Ngũ Hồ Chiến Sử

quyển 5 chương 9: “cơ bất hư phát” biết thất bại mà vẫn làm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương Tuyệt Chi tìm được Kim Quý Tử thì thấy hắn đang thu dọn hành trang.

Hơn hai trăm người của Kim Quý Tử sau khi hoàn thành nhiệm vụ vận lương thì hành trang đã từ gạo biến thành mười rương vàng. Vàng rất nặng, mỗi rương sợ rằng phải đến ngàn cân. Thu thập hành trang chính là đem vàng từ mười cái rương chia đều ra cho hơn hai trăm gã thuộc hạ vận chuyển. Bất quá vì đề phòng thuộc hạ biển thủ vàng của mình, Kim Quý Tử đang cẩn thận tính toán số lượng cụ thể, đi tới đi lui để tính đếm, nhìn hắn không khác gì hồ điệp xuyên hoa.

Vương Tuyệt Chi hỏi:

- Ngươi thu thập hành trang, không lẽ muốn rời khỏi đây?

Kim Quý Tử thở dài nói:

- Nơi này không có gì ngon để ăn, ở cũng không có chỗ nào đàng hoàng để ở. Ta đã quen ăn sung mặc sướng từ nhỏ, chịu khổ không được. Bây giờ không đi thì còn đợi đến khi nào nữa?

Vương Tuyệt Chi mỉa mai nói:

- Ăn sung mặc sướng từ nhỏ? Hình như thuở thiếu niên của ngươi thì ngươi đã từng làm phu khuân vác, nông phu thì phải?

Kim Quý Tử lại thở dài nói:

- Ta từ nghèo biến thành giàu, giàu có rồi lại khó có thể tiếp nhận trở lại kiếp nghèo khi xưa. Một người đã có thói quen ăn ngon mặc đẹp thì thân thể trở nên kém cỏi, một chút khổ cực cũng không thể chịu đựng được nữa.

Vương Tuyệt Chi lại hỏi:

- Nói như vậy thì ngươi không muốn so khinh công với ta nữa?

Kim Quý Tử lắc đầu nói:

- Vừa rồi ta chỉ là nhất thời bồng bột mà thôi. Sau lại nghĩ “tấm thân ngàn vàng, không nên ở trong ngôi nhà sắp đổ” (), còn so đọ với ngươi làm gì?

Vương Tuyệt Chi đáp:

- Ta chấp ngươi một chân ngươi cũng không dám sao?

Kim Quý Tử lắc đầu:

- Cho dù ngươi có chấp ta cả hai chân, chỉ dùng hai tay mà chạy thì ta cũng không đánh cuộc với ngươi.

Vương Tuyệt Chi trừng mắt nhìn hắn nói:

- Chẳng lẽ ngươi sợ ta như vậy? Ngươi là một thằng hèn?

Kim Quý Tử vội vã gật đầu phụ họa:

- Đúng, đúng, ta là gã hèn, ta sợ ngươi lắm. – Lại lẩm bẩm một câu:

- Làm một gã hèn có nhiều vàng, thoải mái hưởng thụ so với làm một gã anh hùng vô mệnh thì vẫn còn tốt hơn nhiều.

Vương Tuyệt Chi chớp mắt mấy cái, dáng vẻ như quyết định một chuyện lớn lao lắm, đoạn nói:

- Như thế này nhé, ta nhường ngươi một bước nữa. Nếu ngươi thua ta thì cũng không cần cắt lấy đầu mình, chỉ cần ngươi lấy đầu người khác thay thế là được.

Kim Quý Tử nghe vậy bèn nói:

- Như vậy thì ta còn có thể suy nghĩ lại. – Đoạn chỉ tay về phía sau nói – Nơi này có hai trăm mười bảy người. Nếu ngươi thắng thì có thể tùy tiện chọn ra một cái thủ cấp của những tên này.

Vương Tuyệt Chi cười nói:

- Ngươi yên tâm, lần này ngươi có nhiều tiện nghi lắm. Nếu ngươi thua thì tự nhiên sẽ có người đứng ra thay ngươi chịu trách nhiệm, chung quy nếu ngươi thua ta cũng không mất mát gì.

Kim Quý Tử cười to nói:

- Ha ha, ai là người sẽ trả “tiền thua độ” cho ta? Thiên hạ có người xuẩn ngốc như vậy sao, là ai vậy? Ta cũng muốn gặp.

Chỉ nghe một người lên tiếng:

- Ta chính là người xuẩn ngốc đó.

Người này chính là Quỷ Trì An.

Kim Quý Tử lộ ra vẻ “kinh ngạc” nhưng sự kinh ngạc này lại gượng gạo vô cùng. Hắn căn bản là đã sớm ngầm thông đồng với Quỷ Trì An. Bọn chúng đã sớm đoán được Vương Tuyệt Chi cuối cùng sẽ “hiểu ra”, tìm Kim Quý Tử tỉ thí khinh công.

Vương Tuyệt Chi nghĩ bụng:

- Các ngươi không đi đóng chèo, diễn tuồng thì quả thật là đáng tiếc.

Kim Quý Tử lại nói:

- Quỷ Trì tộc trưởng, chẳng lẽ các ông cảm kích ta đã mang lương thực đến nên nguyện ý “cắt đầu” tương trợ lại ta?

Quỷ Trì An nói:

- Không phải vậy, Kim tiên sinh là Kim Vương, thủ cấp có giá trị liên thành, tặc đầu của tại hạ sao có thể so sánh được? Tuy nhiên trong tay tại hạ có một con tin, mà thủ cấp của nàng trong mắt Vương công tử thì đừng nói là vạn kim mà cho dù có là thập vạn kim, thậm chí vàng của tất cả thiên hạ cũng không đáng giá bằng.

Kim Quý Tử giả vờ khó hiểu, hỏi:

- Ồ, là ai mà có giá trị như vậy?

Quỷ Trì An đáp:

- Còn phải hỏi, đương nhiên là mỹ nhân!

Kim Quý Tử vỗ tay cười to:

- Ta đã hiểu rồi. Nếu Vương công tử thắng thì hắn sẽ được mỹ nhân. Từ xưa mỹ nhân sánh với anh hùng. Vương công tử anh hùng cái thế, yêu sắc đẹp của mỹ nữ cũng là đương nhiên. Nhưng nếu công tử bất hạnh thua ta thì sao đây?

Quỷ Trì An than thở:

- Nếu vậy thì Vương công tử đương nhiên chỉ được thủ cấp của mỹ nhân mà thôi.

Kim Quý Tử cười cợt nói:

- Thú vị, thú vị thật. Chẳng biết vị mỹ nhân này là ai mà có thể làm cho Lang Gia Cuồng Nhân Vương công tử thần hồn điên đảo vì nàng?

Quỷ Trì An lại nói:

- Mỹ nhân này Kim tiên sinh cũng biết, tiên sinh tất có thể đoán ra.

Kim Quý Tử lắc đầu nói:

- Ta biết rất nhiều nữ nhân, không thể đoán ra được. Tộc trưởng cũng biết đấy nam nhân nếu có nhiều tiền thì cũng sẽ có rất nhiều nữ nhân. Cho dù có nhớ được dung mạo của các nàng thì vị tất cũng đã nhớ được đã lên giường với các nàng hay chưa. Đây là chuyện thường hay xảy ra. Bây giờ bắt ta nhớ đến tên tuổi của nữ nhân thì lại càng khó hơn nữa.

Quỷ Trì An nói:

- Nữ nhân này ta đoán là chưa hề lên giường cùng Kim tiên sinh. Kim tiên sinh không cần ngại, cứ nghĩ một chút đi, trong nhận thức của tiên sinh thì nữ nhân nào đẹp nhất?

Kim Quý Tử giả vờ suy nghĩ, nói:

- Vậy mà còn phải nói? Nữ nhân gần đây nhất làm ta chảy nước dãi mà không có được đương nhiên là lãnh nhược băng sương – Tuyệt Vô Diễm.

Quỷ Trì An gật đầu cuời nói:

- Đúng vậy, nữ nhân mà Vương công tử yêu thương nhất chính là Tuyệt Vô Diễm. Công tử vì Tuyệt Vô Diễm cho nên mới đồng ý tỉ thí khinh công với Kim tiên sinh.

Hai người bọn họ một “tung” một “hứng”, câu nào cũng có thâm ý, nhưng Vương Tuyệt Chi vẫn khoanh tay cười dài, không nói nửa câu.

Kim Quý Tử lại nói:

- Nếu ta thua mà người khác mất đầu thì ta cũng không sợ. Ta sẽ tỉ thí với Vương công tử một phen. Vương công tử, ngươi muốn tỉ thí thế nào?

Vương Tuyệt Chi thản nhiên nói:

- Quỷ Trì tộc trưởng là người làm chứng, để ông ta quyết định.

Quỷ Trì An mỉm cười nhìn hắn nói:

- Công tử không hối hận?

Vương Tuyệt Chi nghiêm mặt đáp:

- Tuyệt không hối hận!

Quỷ Trì An khẽ sửa lại dung mạo của mình, chậm rãi nói:

- Như thế này đi. Nếu một trong hai người có thể đến quân doanh của Thạch Lặc, mang Mê tộc trưởng trở về thì xem như đã thắng.

Đây chính là mục đích cuối cùng mà bọn họ đã tốn công sắp đặt vòng vèo từ nãy đến giờ. Tiên Linh Hiểu Y nếu không chết thì Khương Nhân đảng cũng không có lý do gì giết Tuyệt Vô Diễm, chi bằng lấy nàng làm “mồi câu”, bức Vương Tuyệt Chi cứu Mê Tiểu Kiếm.

Nguyên lai bọn họ sau khi tiến hành xong nghi thức “Mạt Diện” thì cử ra Kim Quý Tử chế ngự Vương Tuyệt Chi. Chỉ cần Vương Tuyệt Chi có lòng sính cường, đồng ý cùng Kim Quý Tử tỉ thí khinh công thì khi đó sẽ không thể thoái thác được việc đi cứu Mê Tiểu Kiếm. Ai ngờ Vương Tuyệt Chi thông minh tuyệt đỉnh, trong chốc lát đã phá được “gian kế” của bọn họ. Song Vương Tuyệt Chi sớm cũng đã có chủ kiến muốn giúp bọn họ cứu Mê Tiểu Kiếm, tuy nhiên chỉ định tương kế tựu kế mà giúp. Ai ngờ sau đó lại xảy ra biến cố bất ngờ, Tiên Linh Hiểu Y bị ám toán, Tuyệt Vô Diễm bị bắt. Cuối cùng hắn cũng phải quay lại đường cũ – đi cứu Mê Tiểu Kiếm.

Quỷ Trì An hao tổn tâm cơ, sử dụng phương pháp vòng vèo như vậy để dẫn dắt Vương Tuyệt Chi đi cứu Mê Tiểu Kiếm cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Dù sao thì Tuyệt Vô Diễm vẫn là hung thủ hành thích Tiên Linh Hiểu Y. Nếu không thể tìm được một lý do chính đáng để thả nàng thì sợ rằng rất khó phục chúng. Nếu Mê Tiểu Kiếm còn mạng trở về Thiên Thủy thì còn có thể thả nàng ra. Nếu Mê Tiểu Kiếm chết đi, khi đó Mê phu nhân sẽ trở thành thủ lĩnh của Khương Nhân đảng, khi đó Tuyệt Vô Diễm không chết thì không xong!

Kim Quý Tử gật đầu nói:

- Lần tỉ thí này thật thú vị, nhưng nếu Mê Tiểu Kiếm đã bị Thạch Lặc giết. Chỉ có thể mang thi thể trở về thì tính là thắng hay thua?

Quỷ Trì An đáp:

- Mê tộc trưởng chỉ có một. Nếu tiên sinh đã có thể mang về thi thể thì Vương công tử tất nhiên sẽ về tay không, đúng không?

- Đúng vậy.

Quỷ Trì An lại nói tiếp:

- Tiên sinh ít ra cũng mang về được một người đã chết, mà Vương công tử lại tay không trở về, đương nhiên là tiên sinh thắng.

Kim Quý Tử vỗ tay nói:

- Được, quyết định như vậy đi. – Đoạn quay sang nhìn Vương Tuyệt Chi nói:

- Phương pháp tỉ thí như vậy ngươi đồng ý chứ?

Vương Tuyệt Chi lắc đầu:

- Không.

Lời vừa nói ra, cả Quỷ Trì An và Kim Quý Tử đều ngạc nhiên.

Quỷ Trì An liền nói:

- Vương công tử nếu không đồng ý tỉ thí thì chúng tôi chỉ có thể giết chết Tuyệt cô nương mà thôi.

Vương Tuyệt Chi đủng đỉnh đáp:

- Quỷ Trì tộc trưởng có giết nàng thì ta cũng không có cách nào khác. Ông nói ta dùng một chân đến quân doanh của Thạch Lặc thì ta tình nguyện để nàng chết vậy.

Quỷ Trì An và Kim Quý Tử nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Cuối cùng Kim Quý Tử khẽ ho một tiếng, nói:

- Vương Tuyệt Chi, Kim Quý Tử ta một đời anh hùng, không cần ngươi nhường nữa. Mới rồi chỉ là nói đùa mà thôi. Cho dù ngươi dùng hai chân thì cũng không thắng được ta đâu.

Vương Tuyệt Chi cười dài một tràng thật to, chấn động cả màng nhĩ của hai người, sau đó cao giọng nói:

- Ta chấp nhận đánh cuộc. Kim Quý Tử, nếu ngươi thắng được ta thì ta sẽ tự cắt đầu cho ngươi làm “dạ hồ”!()

Lúc này một gã Khương nhân tiến vào nói:

- Khởi bẩm tộc trưởng, Trương Tân cầu kiến.

Quỷ Trì An là một người đã trải qua nhiều kinh biến, trầm tĩnh vô cùng nhưng nghe đến Trương Tân cũng không khỏi biến sắc, vội hỏi:

- Trương Tân?

Gã Khương nhân kia trả lời:

- Chính là Trung Lũy tướng quân dưới trướng Thạch Lặc – Hữu Hầu Trương Tân.

Quỷ Trì An lại hỏi:

- Hắn dẫn theo bao nhiêu binh mã?

Gã Khương nhân đáp:

- Chỉ một mình.

Quỷ Trì An nghe vậy cười lạnh nói:

- Hay lắm, hắn quả thực là to gan lớn mật, dám một mình đến Thiên Thủy. Hắn cho rằng Khương Nhân đảng của ta không có ai hay sao?

Nên biết Trương Tân là quân sư của Thạch Lặc. Thạch Lặc luôn nghe theo quỷ kế của hắn, cho nên địa vị của Trương Tân rất cao, cơ hồ còn quan trọng hơn Thạch Hổ và Trúc Phật Đồ Trừng. Cao thủ của Khương Nhân đảng đã có vô số người chết vào tay Trương Tân. Cháu Quỷ Trì An là Quỷ Trì Phu, vốn là cao thủ của Bạch Mã tộc, bị Trương Tân mai phục tại Tam Nguy sơn, huyết chiến liên tục ba dặm. Quỷ Trì Phu cuối cùng bị Trương Tân chặt cụt tứ chi, chết cực thảm. Khương nhân ai nấy đều muốn moi gan, uống máu Trương Tân. Không biết tại sao hắn dám đơn thân độc mã đến đây!

Lúc này chợt nghe một người nói:

- Khương Nhân đảng nhân tài vô số, chỉ cần một Quỷ Trì An đã làm cho tiểu sinh đau đầu không thôi. Tiểu sinh sao lại dám khi dễ các người? Bất quá Quỷ Trì An tất không dám giết tiểu sinh.

Người này tay cầm quạt lông, đầu đội khăn xếp, bộ dáng nho nhã, ngồi trên một cỗ xe gỗ đi rất nhanh, chính là Trương Tân.

Quỷ Trì An nói:

- Hừ, ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi!

Trương Tân bình thản nói:

- Mê Tiểu Kiếm đang làm khách tại doanh trướng đại tướng quân. Trước khi tiểu sinh rời đi, đại tướng quân đã dặn rằng: “Mạnh Tôn, chuyến đi này ngươi cứ yên một trăm hai mươi cái tâm, tùy tiện đi bao lâu cũng được. Bình thường ta nhàn rỗi thì có ngươi kể chuyện xưa giải muộn. Hôm nay đã có Mê Tiểu Kiếm làm bạn, ta không cần phải giữ ngươi nữa. Cho dù ngươi có đi đến Thiên Thủy, quyết ý cưới mỹ nữ Khương nhân làm vợ, không quay trở về cũng không sao cả”. Đương nhiên nếu tiểu sinh không quay trở về thì đã có Mê Tiểu Kiếm ở lại bên đại tướng quân, thay tiểu sinh bồi tiếp đại tướng quân nói chuyện xưa giải muộn.

Quỷ Trì An biết Trương Tân nói lời này là dùng tính mạng cuả Mê Tiểu Kiếm uy hiếp hắn, tức giận đến khói phun thất khiếu, thầm nghĩ:

- Nếu Mê tộc trưởng thực sự không quay lại thì ta cho dù phải liều mạng cũng phải cắt đầu tên gian tặc như ngươi làm dạ hồ mới có thể giải tỏa được mối hận trong lòng. – Trong lòng Quỷ Trì An tuy đại nộ nhưng nét mặt vẫn tỉnh như không, hỏi:

- Thương thế của Mê tộc trưởng ra sao? Thỉnh xin Mạnh Tôn tiên sinh cho biết.

Trương Tân cười nói:

- Đại hòa thượng pháp lực thông thần. Mê Tiểu Kiếm chỉ là thụ một vết thương nhỏ, có gì đáng lo? Đại hòa thượng nói chỉ cần bảy ngày thì Mê Tiểu Kiếm có thể xuống giường đi lại, trong vòng một tháng thì có thể khôi phục lại bộ dáng sinh long hoạt hổ như trước kia. Đương nhiên cánh tay đã bị chặt đứt thì không thể cứu được.

Quỷ Trì An nghe Trương Tân nói như vậy, thì tâm trạng nhẹ nhõm rất nhiều, nhưng lại nghĩ:

- Gian tặc này quỷ kế đa đoan, có khi nào gạt ta hay không?

Vương Tuyệt Chi đột nhiên chen vào:

- Vừa rồi ngươi nhắc đến đại tướng quân, không lẽ Thạch Lặc cũng đã đến Thiên Thủy?

Trương Tân phe phẩy quạt lông trong tay nói:

- Đúng vậy. Lần này tiểu sinh đến đây là phụng mệnh đại tướng quân.

Quỷ Trì An thất thanh kêu lên:

- Thạch Lặc đã đến?

Thạch Lặc là nhân vật thế nào, uy thế to lớn đến dường nào? Hắn đến Thiên Thủy tất sẽ làm phát sinh đại sự nghiêng trời lệch đất. Khương Nhân đảng đang đứng giữa phong ba bão táp, dám chắc sẽ lại hứng chịu thêm một trường đại biến.

Lúc này đột nhiên tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Mọi người nhìn lại thì thấy hơn một trăm tên võ sĩ Khương nhân, tay cầm binh khí đuổi đến đây, miệng hô to:

- Trương Tân, ngươi chạy đi đâu!

Đám võ sĩ chạy đến, khí thế dữ tợn, tay vung động binh khí, tựa như muốn bằm thây Trương Tân thành vạn đoạn.

Trương Tân nét mặt thản nhiên, không chút sợ hãi, chỉ nhìn Quỷ Trì An mỉm cười.

Quỷ Trì An nhận thấy đám võ sĩ đuổi đến đây là tướng sĩ thủ thành, đoán được Trương Tân đã đột ngột xông vào đây, đám binh sĩ thủ thành này không có khả năng ngăn cản nên mãi mới đuổi được đến đây. Lúc này đã vì hạ nhân mà xấu hổ cùng cực, còn mặt mũi nào mà dây dưa với Trương Tân nữa. Hắn trầm giọng quát:

- Ngừng tay.

Tướng sĩ thủ thành vốn đều là tộc nhân của Quỷ Trì An, vừa nghe hắn quát, lập tức dừng tay.

Lúc này Mê Tiểu Kiếm, Diêu Dặc Trọng đều không có ở đây. Quỷ Trì An bất đắc dĩ trở thành thành chủ, chủ trì đại cục. Nếu không, như bình thường thì sẽ do đích thân hắn trấn thủ cửa thành, Trương Tân vị tất đã xông vào được đây.

Trương Tân chắp tay nói:

- Đa tạ Quỷ Trì tộc trưởng ngăn cản thuộc hạ, tránh đi một trường tranh đấu không cần thiết. – Ngữ khí cực kỳ thành khẩn.

Dù sao hắn có thể xông vào được đây, không ai có thể ngăn cản cũng là đáng tự hào lắm rồi. Đương nhiên không ngại khiêm tốn một chút, cho đối phương “xuống thang”.

Quỷ Trì An mỉm cười nói:

- Mạnh Tôn tiên sinh, khinh công của tiên sinh độc bộ thiên hạ. Thủ hạ của ta thân thủ tuyệt không thể so được với ngài.

Trương Tân cười nói:

- Quỷ Trì tộc trưởng đã nói quá rồi. Luận về khinh công thì tiểu sinh làm sao có thể so được với Dịch Bộ Dịch Xu của Lang gia Vương công tử đây?

Vương Tuyệt Chi lạnh lùng nhìn Trương Tân nói:

- Ngươi biết được thì tốt lắm. Khinh công ta cao hơn ngươi, võ công cũng cao hơn ngươi. Sớm muộn gì ngươi cũng phải chết bởi tay ta. Cứ yên tâm đi.

Vương Tuyệt Chi tại Thôi phủ đã chút nữa mất mạng trên tay Trương Tân. Đến nay vẫn còn dư hận trong lòng. Nếu nơi này không phải là Thiên Thủy, Quỷ Trì An là chủ, hắn là khách thì hắn đã sớm mặc kệ thương thế, vọt đến liều mạng với Trương Tân.

Quỷ Trì An nghe hai người đối thoại, biết được hai người vốn bất hòa với nhau. Trong lòng âm thầm vui mừng, đoạn cất lời nói:

- Mạnh Tôn tiên sinh, tiên sinh bái phỏng bổn thành, không biết vì chuyện gì?

Quỷ Trì An đối với Trương Tân thì cừu hận còn thâm sâu hơn Vương Tuyệt Chi rất nhiều. Nhưng hắn lúc này là người đứng đầu Khương Nhân đảng, lời nói đều có quan hệ đến thể diện của Khương Nhân đảng, không thể nói lời thô thiển được. Vì vậy vẫn khách khí gọi Trương Tân là “Mạnh Tôn tiên sinh”, mặt mũi nhã nhặn, không chút động nộ. Quỷ Trì An miệng lưỡi khéo léo nhất trong tam đại thủ hạ của Mê Tiểu Kiếm quả không ngoa.

Trương Tân nói:

- Ta đến đây có hai việc, trong đó có một việc chính là thay mặt đại tướng quân giao cho Vương công tử một phong thư.

Vương Tuyệt Chi lạnh lùng hỏi:

- Thư đâu?

Trương Tân không hề lấy ra một bức thư nào cả, chỉ mỉm cười nói:

- Đại tướng quân dũng vũ vô song, tinh minh võ lực. Tuy nhiên lại không thể nhận được mặt chữ. Cho nên bức thư này chính là “khẩu tín”.

Quỷ Trì An biết ý, bèn hô:

- Chúng tướng sĩ, lui ra một trăm bước.

Đám binh sĩ Khương nhân lui về sau, mắt vẫn nhìn Trương Tân trừng trừng, không chút nào lơi lỏng.

Trương Tân cười nói:

- Mọi người không cần tị hiềm. Đại tướng quân quanh minh lỗi lạc, không có việc gì cần phải giấu giếm cả. Chư vị có thể cùng nghe.

Vương Tuyệt Chi nói:

- Đừng nói nhảm nữa, ngươi muốn truyền cho ta khẩu tín gì?

Trương Tân đáp:

- Đại tướng quân muốn tiểu sinh chuyển lời với Vương công tử rằng: Nếu công tử muốn báo thù cho phụ thân thì người sẽ thành toàn cho công tử, đáp ứng cùng công tử tỉ thí võ công.

Hắn chậm rãi nói từng chữ, tuy nhiên thâm ý bên trong chỉ có một mình Vương Tuyệt Chi mới hiểu mà thôi.

Ngày trước Vương Tuyệt Chi và Trương Tân đã có ước định với nhau. Nếu Trương Tân có thể sắp xếp cho Vương Tuyệt Chi công bằng đánh với Thạch Lặc một trận thì Vương Tuyệt Chi sẽ giết Thạch Hổ cho Trương Tân. Lúc đó Vương Tuyệt Chi lấy lý do Thạch Hổ trọng thương nên đã trì hoãn việc này. Bây giờ Thạch Hổ đã bình phục, nếu Trương Tân có thể an bài cho Thạch Lặc và Vương Tuyệt Chi quyết đấu thì Vương Tuyệt Chi không thể không giết Thạch Hổ!

Quỷ Trì An đương nhiên không biết được đoạn uẩn khúc này, nghe được Vương Tuyệt Chi và Thạch Lặc quyết đấu, trong lòng kinh ngạc không thôi. Có cao thủ đối đầu với Thạch Lặc. đương nhiên là việc mà Khương Nhân đảng cầu cũng không được. Bất quá Thạch Lặc thần công vô địch, Vương Tuyệt Chi nếu muốn quyết đấu với Thạch Lặc tất phải chết. Chuyện này đối với Khương Nhân đảng thì có lợi gì chứ?

Ánh mắt Vương Tuyệt Chi lạnh lẽo như băng, nhìn đăm đăm Trương Tân một lúc lâu, sau đó nói:

- Thạch Lặc ước định quyết đấu với ta lúc nào, tại đâu?

Trương Tân đáp:

- Lúc nào cũng có thể. Đại tướng quân đợi công tử ở ngoài thành. Vương công tử chưa đến thì người cũng chưa rời khỏi đây.

Y lại nở nụ cười, nói:

- Nhưng Vương công tử đang thụ thương, Đại tướng quân không muốn chiếm lấy lợi thế này, cho nên chờ thêm mười ngày, nửa tháng nữa cho vết thương công tử khỏi hẳn. Khi đó sẽ công bằng đánh một trận. Công tử thông minh tuyệt thế, tất hiểu được ý của tiểu sinh.

Vương Tuyệt Chi chậm rãi nói:

- Ta hiểu được ý của ngươi.

Ý của Trương Tân chính là muốn nói: Vương Tuyệt Chi phải y theo lời ước định trước đây, giết chết Thạch Hổ mới có thể quyết chiến với Thạch Lặc!

Vương Tuyệt Chi ngữ khí cương quyết nói:

- Trong vòng một tháng, ta nhất định sẽ đến quân doanh Thạch Lặc, lĩnh giáo Thạch gia thần đao vô địch thiên hạ của hắn.

Vương Tuyệt Chi nói những lời này chính là có ý hứa hẹn với Trương Tân trong vòng một tháng sẽ nhất định giết chết Thạch Hổ.

Trương Tân nét mặt rung rung nhưng không cười, nói:

- Thạch Hổ tướng quân và Vương công tử là bạn tốt. Hắn đã sớm bố trí tại quân doanh thịnh yến, chỉ chờ công tử đến. Công tử sao không lập tức đến doanh trại Yết quân, gặp gỡ cố hữu, túy lúy một phen?

Hắn muốn ám chỉ Vương Tuyệt Chi nếu muốn giết Thạch Hổ thì mau đến doanh trại Yết quân.

Vương Tuyệt Chi cười lớn nói:

- Chủ ý này thật là hay! Ta với ngươi sẽ đồng thời quay lại quân doanh của Thạch Lặc.

Trương Tân khẽ phe phẩy quạt lông, cười nói:

- Đại hòa thượng cũng đã có duyên gặp mặt công tử. Nghe ông ta nói rất bội phục phong thái và võ công của công tử. Đại hòa thượng pháp lực thông thần, thương thế của công tử nếu để cho đại hòa thượng chữa trị thì tin rằng chỉ cần trên dưới mười ngày là có thể hoàn toàn bình phục.

Quỷ Trì An nghe hai người đối thoại, thầm nghĩ:

- Vương Tuyệt Chi đến quân doanh Thạch Lặc sớm một ngày thì lại sớm có thêm cơ hội cứu Mê thủ lĩnh. Việc này đối với Khương Nhân đảng thì thật có lợi vô cùng.

Trương Tân lại nói:

- Nếu như vậy thì chúng ta đi thôi. – Đoạn quay sang nhìn Quỷ Trì An – Quỷ Trì tộc trưởng, Mạnh Tôn xin cáo lui.

Quỷ Trì An lạnh lùng nói:

- Ngươi cho rằng thành Thiên Thủy là nơi nào? Là lãnh địa của Thạch Lặc chắc? Ngươi muốn đến là đến, muốn đi là đi dễ dàng như vậy ư?

Trương Tân nhìn bốn phía, nhìn thấy Vũ Đô Nhất Dương, Linh Phách cũng đã dẫn quân đến, lại thêm gần một ngàn cung thủ, võ sĩ tay lăm lăm binh khí vây quanh.

Quân sĩ Khương Nhân đảng được ăn cơm, thần lực đã khôi phục mười phần như trước. Nay nhìn thấy đại cừu nhân Trương Tân, đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt hung tợn như muốn ăn thịt hắn vậy.

Bất kể Trương Tân có bản lĩnh lợi hại như thế nào thì cũng tuyệt không thể nào thoát khỏi vòng vây này được. Huống chi còn có Quỷ Trì An, Vũ Đô Nhất Dương, Linh Phách – ba gã cao thủ.

Song Trương Tân cũng không hề sợ hãi, thản nhiên nói:

- Hai nước giao tranh, không chém sứ giả. Quỷ Trì tộc trưởng không lẽ chưa nghe qua câu này?

Quỷ Trì An mỉa mai nói:

- Câu này là người Hán nói. Hơn nữa ngươi cũng đã phản bội Hán nhân, quy phục Yết nhân Thạch Lặc, nhận Hung Nô nhân Lưu Thông làm hoàng đế. Dường như cũng không cần phải tuân theo những câu nói của người Hán nữa.

Trương Tân lại mỉm cười nói:

- Đã như vậy thì tiểu sinh lại nói khác. Mê Tiểu Kiếm đang nằm trong tay đại tướng quân. Ông giết tiểu sinh, không lẽ không sợ đại tướng quân giết Mê Tiểu Kiếm?

Quỷ Trì An ngửa mặt lên trời cười to:

- Người ta nói Trương Tân được xưng là “Cơ bất hư phát, toàn vô di sách” quả nhiên đã tính toán rất kỹ. Bất quá ngươi lại quên mất một chuyện.

Trương Tân hỏi:

- Chuyện gì?

Quỷ Trì An lạnh lùng nói:

- Mặc dù ta không dám giết ngươi, nhưng vẫn có thể giữ ngươi lại.

Trương Tân vẫn thản nhiên nói:

- Ồ, Quỷ Trì tộc trưởng không lẽ muốn giữ tiểu sinh ở lại, ăn cơm của Khương nhân?

Quỷ Trì An mặc kệ ngữ khí mỉa mai của Trương Tân, vẫn lạnh lùng nói:

- Tóm lại, nếu một ngày Mê tộc trưởng chưa quay lại thì Mạnh Tôn tiên sinh vẫn sẽ ở Thiên Thủy. Nếu Mê tộc trưởng bất hạnh quy thiên thì, hà hà, Mạnh Tôn tiên sinh trí kế vô song, tất đoán được kết quả của mình.

Trương Tân lại hỏi:

- Ồ, theo lời tộc trưởng nói thì phải chăng tiểu sinh phải ở đây chờ Mê Tiểu Kiếm trở về?

Quỷ Trì An đáp:

- Đúng vậy, ta cam đoan nếu Mê tộc trưởng không tổn hao gì, có thể quay lại thành thì chúng ta cũng sẽ thả tiên sinh về quân doanh của Thạch đại tướng quân. – Nói xong rút bội đao, cắt một đường trên cánh tay trái, máu tươi nhất thời nhỏ ròng ròng.

Trương Tân biết tập tục cắt máu tuyên thệ của người Hồ, nên đối với hành động của Quỷ Trì An cũng không lấy làm lạ, cười cười nói:

- Nếu tiểu sinh quyết ý không ở lại thì sao?

Quỷ Trì An nói:

- Nếu như tiên sinh quyết ý không chịu hợp tác thì ta không thể làm gì khác là phải dùng đến vũ lực. Song đao kiếm không có mắt, nếu như phải tranh chấp đánh nhau, ngộ thương đến tiên sinh thì e rằng không tốt lắm.

Trương Tân cười hì hì nói:

- Nói như thế thì tộc trưởng không giữ tiểu sinh lại thì không cam tâm?

Quỷ Trì An đáp:

- Đương nhiên nếu tiên sinh muốn rời khỏi nơi này thì cũng có một biện pháp.

Trương Tân liền tiếp lời:

- Giết sạch mười ba vạn Khương nhân nơi này?

Hắn nói xong những lời này, Khương nhân ở quanh đây, không ai không rùng mình. Trương Tân chính là loại nhân vật mà “động nộ chư hầu sợ, vui vẻ thiên hạ yên”. Người bá đạo như hắn nếu đã nói muốn giết người thì tuyệt không phải chuyện đùa. Hơn nữa nếu hắn đã giết người không phải là giết một người, mười người mà sẽ giết mười vạn người, trăm vạn người. Giết cho máu chảy thành sông, thây chất đầy đồng mới thôi.

Quỷ Trì An thản nhiên nói:

- Nếu tiên sinh có thể giết sạch người ở đây thì cũng không cần phải dùng đến biện pháp kia. Biện pháp mà ta muốn nói chính là nếu tiên sinh có thể lưu lại đây một món đồ thì ta cũng sẽ để tiên sinh yên ổn rời khỏi đây.

Trương Tân hỏi:

- Để lại thứ gì?

Quỷ Trì An lạnh lùng nói:

- Đôi mắt.

Quỷ Trì An nói xong, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm vào Trương Tân, quan sát thật kỹ vẻ mặt Trương Tân. Nếu Mê Tiểu Kiếm đã chết thì Trương Tân ở lại Thiên Thủy cũng phải chết. Quỷ Trì An muốn xem thử cuối cùng Trương Tân sẽ lựa chọn lưu lại đôi mắt của mình hay là lựa chọn giải pháp liều mạng đột phá trùng vây?

Quỷ Trì An chính là đang dò la xem Mê Tiểu Kiếm còn sống hay đã chết!

Trương Tân thản nhiên nói:

- Được, một đôi mắt, cứ quyết định như vậy đi. – Lời chưa dứt, thân hình đã như gió lướt đến, song chỉ đâm thẳng vào mắt Quỷ Trì An!

Thân pháp của Trương Tân cực nhanh, Quỷ Trì An cho dù võ công cao siêu cũng trở nên luống cuống, vội dùng song chưởng che mặt.

Bất quá làm vậy thì Quỷ Trì An sẽ không quan sát được tình thế trước mắt, đến khi hắn phát giác ra song chỉ của Trương Tân đã biến mất, thì biết đã không ổn.

Vương Tuyệt Chi kêu lên:

- Huyệt Đại Hách ở bụng.

Quỷ Trì An cũng không suy nghĩ nhiều, hữu chưởng chém xuống cách huyệt Đại Hách một thốn, quả nhiên vỗ trúng một ngón tay của đối phương, bụng tê rần, không khỏi lui về phía sau ba bước.

Trương Tân một chiêu không trúng, đã thấy từ trên cao chụp xuống một đạo kim quang. Hắn biết Vũ Đô Nhất Dương đã tấn công, không dám tiếp tục công kích Quỷ Trì An, thân chỉ bắn ra hai đạo chỉ phong. “Keng keng” hai tiếng, kim hoàn đã bị cắt làm đôi, một nửa rơi xuống đất, một nửa nằm trên tay Vũ Đô Nhất Dương.

Quỷ Trì An cúi đầu xem xét vết thương nơi bụng, đã thấy huyệt Đại Hách thủng một lỗ nhỏ, máu tươi đang tuôn ra, tâm trạng cực kỳ hoảng sợ:

- Nếu Vương Tuyệt Chi không kịp nhắc nhở thì dám chắc ta đã trọng thương. Tên gian tặc này võ công thực sự kinh người, không hề thua kém Diêu Dặc Trọng.

Kỳ thật nếu công bằng quyết chiến thì võ công Quỷ Trì An cũng không hề thua kém Trương Tân bao nhiêu. Nhưng nửa năm nay hắn ăn uống không đầy đủ, công lực đã suy giảm vài phần, song ít ra cũng phải đấu trên trăm chiêu mới thua. Bất quá vừa rồi Trương Tân xuất kỳ bất ý ra chiêu, thân hình lại cực nhanh. Quỷ Trì An trong một phút lơ đễnh, thiếu chút nữa đã bị trọng thương.

Lúc này Vũ Đô Nhất Dương đã xuất ra song hoàn, một chiêu “Bạch Đào Song Thải” chia ra tả hữu tấn công Trương Tân. Vũ phiến của Trương Tân đầu tiên xuyên qua một thiết hoàn, sau đó lại xuyên tiếp thiết hoàn còn lại, thủ tí vận lực nhấc lên. Vũ Đô Nhất Dương chống cự không được, song hoàn rời khỏi tay bay đi.

Quỷ Trì An biết võ công Vũ Đô Nhất Dương còn kém mình một bậc, tuyệt không phải đối thủ của Trương Tân, vội kêu lên:

- Vũ Đô tộc trưởng, mau lui lại.

Giờ phút này, cung tiễn trong tay đám binh sĩ Khương nhân đều chĩa cả vào người Trương Tân. Chỉ cần bên cạnh Trương Tân không có ai thì lúc đó sẽ đồng loạt phóng tên, biến Trương Tân thành con nhím. Cho nên lúc này chỉ cần Vũ Đô Nhất Dương dứt ra khỏi Trương Tân thì có thể dễ dàng khống chế Trương Tân.

Vũ Đô Nhất Dương cố sức thối lui, nhưng Trương Tân lại nhanh nhẹn tuyệt luân, tấn công không ngừng, ngay cả hai thiết hoàn còn lại của Vũ Đô Nhất Dương cũng chưa thể xuất ra. Hắn làm sao có thể chạy thoát?

Quỷ Trì An rút đoản đao vọt đến, đoản đao của hắn giống như Khảm Sơn đao, phát ra tiếng rít như phong lôi, chém thẳng vào lưng Trương Tân.

Quỷ Trì An vốn sử dụng một thanh Thanh Long Yển Nguyệt đao dài đến một trượng, kỵ mã xung trận, tung hoành vô địch. Lúc này hắn giao chiến dưới đất, sử dụng binh khí dài không tiện nên chỉ còn cách bỏ trường sử đoản, binh khí tuy ngắn nhưng chiêu thức lại hết sức hiểm độc, vẫn là chiêu số cương mãnh của Thanh Long Yển Nguyệt đao.

Vương Tuyệt Chi kêu lên:

- Đừng, mau chém xuống chân hắn!

Quỷ Trì An vừa rồi nhờ Vương Tuyệt Chi chỉ điểm mà tránh được công kích Trương Tân. Bây giờ lại nghe hắn hô lên, vội vàng biến chiêu, cúi người xuống thấp như hổ đói vồ mồi, chém đến chân Trương Tân.

Trương Tân bị tấn công dưới chân, cước bộ phải lần lượt thay đổi mới có thể tránh được đao thế của Quỷ Trì An. Võ công của Trương Tân phần lớn dựa vào sự linh hoạt của thân pháp. Lúc này bộ pháp bị cản trở, thế công không khỏi bị chậm lại.

Vương Tuyệt Chi lại kêu lên:

- Lui!

Quỷ Trì An và Vũ Đô Nhất Dương hiểu ý, thừa dịp Trương Tân chưa ổn định được cước bộ, thân hình bắn nhanh về phía đám cung thủ phía sau.

Thân hình Trương Tân lập tức lộ ra toàn bộ trước mặt cung thủ. Chỉ cần hắn vọng động một chút thì sẽ có ngàn mũi tên bắn tới, tuyệt không có nửa phân dung tình.

Trương Tân cười ha ha nói:

- Vương Tuyệt Chi, ngươi trả thù hay lắm. Ta rốt cuộc vẫn thua dưới tay ngươi.

Vừa rồi nếu Vương Tuyệt Chi không nhắc nhở thì Quỷ Trì An cũng không thể nào tách khỏi thế công như thiểm điện của Trương Tân. Khi đó, Quỷ Trì An có thể giữ Trương Tân lại thành Thiên Thủy hay không thì vẫn chưa thể biết được.

May mắn là Vương Tuyệt Chi đã từng giao thủ với Trương Tân, nhìn rõ được lộ số võ công Trương Tân. Trương Tân gặp phải Vương Tuyệt Chi quả thật là không may cho hắn.

Trương Tân thở dài nói:

- Nếu tiểu sinh bắt không được Quỷ Trì tộc trưởng thì không còn cách nào khác, đành ở lại Thiên Thủy. Quỷ Trì An, ông còn chưa chịu đến trói tiểu sinh!

Quỷ Trì An vẫn không an tâm, tin tưởng Trương Tân thúc thủ chịu trói. Bèn sai hai gã thủ hạ dùng gân trâu tẩm dầu đến trói Trương Tân. Đến khi thấy hắn thực sự không kháng cự nữa mới vui mừng, thiếu chút nữa đã reo lên.

Linh Phách đợi cho Trương Tân bị trói, mới tiến lên điểm vào bảy đại huyệt Thừa Khấp, Thủy Đột, Khuyết Bồn, Khí Hộ, Nhũ Căn, Thiên Xu trên người hắn.

Quỷ Trì An lại nói:

- Mạnh Tôn tiên sinh, hai nước giao phong sẽ không chém sứ giả. Chúng tôi tuyệt đối sẽ đối đãi tốt tiên sinh. Đợi khi an bài một nơi cho tiên sinh thì sẽ cởi trói, giải khai huyệt đạo. Một ngày sẽ có đủ ba bữa. Cho dù chúng tôi không ăn cũng đảm bảo không thiếu một bữa cho tiên sinh.

Trương Tân lại quay sang nói với Vương Tuyệt Chi:

- Vương công tử, phiền ngươi tự mình đến quân doanh của đại tướng quân. Thứ cho Trương Tân không cách nào đồng hành cùng công tử được.

Vương Tuyệt Chi không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn đám mây trắng đang bay qua trên bầu trời.

Trong lòng hắn đang xuất hiện một sự nghi ngờ:

- Võ công của Trương Tân tuyệt không phải chỉ có như vậy. Kẻ này đã giữ lại một vài phần công lực, tựa hồ nguyện ý chịu trói. Cuối cùng Trương Tân có âm mưu gì đây?

“Cơ bất hư phát, toán vô di sách” tuyệt sẽ không vô duyên vô cớ làm chuyện có hại cho mình. Cả giang hồ đều biết rõ điều này.

Chú thích:

(): nguyên văn là “thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường” : Nghĩa là tìm cái thế lợi nhất để thích ứng, để cho bản thân được an toàn. Giữ tính mạng mình là thượng sách nhất.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio