Ngủ Dậy Thành Mèo Của Ảnh Đế

chương 136: làm việc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hứa Giản hay nói với Tần Trầm rằng chú của cậu là Liễu Định Tương buôn bán lá trà, nhân tiện trồng thêm hoa và trái cây, cho nên trong đầu Tần Trầm, chú Liễu Định Tương là một nông dân trồng chè chính hiệu, còn là một nông dân trồng chè khá vui tính.

Mãi đến tận khi Hứa Giản dẫn hắn về nhà gặp chú, hắn đang lái xe, Hứa Giản đột nhiên hạ cửa sổ xe chỉ vào ngoài cửa sổ nói với hắn:

"Anh Trầm nhìn này, đó chính là trà do chú em trồng!"

Tần Trầm tùy ý nghiêng đầu vừa nhìn, thì thấy ngón tay Hứa Giản chỉ về phía hai ngọn núi trà rộng lớn.

Tần Trầm: "?"

Đã gần đến cửa nhà, Tần Trầm mới biết người chú tương lai của mình là một thương nhân bán trà có tiếng trong địa phương, nông dân trồng chè cho chú còn nhiều hơn cả nghệ sĩ dưới quyền Nhạc Ngu.

Mà cái gọi là nhân tiện trồng thêm trái cây, là vườn trái cây dưới chân núi, dâu tây, nho và các loại khác gửi cho bọn họ trước đó, đều là từ vườn trái cây kia.

Tần Trầm biết được sự thật: "..."

Hoàn toàn không biết tâm trạng Tần Trầm lúc này, Hứa Giản tràn đầy phấn khởi nói với hắn:

"Cũng do chúng ta về sai thời điểm, hai ngày trước mới hái một đợt, lá mới còn chưa mọc ra, nếu không còn có thể dẫn anh đi trải nghiệm hái trà, nhưng mà bây giờ vừa vào mùa nho với dưa hấu chín, chúng ta có thể đi hái nho..."

Hứa Giản thao thao bất tuyệt nói với Tần Trầm nói sau khi đến bọn họ có thể làm cái gì, nhưng Tần Trầm chỉ đang lo lắng sau khi đến hắn có bị chú đuổi ra hay không.

Thời gian hắn và Hứa Giản bên nhau không tính là ngắn, từ khi bọn họ công khai, không rõ thái độ của chú Liễu Định Tương, tuy thường hay gửi hoa quả và đặc sản cho bọn họ, nhưng vẫn luôn chưa nói ra.

Khi Liễu Định Tương thỉnh thoảng gọi video với Hứa Giản, cũng lặng thinh không hỏi Tần Trầm, cho nên Tần Trầm đoán ông vẫn chưa hài lòng đối với mình.

Bên nhau lâu như vậy rồi mới có thời gian về nhà gặp người lớn, trong lòng Tần Trầm vốn thấp thỏm, dọc theo con đường nghe Hứa Giản cẩn thận nói về Liễu Định Tương, càng căng thẳng hơn.

Nhìn ra Tần Trầm căng thẳng, Hứa Giản dừng lại, giơ tay vỗ vỗ vai hắn, an ủi hắn:

"Anh Trầm, anh yên tâm, gia đình chú em rất tốt, chắc chắn sẽ không làm khó dễ anh."

Sau khi nói xong Hứa Giản dừng một chút, vừa cười: "Anh xem lần đầu em gặp cô chú cũng đâu có căng thẳng như anh."

Tết năm ngoái, Tần Trầm dẫn Hứa Giản về nhà Tần gia cùng ăn cơm giao thừa, cũng coi như chính thức dẫn cậu về gặp người lớn trong nhà.

Bây giờ nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm vui vẻ, liếc cậu một cái:

"Em không căng thẳng, vậy khi đó người cùng tay cùng chân trước mặt ba mẹ anh là ai?"

Bởi vì đã biết chuyện hai người từ trước, cho nên đối với việc Hứa Giản đến, ba mẹ Tần Trầm rất nhiệt tình tiếp đãi cậu, luôn miệng gọi Tiểu Giản, còn thân thiết hơn con ruột, nhưng trái lại khiến Hứa Giản thụ sủng nhược kinh, đoạn đường từ tiền sảnh đến phòng khách, căng thẳng đến mức cùng tay cùng chân.

Sau khi trở về, Tần Trầm cười nhạo cậu một hồi lâu, Hứa Giản tức giận đến mức buổi tối hôm đó không cho hắn lên giường, đến ngày hôm sau Tần Trầm không cần mặt mũi dính tới, cậu liền bùm một cái biến thành mèo.

Khí thế hung hăng nhìn Tần Trầm cầm mấy sợi lông mèo, meo một tiếng, Hứa Giản chân ngắn đi tới ổ mèo đã bỏ không rất lâu.

Tần Trầm vội đi dỗ đối tượng đang xù lông của mình, nhưng Hứa Giản thấy đuổi tới, nhanh nhẹn nhảy lên chỗ cao nhất của giá trèo của mèo bên cạnh, sau đó nhấc một móng vuốt chỉ vào rèm cửa sổ:

"Meo!"

Hứa Giản: Đừng nhúc nhích, anh còn cử động nữa em sẽ leo lên rèm cửa sổ!

Đối với bạn trai một lời không hợp đã muốn leo trèo, còn thừa cân, tim Tần Trầm đã treo lên, nhanh chóng nhỏ giọng khuyên:

"Cục cưng em xuống dưới trước đã, cẩn thận té."

Mỗi ngày Hứa Sữa Tươi đều đang giảm béo, nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, lúc đó mèo đứng trên kêu meo meo nói mình bị đứng cân, không dễ giảm.

Tần Trầm nhìn cơ thể tròn trịa của cậu, rơi vào trầm mặc.

Giá trèo của mèo phải chịu sức nặng mà nó không nên chịu với tuổi thọ của nó.

Tần Trầm giơ tay bảo vệ phía sau Hứa Giản, khuyên: "Nghe lời, xuống trước đã."

Hứa Giản: "Meo —— "

Không!

Tần Trầm giơ tay thề: "Được được được, sau này anh sẽ không nhắc tới chuyện hôm qua nữa."

Đuôi đang phe phẩy trong không trung của Hứa Giản khựng lại: "Meo?"

Thật không?

Tần Trầm nghiêm túc gật đầu: "Còn thật hơn trân châu."

Xuất phát từ lòng tín nhiệm đối với Tần Trầm, Hứa Giản xuống, nhưng mà xoay mặt cậu phát hiện Tần Trầm đã đăng một bài viết không biết từ bao giờ:

Làm ông giời con tức giận, bây giờ đang ngồi xổm trên giá trèo của mèo lên không chịu xuống, làm sao bây giờ? Online chờ, đang gấp.

Hứa Giản vừa nhìn, trong bức ảnh là mình khi nãy, tròn vo ngồi xổm trên giá trèo của mèo như một cái bánh trôi.

Hứa Giản: "..."

Vốn đã dỗ được, Hứa Giản quay đầu nhìn Tần Trầm gào: "Meo meo meo!!"

Em lại phát cáu rồi!

Hứa Giản nhảy xuống giường một lần nữa đi về phía ổ mèo, chỉ để lại cái mông đầy tức giận với Tần Trầm.

Sau đó vẫn là Tần Trầm dùng chút thủ đoạn nhỏ, cố ý tắt máy điều hoà phòng ngủ, ngày đông lạnh Hứa Giản một thân lông mèo cũng không chịu nổi sự tấn công của thời tiết, nhân lúc hắn ngủ sau đó lén lút chạy lên trên giường, xác nhận hắn ngủ rồi mới cẩn thận chui vào chăn.

Nhưng mà sau khi chui vào trong chăn, còn không đợi Hứa Giản tới gần lò sưởi hình người chuyên dụng của mình, Tần Trầm cho là đang ngủ đột nhiên mở mắt ôm lấy cậu.

Hứa Giản bị dọa đến mức cao giọng kêu một tiếng, đối diện ánh mắt tươi cười của Tần Trầm mới phản ứng được.

Đối với hành vi giả vờ ngủ của Tần Trầm, Hứa Giản kinh hãi sau đó là vừa bực mình vừa buồn cười, đột nhiên biến về người nhìn hắn:

"Lớn rồi còn giả bộ ngủ, trẻ trâu!"

Nhìn Hứa Giản biến về người một lần nữa khôi phục hình dạng gốc, Tần Trầm cảm thấy lúc này nói cái gì cũng đều dư thừa, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hoà, vì thế hắn kéo chăn lên trên, còn không đợi Hứa Giản phản ứng lại đã vươn mình đè lên...!

Sau đó Hứa Giản bị Tần Trầm ép tới mức còn thiếu kêu meo meo, mọi sức lực dùng để thở dốc, hoàn toàn không để ý tới tức giận, và rồi chuyện này kết thúc trong lần "giao lưu" vui vẻ trên giường.

Mà hiện tại, nghe Tần Trầm nhắc lại chuyện cũ, Hứa Giản đỏ mặt: "Ai nói không nhắc tới chuyện này nữa đâu?"

Lần đầu tiên gặp người lớn trong nhà mà lại cùng tay cùng chân, Hứa Giản cũng cảm thấy không còn mặt mũi nhìn người, may mà cô chú không để ý, còn giải vây giúp cậu.

Tần Trầm vừa nghe, lập tức làm động tác ngậm miệng, ý là ——

Được được được, anh không nói chuyện này.

Hứa Giản nghiêng về chủ đề ban đầu: "Lúc đó em cũng qua cửa suôn sẻ, chắc chắn anh cũng không thành vấn đề, phải có lòng tin với bản thân!"

Tần Trầm nghe vậy nhìn cậu:

"Điều này có thể giống nhau sao? Trong mắt ba mẹ anh, là anh bắt cóc con trai người khác, trong mắt chú của em, là cháu ngoại trai lớn như vậy còn bị người ta bắt cóc."

Hứa Giản chớp mắt mấy cái nhìn hắn: "Lo-gic gì vậy?"

Tần Trầm: "Anh là heo vây quanh cải thảo, em là cải thảo trong veo như giọt nước."

Hứa Giản: "..."

Cái thí dụ này, tuyệt.

Dù căng thẳng đến đâu, cũng đã đi đến cửa nhà, lại không thể đổi ý nói không đi, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.

Nhà Liễu Định Tương là biệt thự nhỏ tự xây dựng, cách núi trà và vườn trái cây cũng không xa, lúv gần đi tới biệt thự, Tần Trầm và Hứa Giản nhìn thấy bên cửa có bốn người đứng, đang nhìn về phía họ.

Hứa Giản tinh mắt, liếc mắt đã nhìn thấy chị họ, em trai họ và mợ của cậu, sau đó nhíu mày lại:

"Người đứng bên cạnh chị họ là ai vậy? Em không biết."

Tần Trầm từ từ giảm tốc độ xe, nhìn cậu: "Em hỏi anh?"

Hứa Giản phản ứng lại: "...!Xem như em chưa nói."

Sau khi xuống xe, Tần Trầm và Hứa Giản lấy quà đã chuẩn bị từ trước cho gia đình Liễu Định Tương trong cốp xe, trao đổi qua ánh mắt với Liễu Noãn, Hứa Giản nhìn người phụ nữ lớn tuổi cười cười, mở miệng kêu một tiếng mợ, sau đó lấy cùi chỏ đụng đụng Tần Trầm bên cạnh.

Tần Trầm gọi theo cậu: "Mợ."

Nghe Tần Trầm nói, mợ ngẩn người, cuối cùng bật cười, đáp một tiếng sau đó nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay hai người, giận trách:

"Hai đứa này đúng thật là, về nhà mình còn mua nhiều đồ như vậy làm gì, đốt tiền không chán?"

Tần Trầm khéo léo: "Lần đầu tiên tới nhà, cháu cũng nên chuẩn bị."

Sau khi giới thiệu lẫn nhau, Hứa Giản và Tần Trầm mới biết người đàn ông đứng bên cạnh Liễu Noãn là bạn trai nàng, hôm qua mới đến.

Liễu Noãn làm khẩu hình với Hứa Giản —— chị chỉ có thể giúp em đến vậy thôi.

Vì Hứa Giản và Tần Trầm, Liễu Noãn đã mang bạn trai mình về chia sẻ hoả lực của ba nàng.

Có thể nói là khá nghĩa khí.

Em trai Liễu Noãn còn nhỏ, đang học cấp ba, nhìn thấy Tần Trầm liền không chớp mắt, kêu một tiếng anh trai, sau đó trợn tròn mắt hỏi có thể ký tên hay không.

Tần Trầm sảng khoái gật đầu: "Đương nhiên có thể."

Mọi người vào nhà, Hứa Giản rướn cổ lên nhìn một chút, sau đó hỏi mợ:

"Mợ, chú đâu? Sao cháu không nhìn thấy?"

Liễu Noãn bưng một đĩa hoa quả cho hai người, nghe xong tiếp lời:

"Ba đi dọn cỏ, lúc đi có nói sau khi hai đứa đến thì lên núi trà tìm ba."

Nghe Liễu Noãn nói, Hứa Giản và Tần Trầm liếc mắt nhìn nhau —— núi trà?

Hứa Giản rất quen thuộc với núi trà, từ chối Liễu Noãn dẫn đường, cậu và Tần Trầm đi lên núi trà tìm Liễu Định Tương đang làm cỏ cho cây trà.

Trên đường lên núi trà đi ngang qua vườn trái cây, Hứa Giản tiện tay hái được một chùm nho, mở túi nho rồi đưa cho Tần Trầm:

"Nho chú em trồng rất ngọt, anh Trầm, anh nếm thử đi."

Tần Trầm nhận lại không ăn, nói: "Về rửa rồi ăn."

Hứa Giản lấy bừa một trái, lột vỏ đưa đến miệng miệng hắn: "Nếm thử xem, tronh vườn trái cây của chú trồng rất nhiều loại trái cây, đều là cho gia đình ăn, cho nên không phun thuốc cũng không có chất kích chín, mặc dù không to bằng những loại mua bên ngoài, nhưng màu xanh lục không ô nhiễm môi trường, cực kỳ ngọt!"

Hứa Giản tự tay đút tới miệng, nào có lý do gì không ăn, vì vậy Tần Trầm cúi đầu há mồm ăn, sau đó híp mắt gật đầu biểu thị khẳng định.

Rất ngọt.

Hứa Giản cong cong mắt cười: "Ngọt chứ?"

Tần Trầm: "Không tệ."

Một chùm nho, hai người vừa lột vừa ăn, đi tới núi trà cũng vừa ăn xong.

Vừa nãy lái xe không thấy được, bây giờ đến, Tần Trầm mới phát hiện núi trà bao la thế nào, nhìn không thấy đầu.

Tần Trầm đứng ven đường tiện tay nhắt một lá trà rồi ngửi: "Thơm quá."

Sau khi nói xong lại nhìn Hứa Giản: "Chú ở đâu?"

Hứa Giản nghe xong liếc nhìn xung quanh, hét lên: "Chú —— "

Tần Trầm bị tiếng hét bất thình lình của cậu làm giậg mình, nhìn cậu:

"Gọi điện thoại, em rống lớn tiếng như vậy cẩn thận đau họng."

Hứa Giản nhìn hắn: "Chú làm việc thường không mang điện thoại theo, gọi điện thoại cũng vô ích."

Như là để xác nhận lời Hứa Giản nói, một người đàn ông với chiếc khăn trên cổ bước ra từ nơi nào đó cách bọn họ khoảng chừng mười cây trà, xa xa vẫy vẫy tay với Hứa Giản:

"Ở đây này."

Người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, cầm cuốc và mũ rơm trong tay, hình tượng một nông dân nhanh nhẹn.

Nhìn thấy Liễu Định Tương, Hứa Giản vui vẻ, kéo Tần Trầm định đi về phía ông, Liễu Định Tương lại lên tiếng gọi bọn họ:

"Đợi đã, dưới gốc cây bên cạnh hai đứa có cái cuốc, mang tới đây."

Tần Trầm nghiêng đầu vừa nhìn, thì thấy quả nhiên có một cái cuốc dưới gốc cây.

Lần đầu tiên đụng vào nông cụ lớn như vậy, Tần Trầm vẫn khá mới mẻ, sau đó còn ước lượng một chút, cũng không nặng lắm.

Cầm cái cuốc đến gần Liễu Định Tương, Tần Trầm và Hứa Giản cùng chào chú.

Liễu Định Tương dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, nhìn chằm chằm Tần Trầm vài giây không lên tiếng, Tần Trầm bình tĩnh nhìn ông.

Một giây, hai giây...!

Ngay khi Hứa Giản cảm thấy bầu không khí có chút lúng túng muốn nói gì để bớt căng thẳng, Liễu Định Tương đột nhiên chỉ vào một bụi trà bên cạnh hỏi Tần Trầm:

"Biết làm cỏ không?"

Nghe Liễu Định Tương nói, Hứa Giản sững sờ: "Dạ?"

Làm cỏ? Anh Trầm?

So với Hứa Giản giật mình, vẻ mặt Tần Trầm bình tĩnh hơn nhiều, rũ mắt nhìn lướt qua cái cuốc trong tay, dưới cái nhìn của Liễu Định Tương, không chút hoang mang mở miệng:

"Trước đây chưa từng làm, nhưng cháu có thể học."

Hắn đã sớm biết cải thảo Hứa Giản không dễ vây quanh.

Hứa Giản bỗng nhiên quay đầu nhìn Tần Trầm, trong đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc, ý là ——

Anh Trầm học làm cỏ làm cái gì?

Liễu Định Tương lại gật gật đầu:

"Vậy thì được."

Năm phút sau, Hứa Giản nhìn Tần Trầm cầm cuốc trước mắt, bắt đầu xới đất làm cỏ cho cây trà, mà còn ra dáng, nhất thời không biết nên nói gì.

Tam kim ảnh đế mà lại có thể làm việc nhà nông!.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio