Quan Hân Vân không muốn đối địch với bọn họ, tất nhiên cũng sẽ không làm khó bọn họ, nhưng Quan Trường Tiếu thì lại khác.
Trong chốc lát hắn đuổi theo phía sau, vừa mắng vừa gọi, khiến cho mấy vũ phu chỉ có một ít công phu kia luôn đuổi theo sau ngựa của Quan Hân Vân không bỏ.
Bởi vậy Quan Hân Vân bọn họ không thể không ở trong bầu trời đầy gió tuyết phi ngựa chạy như điên, lúc lâu sau mới bỏ rơi bọn kia mà trở về nông trường.
Quan Hỏa Nhi không biết đến tột cùng là mình ngủ say bao lâu, nàng khẽ chớp hàng mi dày, nhìn thấy một căn phòng xa lạ.
Quan Hỏa Nhi cười khổ, lần trước nàng nhờ máy thời không mà đi đến cổ đại này, mà bây giờ là cái địa phương gì nữa đây?
Miệng khát quá, vả lại nàng có cảm giác như mình ngủ rất lâu rồi, bụng cũng cảm thấy đói.
Nhưng khi muốn xoay người xuống giường tìm đồ ăn thì Quan Hỏa Nhi trừng lớn mắt.
" Quan Hân Vân. . ." Nàng vội vàng che miệng mình lại, ngây ngô mà nhìn hắn.
Sao hắn lại ở chỗ này? Ngủ ở trên giường nàng? Ngủ bên cạnh nàng? Còn bá đạo lấy tay ôm chặt vòng eo của nàng? Nàng nhíu mày, nghĩ rằng: tên tự đại cuồng đáng chết, từ khi nào có thói quen mộng du đến trên giường người khác ?
Mặc dù ngủ dậy trong ngực hắn rất ấm áp, nhưng mà hắn không nên xuất hiện ở đây. Nàng cắn răng, thật muốn đá hắn xuống giường quá đi.
Khi trong lòng nàng đang phát hỏa,hai má cũng đỏ hồng, thì bờ vai Quan Hân Vân khẽ động một chút, khiến cho Quan Hỏa Nhi nhìn thấy mà trợn mắt cứng họng. (thang mục kết thiệt)
Không thể nào? Chẳng lẽ trong giấc mơ hắn cũng là bộ dạng tự đại, cho nên mới lộ ra nụ cười như vậy?
Quan Hỏa Nhi càng nghĩ càng thấy buồn cười. Nàng lại không biết, vào thời điểm nàng chớp chớp mắt thì Quan Hân Vân đã dậy rồi, hơn nữa còn đang cười thầm vì vẻ mặt của nàng.
"Ngươi thật sự là một quái nhân." Quan Hỏa Nhi cười khanh khách ra tiếng, lấy tay vuốt khóe môi hắn.
Thật ra thì dáng dấp Quan Hân Vân rất đẹp.
Cho dù là xét theo tiêu chuẩn của thời đại kia hay là thời đại này, thì hắn cũng là đóa hoa trêu chọc nhiều ong bướm nhất. . . . A. không phải! Là miếng thịt ba chỉ thu hút rất nhiều ruồi. . . . . Ặc, cũng không đúng lắm.
Quan Hỏa Nhi vừa suy nghĩ vừa giả làm mặt ngu chọc hắn cả buổi, cho đến khi ngón tay ngọc đột nhiên bị hắn cắn nàng mới giật mình kêu to.
"OA! Sao ngươi lạ cắn tay ta?" Nàng cuống quýt rút tay về.
Quan Hân Vân anh tuấn, trong nụ cười tà khí lại xen lẫn tia dịu dàng cùng đa tình, khiến Quan Hỏa Nhi nhìn đến choáng váng.
Nàng không biết cái tên bá đạo, tự đại này cũng biết cái gì gọi là "Tình".
Nhưng hắn lại lập tức kháng nghị lời nói của nàng, nhướn cao mày kiếm: "Ta không có cắn nàng nha, chỉ ngậm thôi, ta chính là không nỡ cắn tay nàng."
Mặt Quan Hỏa Nhi càng thêm đỏ bừng.
"Ngậm. . . ." Cái loại lời nói này cũng chỉ có hắn mới nói ra miệng được. "Buông ra, ta muốn đi xuống." Nàng vội vàng giãy dụa nói.
Lúc này Quan Hân Vân mới chịu buông cánh tay đặt ở bên hông Quan Hỏa Nhi ra, vô tội nhìn nàng trừng mắt bĩu môi.
Thân thể của nàng bây giờ vẫn còn uể oải, nhưng nàng vẫn thoát khỏi cánh tay Quan Hân Vân, ngồi trên ghế thở hổn hển, rót cho chính mình một ly nước rồi vội vàng uống để giảm khô nóng.
Quan Hân Vân mặc kệ Quan Hỏa Nhi, hắn xuống giường, tới ngoài cửa gọi hạ nhân mang cơm đến rồi mới quay về bên người nàng.
"Đây là đâu vậy?" Quan Hỏa Nhi uống nước xong mới hỏi.
Nơi này không phải Quan gia trang.
Quan Hân Vân ngồi xuống trước mặt nàng, biểu tình trên mặt vẫn là một bộ tự đại thường ngày. "Nơi này là khách điếm."
"Khách điếm?" Loại danh từ chỉ xuất hiện trong TV làm nàng có chút kinh ngạc. "Chúng ta đi đâu vậy?"
Mặt hắn tiến tới gần nàng, nhìn trên mặt nàng vệt đỏ ửng nhanh chóng lan ra mới đắc ý nói: "Chúng ta đi nông trường, một nông trường thuộc về ta."
Nàng né tránh ánh mắt quái dị của hắn. "Nông trường? Chúng ta đi nông trường làm gì?"
Rồi sau đó sắc mặt của nàng dần tái nhợt, lại nhớ tới chuyện đêm qua.
"Nàng nghĩ tới. . .?" Hắn đã đoán đúng rồi.
"Hắn. . . . . hắn đã chết chưa?" Quan Hỏa Nhi sợ hãi, hai cánh tay tự ôm chính mình, tình hình lúc đó vẫn in sâu trong trí nhớ của nàng, không chịu phai mờ.
Quan Hân Vân chăm chú nhìn nàng lúc lâu sau mới đi qua ôm nàng, lại phát giác toàn thân nàng không ngừng run rẩy, không cách nào tự chủ.
Hắn không khỏi rủa thầm, chết tiệt! Nếu hắn chạy về sớm một chút thì tốt rồi, chuyện như vậy cũng sẽ không xảy ra.
"Ngươi còn chưa nói cho ta biết hắn đã chết chưa?" Thấy Quan Hân Vân chậm trễ không trả lời nàng, nàng tức giận rống to.
"Hắn không có chết, nhưng mà hai chân bị lửa thiêu tàn phế." Thanh âm của hắn rất thấp, rất trầm.
Vốn dĩ hắn không muốn nói cho nàng biết điều này, nhưng nàng lại cố ý muốn biết.
"Trời ơi. . Kia đều là ta làm hại, là ta. . . . ." Nàng thống khổ cơ hồ muốn khóc thành tiếng, nước mắt đã rưng rưng.
Quan Hân Vân ôm chặt nàng, trấn an nàng: "Hắn đáng bị trừng phạt như vậy."
Quan Phú Dân thường ngày ỷ vào Quan gia trang có tiền có thế, thường hay cường đoạt con gái nhà lành, hủy đi sự trong sạch của cô nương người ta, trừng phạt hắn như vậy vẫn còn nhẹ.
"Nhưng mà. . . . . hắn là ca ca của ngươi, chẳng lẽ ngươi không hận ta sao?"
Hắn im lặng một lúc lâu sau, mới trả lời Quan Hỏa Nhi đang nín thở chờ đợi. "Không, ta không hận nàng."
"Tại sao?" Nàng không hiểu.
Quan Hân Vân chỉ cười. "Một ngày nào đó nàng sẽ hiểu."
Quan Hỏa Nhi nhìn cặp mắt trong suốt của hắn, không biết. . . . . cứ như vậy, bọn họ gắn bó với nhau, lời gì cũng không nói.
" Hỏa Nhi tiểu thư!" Không lâu sau, Tinh Tinh mang đồ ăn bước vào, cắt đứt sự thân thiết giữa bọn họ.
Nàng từ Bạch Quốc Hành mới biết được chuyện tối ngày hôm qua, vì vậy nàng rất lo lắng cho Quan Hỏa Nhi. Vừa nghe đến Quan Hỏa Nhi tỉnh dậy liền vội vàng đoạt lấy cái mâm trên tay Vu Chiêu Đường, chạy tới nơi này.
" Tinh Tinh, ngươi cũng tới rồi." Quan Hỏa Nhi kinh ngạc.
Nàng cứ tưởng Tinh Tinh là hạ nhân của Quan gia trang, phải ở lại Quan gia trang chịu hình phạt của Quan Trường Tiếu, nhưng là không nghĩ Quan Hỏa Nhi cũng đưa nàng ấy đi theo.
Quan Hân Vân buông Quan Hỏa Nhi đang giãy dụa vì xấu hổ ra, để cho nàng đón lấy đồ từ tay tiểu nha đầu.
" Đương gia trang chủ." Tinh Tinh lễ phép hành lễ với Quan Hân Vân.
" Tinh Tinh, chờ lát nữa ăn cơm xong liền chuẩn bị lên đường." Quan Hân Vân nói xong liền rời đi lưu lại không gian cho hai chủ tớ các nàng nói chuyện.
Quan Hỏa Nhi phát hiện ra sự quan tâm chu đáo của hắn, trong lòng không cách nào áp chế được sự ấm áp lan tràn.
Thật ra thì dù tự đại nhưng Quan Hân Vân vẫn là một nam nhân tốt, chẳng lẽ nàng thực sự động tâm?