chắc là sẽ không phải đồ tốt."
Khổng Chiêu Trạch rất tán thành gật đầu: "Không sai, mặc dù hai người là lần đầu tiên tới chương trình, nhưng đã nắm bắt được cốt lõi."
Đó chính là chiêu trò mà ekip chương trình mãi mãi không bỏ qua.
Tào Thiêm rút được vượt bóng bàn, cầm giơ giơ sau đó thở phào nhẹ nhõm: "May quá, không phải thứ gì lộn xộn."
Tiếp theo đến lượt Hứa Giản, sau khi tỉ mỉ thận trọng chọn lựa, cuối cùng Hứa Giản chọn trúng một cái trong số mười mấy sợi tơ hồng kia, nhưng mà chờ khi lấy ra, nhìn thấy vật thật làm cậu trợn tròn mắt:
"?"
Khổng Chiêu Trạch vui vẻ, chỉ vào đồ vật trong tay Hứa Giản mà cười lớn, nói sau đó cho dù chơi trò chơi gì, thứ mà cậu lấy được chẳng có lợi ích gì.
Tào Thiêm là đồng đội thấy vậy cũng không nhịn cười được, chỉ có Tần Trầm coi như có lương tâm, đi tới bên cạnh Hứa Giản vỗ vỗ vai cậu, an ủi cậu:
"Không sao đâu, nếu lát nữa trò chơi chính là gãi chân thì sao?"
Nhìn lông chim dài chưa tới cm trong tay mình, nhìn lại Tần Trầm, đối diện ánh mắt ngập ý cười không hề che giấu chút nào của hắn, Hứa Giản rơi vào trầm mặc.
Chắc chắn Tần Trầm cố ý!
Ekip chương trình nhìn thấy lông chim trên tay Hứa Giản cũng không nhịn cười nổi, điều này làm cho Hứa Giản cảm thấy được chắc chắn trong trò chơi tiếp theo cậu sẽ bị bỏ lại.
Thở dài, Hứa Giản cúi đầu ủ rũ đi về bên cạnh Tào Thiêm, tràn đầy ghen tỵ liếc mắt nhìn vượt bóng bàn trong tay y:
"Tiếp đó phải nhờ anh rồi."
Tần Trầm đi tới bên cạnh bàn, thẳng thắn dứt khoát tùy tiện chọn một cái, kéo ra vừa nhìn, đầu trên cột một cái chảo.
Tào Thiêm thấy vậy, lên giọng trêu chọc: "Tần Trầm, anh chuẩn bị làm trứng chiên à?"
Thần sắc như thường cầm chảo rán đi về, Tần Trầm nói: "Trứng chiên trong bữa sáng nhà tôi đúng là do tôi làm."
Nói chuyện, Tần Trầm vừa liếc nhìn Hứa Giản.
Bắt gặp ánh mặt Tần Trầm, Hứa Giản: "..."
Không nói không biết, tài nấu ăn của Tần Trầm, cũng chỉ giới hạn với hai cái trứng chiên.
Tào Thiêm kinh ngạc: "Anh thật sự biết chiên trứng? Đỉnh vậy."
Tần Trầm rất bình tĩnh: "Mua chảo xịn, cậu cũng sẽ biết."
Tào Thiêm nhanh chóng xua tay: "Không được không được tôi không được, là sát thủ nhà bếp, đến khi đó trứng chiên còn chưa xong đã nổ banh nhà bếp."
Sau khi nói xong Tào Thiêm quay đầu hỏi Hứa Giản: "Hứa Giản cậu biết nấu ăn không?"
Đột nhiên bị cue Hứa Giản sững sờ, vừa định trả lời thì Tần Trầm trả lời giúp cậu:
"Cậu ấy biết nấu các loại cháo."
Tào Thiêm: "...!Cháo cũng tính là đồ ăn sao?"
Hứa Giản vì danh tiếng của mình, nhìn Tần Trầm: "Mấy món đơn giản tôi nấu cũng ổn mà?"
"Cái này cũng đúng." Tần Trầm gật gật đầu, sau đó nhìn Tào Thiêm: "Cậu ấy nấu canh cà chua trứng khá ngon."
Hứa Giản lập tức bổ sung: "Còn có cải xanh xào."
Tần Trầm tiếp tục gật đầu: "Ồ đúng, cải xanh xào ăn cũng ngon."
Hứa Giản: "Tôi còn biết nấu canh ngó sen hầm xương!"
Tần Trầm đáp: "Lần trước chẳng phải không thành sao? Canh khô cả nước."
Hứa Giản đỏ mặt: "Đã nói là sự cố."
Tần Trầm thuật lại sự thực: "Cậu làm một lần nữa cũng vẫn hỏng."
Nhìn anh một lời tôi một lời, khơi mào câu chuyện với hai người, Tào Thiêm: "???"
Này này, hai người có để ý đến tôi không? Ở đây còn có một người.
Hứa Giản cảm thấy tài nấu ăn của mình bị nghi ngờ, nhất thời quên mất bọn họ bây giờ còn đang quay chương trình, chờ sau khi phản ứng lại, chỉ thấy Tào Thiêm đứng cách xa bọn họ mấy bước không biết từ bao giờ, ánh mắt đầy phức tạp nhìn bọn họ đấu võ mồm.
Hứa Giản có chút lúng túng nhìn Tào Thiêm, cười gượng hai tiếng: "Sao anh đứng xa vậy?"
Nhìn Hứa Giản rồi lại nhìn Tần Trầm, Tào Thiêm đột nhiên cảm khái: "Quan hệ của hai người thật tốt."
Nhìn hai người nói chuyện khi nãy, quan hệ của Hứa Giản và Tần Trầm rất tốt, đều đã từng thử món ăn của nhau, hơn nữa còn không chỉ một lần.
Tào Thiêm cũng mới vừa phát hiện, thì ra Tần Trầm lạnh nhạt có thể nhiều nói như vậy.
Ngay lúc này Khổng Chiêu Trạch vừa vặn cũng cầm đạo cụ của mình quay về, là một cái muôi gỗ cán dài.
Giơ muôi gỗ trong tay với Tần Trầm, Khổng Chiêu Trạch rất lạc quan:
"Hai người chúng ta tập hợp lại cùng nhau, vừa vặn có thể xào rau."
Vấn đề quan hệ giữa Hứa Giản và Tần Trầm tốt hay không tốt cứ như vậy bị Khổng Chiêu Trạch vô ý xóa bỏ, đạo diễn bắt đầu công bố quy tắc trò chơi.
Trò chơi lần này có tên là thiên đường trên nước, ekip chương trình chuẩn bị thuyền gỗ nhỏ, đặt phần thưởng của trò chơi ở giữa hồ nhân tạo, nhiệm vụ của hai đội Hứa Giản và Tần Trầm chính là dùng đạo cụ vừa nãy bơi thuyền đến giữa hồ, đội nào lấy được phần thưởng sẽ thắng.
Đạo diễn còn tiết lộ, phần thưởng lần này còn lợi hại hơn thẻ trao đổi thân phận của đội Hứa Giản nhận được vòng trước.
Nghe đạo diễn nói, khóe miệng Hứa Giản giật một cái, giơ lông chim của mình, nhịn không được mở miệng:
"Dùng lông chim bơi thuyền, đạo diễn đang đùa tôi sao??"
Hứa Giản vừa phàn nàn dứt lời, xung quanh vang lên một tràng cười trên sự đau khổ của người khác, đạo diễn dang hai tay, cười như cáo già:
"Tất cả đạo cụ đều là mọi người tự chọn, chọn được lông chim chỉ có thể nói vận may cậu không tốt, đừng trách tôi."
Hứa Giản: "..."
Xem như anh lợi hại!
Tào Thiêm cầm vượt bóng bàn nhìn chảo trong tay Tần Trầm, không cười nổi.
Y cũng muốn chảo, nhìn cũng biết bơi thuyền cũng rất thuận tiện.
Khổng Chiêu Trạch cầm muôi gỗ cười, thêm dầu vào lửa: "Vậy tôi cũng xem như mái chèo tí hon, tuy nhỏ một chút, nhưng so với lông chim của Hứa Giản mà nói, tôi rất thỏa mãn."
Hứa Giản: "...!Quá đáng."
Tần Trầm cầm chảo trở thành đồ tốt nhất, trước ánh mắt ướ áo của Hứa Giản thoáng nhướn mi:
"Muốn à?"
Hứa Giản không chút nghĩ ngợi gật đầu.
Tần Trầm chậc một tiếng, giả bộ tiếc nuối lắc đầu: "Đáng tiếc cậu với tôi không cùng một đội."
Lúc mặc áo phao lên thuyền, Tần Trầm cũng có thể cảm nhận được ánh mắt u oán của Hứa Giản, theo tiếng lệnh của đạo diễn, hắn quay đầu nói với Hứa Giản:
"Tôi chờ cậu ở đó."
Thua người không thua trận, Hứa Giản thẳng lưng, khí thế cực cao:
"Hươu chết vào tay ai còn chưa chắc chắn đây!"
Hai phút sau, đội Nguyệt Lượng dưới sự dẫn dắt của Tần Trầm di chuyển được mấy mét, đội Thái Dương vẫn đang đảo quanh tại chỗ.
Hứa Giản nằm nhoài ra thuyền vừa nhìn lông chim dính nước, nghiêm túc dò hỏi đạo diễn:
"Tôi có thể không cần đạo cụ không?"
Đạo diễn vô tình lắc đầu: "Không thể, vứt bỏ đạo cụ tính là phạm quy."
Hứa Giản: "..."
Cuối cùng Hứa Giản buộc lông chim trên ngón tay, sau đó dùng tay vẩy nước đồng thời điều chỉnh chiến thuật, cậu và Tào Thiêm mỗi người nhìn một bên, thuyền cuối cùng cũng coi như đi về phía trước không còn đảo quanh nữa.
Nhưng mà cho dù hai tay Hứa Giản nhanh đến đâu, khi thuyền đi tới giữa đường, Tần Trầm đã lấy được phần thưởng.
Phần thưởng lần này vẫn là thẻ ưu tiên —— nuốt chửng cộng sinh.
Người chơi có được tấm thẻ này, ngay khi thời gian của bản thân tiêu hao hết có thể sử dụng nó, sau khi sử dụng chỉ cần bạn chạm được vào người chơi còn "sống" khác, có thể lập tức nhận được giá trị thời gian tương đương của đối phương, đồng dạng là thẻ ưu tiên một lần, sử dụng sau đó hết hiệu lực.
Trao đổi thân phận của đội Hứa Giản là nhiều hơn một cơ hội, nhưng Tần Trầm nuốt chửng cộng sinh lại là trực tiếp nhiều hơn một mạng, quả là tốt hơn của họ rất nhiều.
Thế nhưng tấm thẻ này có một đặc thù hạn chế, đó chính là chỉ có thể sử dùng trong vòng cuối cùng, nên phải sống đến cuối cùng mới dùng được.
Nhưng mà coi như là vậy, Tào Thiêm cũng rất ghen tỵ, sau nhìn đội Tần Trầm lấy được, ném vượt bóng bàn trong tay đi, lên giọng hỏi đạo diễn:
"Đạo diễn, tụi tôi còn chưa lên tới, bọn họ lấy được tụi tôi có thể cướp không?"
Đạo diễn xem trò vui không chê chuyện lớn, coi như là vì hiệu suất chương trình cũng phải gật đầu:
"Có thể, chỉ cần không rời thuyền, ai cũng có cơ hội."
Tào Thiêm bắt đầu kéo ống tay áo: "Được."
Hứa Giản há to miệng: "Còn có thể cướp?"
Thấy đạo diễn không hề thay đổi chủ ý, Khổng Chiêu Trạch vội vàng nói:
"Đã nói ai lấy trước thì người đó thắng mà? Đạo diễn nói không giữ lời!"
Đạo diễn: "Khi nãy tôi nói ai lấy được thì người đó thắng."
"Oa." Khổng Chiêu Trạch không dám tin: "Không ngờ còn chơi văn chữ nữa!"
Tào Thiêm nhìn về phía đội Nguyệt Lượng cười hì hì, vừa cởi giày vừa nói:
"Chắc mấy cậu không biết, tự giới thiệu bản thân một chút, trước khi ra mắt, tôi chính là một vận động viên bơi lội."
Sau khi nói xong, mọi người khiếp sợ nhìn chằm chằm, hai chân Tào Thiêm dẫm một cái, đạp lên đầu thuyền lao xuống hồ, phát ra tiếng vang lớn.
Tào Thiêm đột nhiên nhảy thuyền, Hứa Giản vốn đang ngồi ở đuôi thuyền nhất thời chưa phản ứng lại, không còn Tào Thiêm, thuyền gỗ mất đi thăng bằng, loạng choà loạng choạng mấy giây sau đó trực tiếp lật thuyền.
Thấy Hứa Giản ngửa đầu rơi vào trong nước, Tần Trầm đang dù bận vẫn ung dung chuẩn bị xem kịch vui đột nhiên đứng lên:
"Hứa Giản!"
Tác giả có lời muốn nói: Giản meo meo cầm lông chim:?? Tui đã làm sai điều gì???.