Ngự Hoạn

chương 13: nếu nàng không cần hắn thì sẽ chẳng có ai cần hắn nữa cả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong Trường Hàn cung lặng ngắt như tờ.

Vụ Nguyệt cùng Tạ Vụ Hành, một người quỳ một người đứng, hai cái đầu đều cúi thấp như muốn vùi vào trong ngực.

Vụ Nguyệt lặng lẽ ngước mắt nhìn, gặp trúng ánh mắt Lan ma ma nghiêm nghị nhìn nàng liền vội vàng hạ mắt xuống, trống ngực đập thình thịch.

Vụ Nguyệt âm thầm kêu khổ, tự kiểm điểm lại mọi việc trong lòng, đầu tiên là nàng giấu giếm ma ma, sau đó liền lén lút nuôi cơm tiểu thái giám, hôm nay còn dám tự ý đem người về. Tiểu công chúa khóc thầm trong lòng, thở cũng không dám thở mạnh.

Nàng nhìn về tiểu thái giám đang quỳ bên cạnh, nàng sợ hãi như vậy chắc hắn cũng hoảng hốt.

Vụ Nguyệt cắn cắn môi, tự cổ vũ chính mình, bước nhỏ đến gần Lan ma ma, gọi "Ma ma"

Lan ma ma nhin nàng, gương mặt vẫn không rõ biểu cảm.

Vụ Nguyệt mím môi, đuôi mắt rũ xuống, vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương nhìn bà, "Con thấy là, chúng ta có thêm một tiểu thái giám trong cung cũng không phải chuyện xấu, sau này có việc gì nặng thì để hắn làm là được."

Vụ Nguyệt lôi kéo cánh tay bà, nhẹ nhàng lắc lắc, "Ma ma cũng thảnh thơi hơn một chút."

Mỗi lần nhìn nàng làm nũng thì Lan ma ma liền không thể giận nổi nhưng lần này bà vẫn mặc kệ không để ý đến.

"Lão nô không cần, Trường Hàn cung này không cần thái giám." Lan ma ma lạnh lùng liếc nhìn thiếu niên đang quỳ dưới đất, "Ngươi tự trở về Viện thái giám đi."

"Ma ma" Vụ Nguyệt nóng nảy kêu bà.

"Nô tài tự biết không có tư cách hầu hạ công chúa." Tạ Vụ Hành yếu ớt chống tay lên mặt đất dập đầu với Vụ Nguyệt, tiếng nói cất lên cũng hụt hơi theo, "Công chúa đối với nô tài có ân, nô tài luôn khắc ghi trong lòng, tương lai có cơ hội nhất định sẽ báo đáp công chúa."

Hắn không tranh thủ cầu xin mà bình tĩnh nhận mệnh, chỉ là lúc gọi nàng là công chúa giọng điệu hơi chậm lại.

Vụ Nguyệt thấy hắn vừa yếu ớt, vừa đáng thương, nàng nghĩ nếu nàng không cần hắn thì sẽ chẳng có ai cần hắn nữa cả.

"Ma ma, ta đã nói với quản sự thái giám là muốn hắn, hơn nữa..." Vụ Nguyệt giữ chặt tay bà, nhanh chóng nghĩ đối sách, "Hơn nữa, hôm nay là sinh nhật ta, ma ma coi như tặng hắn cho ta làm lễ vật sinh nhật đi."

Tạ Vụ Hành bất ngờ, hoá ra hôm nay là sinh nhật của tiểu công chúa.

Vụ Nguyệt đi tới bên cạnh hắn, Tạ Vụ Hành thu hồi suy nghĩ, ngẩng lên nhìn thân thể mảnh mai đứng trước mặt hắn.

Vụ Nguyệt giống như gà mẹ bao che cho con, nàng nói, "Hắn là người của ta."

Tạ Vụ Hành nghe thấy tiếng của nàng, từng chữ một cất lên rơi vào tai hắn, thanh âm này rất dễ nghe.

Ánh mắt Lan ma ma âm trầm, công chúa tuy rằng có tính trẻ con bướng bỉnh nhưng từ trước nay luôn rất nghe lời bà. Vậy mà lần này... Bà đưa mắt nhìn Tạ Vụ Hành một lần nữa.

Thiếu niên hèn mọn quỳ dưới đất, đầu cũng không ngẩng lên, khuôn mặt trông có vẻ vô hại tràn đầy suy yếu, khoé miệng còn đọng lại vết máu, quần áo vẫn còn lưu lại dấu vết bị đánh đập.

Lan ma ma vẫn không thể buông lỏng phòng bị, bà nhìn Vụ Nguyệt quật cường phản kháng, môi nàng mím chặt, trong mắt đầy tủi thân.

Lan ma ma không quan tâm Tạ Vụ Hành đáng thương như nào nhưng hôm nay là sinh nhật Vụ Nguyệt, bà vẫn không đành lòng làm nàng buồn, đành nói, "Thôi, công chúa giữ người lại đi."

Lan ma ma nhìn Tạ Vụ Hành nói, "Sau này ngươi liền hầu hạ bên cạnh công chúa."

Vụ Nguyệt vui mừng khôn xiết, nàng xoay người nhìn Tạ Vụ Hành, "Ngươi nghe thấy chưa?"

Lan ma ma vẫn quan sát biểu hiện của hắn, thiếu niên ngơ ngẩn nhìn, ánh sáng trong mắt loé lên đôi chút xong lại sợ hãi gục đầu xuống, hai tay nắm chặt, trịnh trọng nói, "Nô tài nhất định cẩn thận hầu hạ công chúa, không dám hai lời."

Lan ma ma gật đầu, "Nếu đã vào Trường Hàn cung, công chúa ban tên cho hắn đi."

Ban tên?

Vụ Nguyệt mờ mịt chớp mắt, nhất thời không nghĩ ra nên đặt là gì, nhìn Tạ Vụ Hành nói, "Ngươi vốn tên là gì?"

"Bẩm công chúa, nô tài khi tiến cung được gọi là Trọng Ngũ."

Vụ Nguyệt nhăn mặt, thật khó nghe, hỏi lại, "Trước khi vào cung thì sao?"

Trước khi vào cung sao, gọi là tiểu súc sinh? Cũng khó nghe như Trọng Ngũ vậy.

Thanh âm của tiểu công chúa lại cất lên bên tai hắn, "Tên thật của ngươi là gì?"

"Tạ Vụ Hành" Ánh mắt hắn khẽ lay động.

"Tạ Vụ Hành!" Vụ Nguyệt nhẹ nhàng gọi hắn.

Tạ Vụ Hành sửng sốt, hắn không nhớ bao lâu rồi mới nghe thấy có người gọi hắn bằng cái tên này.

Vụ Nguyệt lặp lại vài lần, nói xong liền hài lòng gật đầu.

Nàng cúi người, cười nhìn hắn, nhẹ nhàng nói, "Vậy vẫn lấy tên này đi."

Tạ Vụ Hành ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ giọng đáp lời, "Vâng"

Lan ma ma nhíu mày, đã vào cung sao lại dùng tên của mình chứ, nhưng mà Vụ Nguyệt đã nói vậy bà cũng không nói thêm gì nữa.

"Nếu đã là người hầu hạ bên cạnh công chúa, ta liền dạy ngươi chút quy củ." Lan ma ma bảo Tạ Vụ Hành đi theo bà, "Ngươi đi theo ta."

"Vâng" Tạ Vụ Hành đứng dậy.

Vụ Nguyệt muốn đuổi theo, Lan ma ma thấy nàng liền nói, "Công chúa về tẩm điệm nghỉ ngơi đi."

Vụ Nguyệt có chút không yên tâm nhưng cũng hiểu hôm nay nàng quá phận liền ngoan ngoãn trở về.

Khi chỉ còn có hai người, Lan ma ma hỏi Tạ Vụ Hành đầu đuôi mọi việc một lần nữa, bà hiểu tính công chúa, nhất định còn giấu giếm không ít.

Tạ Vụ Hành không che giấu, một năm một mười đều nói hết, khi nhắc đến tình cảnh của bản thân hắn, Lan ma ma còn thấy không đành lòng nhưng Tạ Vụ Hành lại lạnh nhạt như đang kể chuyện của người khác.

Lan ma ma nhìn hắn, lời nói ra miệng chứa đầy hàm ý: "Trường Hàn cung ở hoàng cung này là nơi hẻo lánh, từ xưa không ai đoái hoài đến, ngươi dù biết rõ hay là không thì nhất định cũng đã nghe nói đến. Ngươi ở lại đây, đời này chỉ e cũng chỉ là thái giám cấp bậc thấp nhất mà thôi."

Tạ Vụ Hành nói, "Nếu không nhờ công chúa cứu giúp, nô tài chỉ sợ đã chết rồi, chỉ cần có thể báo đáp công chúa, nô tài không cầu mong gì hơn."

Lan ma ma thu lại ánh mắt dò xét, dặn dò, "Nhớ kĩ những lời ngươi nói hôm nay, làm gì cũng phải lấy công chúa làm trọng."

***

KHoảng một khắc (1) sau, Tạ Vụ Hành quay về chính điện, Vụ Nguyệt ở trong phòng đi đi lại lại, nàng nhìn thấy bóng hắn qua cửa sổ liền vui vẻ gọi, "Tạ Vụ Hành."

Gọi xong liền thấy Lan ma ma đi sau hắn, nàng lập tức thu lại nụ cười, giả bộ nghiêm khắc, nén giọng bảo, "Ngươi lại đây."

Tạ Vụ Hành đi vào trong điện, "Công chúa"

Vụ Nguyệt thất thần ừ một tiếng, đôi mắt đen lúng liếng nhìn ra ngoài, Lan ma ma chỉ đi qua chứ không vào phòng nàng, đợi cho bà đi khuất, tiểu công chúa mới có thể thả lòng, hỏi dồn, "Ma ma nói gì với ngươi."

Nàng lo lắng Lan ma ma gây khó dễ Tạ Vụ Hành, lại sợ hắn quá thành thật, ma ma hỏi gì hắn đều nói hết.

"Lan ma ma hỏi nô tài quen biết với công chúa như thế nào."

"Ngươi kể hết rồi?" Vụ Nguyệt hơi nâng giọng

Tạ Vụ Hành nhìn nàng gật đầu.

"Chuyện ta chia đồ ăn cho ngươi cũng kể luôn?" Vụ Nguyệt nhướn mày, đôi mắt mở to, rõ ràng còn ôm chút hy vọng hắn chưa nói.

Tạ Vụ Hành tàn nhẫn đánh tan hy vọng của nàng, "Cũng kể rồi."

"Đều kể cả rồi sao..." Vụ Nguyệt uể oải đáp lời, môi nhỏ đáng thương hơi chu ra, bộ dáng y hệt lúc trở về Trường Hàn cung.

Tạ Vụ Hành giật giật mí mắt, hắn quyết định sẽ dỗ nàng một chút, "Công chúa đừng lo lắng, Lan ma ma không tức giận, nếu như bà ấy thật sự muốn trách tội thì để nô tài chịu phạt là được."

Vụ Nguyệt vốn có chút thấp thỏm, nghe Tạ Vụ Hành nhận hết lỗi về mình liền đáp, "Không quan trọng nữa, ma ma cũng đồng ý giữ ngươi lại rồi, sẽ không phạt ngươi."

"Ngươi đừng sợ" Nàng an ủi ngược lại hắn.

Lời này không biết nàng đã nói bao nhiêu lần, hắn chưa từng sợ. Trong mắt Tạ Vụ Hành có ý cười chợt loé, tiểu công chúa thật sự muốn bảo vệ hắn.

Tạ Vụ Hành đáp, "Nô tài nghe công chúa, không sợ."

Vụ Nguyệt lại cười, nghĩ đến cái gì thần sắc nghiêm túc nhìn hắn, "Ngươi không cần tự xưng nô tài."

Nghe hắn mở miệng gọi nàng là công chúa, ngậm miệng tự xưng nô tài, Vụ Nguyệt cảm thấy không quen. Trường Hàn cung trước nay chưa từng có nội thị, nàng cứu hắn cũng không phải vì muốn hắn phải hầu hạ nàng, cùng hắn quen biết lâu như vậy, nàng sớm coi hắn là bằng hữu, nếu không tính Lan ma ma và Vân nương nương thì nàng cũng chỉ có hắn là bạn cùng chơi.

"Ta chưa nói cho ngươi tên của ta." Vụ Nguyệt từng chữ một lặp lại tên mình, "Vụ Nguyệt, ta là Vụ Nguyệt."

Tạ Vụ Hành lẩm nhẩm tên của nàng một lần. Phía sau làn sương mù là ánh trăng sáng (2) sao.

"Về sau ngươi có thể gọi thẳng tên ta."

Giọng nói của thiếu nữ cũng nhu hoà tựa ánh trăng sáng, đôi mắt trong veo, dù có là âm mưu ti tiện cỡ nào đứng trước nàng cũng đều hoá thành bọt biển.

Trầm mặc một lát, Tạ Vụ Hành hơi cong lưng, hắn cung kính, "Nô tài không dám làm trái quy củ."

Vụ Nguyệt cau mày, một lần nữa sửa lại từ nô tài trong miệng hắn, Tạ Vụ Hành mím môi lắc đầu.

"Ngươi bướng thật đấy." Vụ Nguyệt buồn bực trừng mắt nhìn hắn.

Tạ Vụ Hành nhìn gương mặt trắng nõn bực bội của nàng, thấp giọng giải thích, "Nô tài sợ người khác nghe thấy sẽ gây bất lợi cho công chúa."

Vụ Nguyệt nhận ra như vậy quả thật không ổn, "Vậy ngươi đừng tự xưng là nô tài. Không gọi thẳng tên ta thì thôi."

Đang nói, Lan ma ma ở khúc quanh xuất hiện, Tạ Vụ Hành không tiếp tục trả lời nàng nữa, hắn đi đến một bên, đầu cúi thấp, phân chia rạch ròi giới hạn với nàng.

***

Canh ba (3), Trường Hàn cung tĩnh mịch, ánh nến cuối cùng vừa chợt tắt, Tạ Vụ Hành từ trong bóng đêm đứng vậy, đẩy cửa đi ra khỏi phòng. Hắn giấu mình vào bóng tối không phát ra tiếng động nào.

Hoa Cảnh cung phía sau Hạc Minh sơn vắng vẻ không có ai, có người nói rằng năm đó Tiêu Lâm mang theo phản quân đánh vào hoàng cung, cấm cung đưa hậu phi công chúa chạy đến nơi này, bị phản quân truy sát, máu chảy thành sông, kể từ đó nơi đây liền hoang phế đến nay.

Tạ Vụ Hành bước vào đình viện đổ nát, ánh trăng lành lạnh chiếu xuống hắt bóng cành cây lên mặt đấy như những chiếc móng vuốt sắc nhọn, trông càng tĩnh mịch lạnh lẽo.

Bên trong đình viện có một người đứng khoanh tay, Tạ Vụ Hành đi đến sau người nọ, chắp tay nói: "Phong bái kiến Thiên Hộ đại nhân"

Người kia quay người nhìn hắn, ánh trăng chiếu xuống có thể thấp thoáng thấy lệnh bài ở eo ghi hai chữ Tây Xương.

"Trước khi vào cung chủ nhân đã nói rõ ràng với ngươi rằng chờ thời cơ thích hợp sẽ sắp xếp ngươi vào cung Thái tử." Âm thanh lạnh lẽo cất lên, ngữ khí tràn đầy sự hung ác, "Ai cho phép ngươi tự chủ trương?"

Tạ Vụ Hành cung kính cúi đầu, trên mặt không hề hoảng loạn, hắn thong dong đáp lại: "Đại nhân bớt giận, đại nhân cũng biết Thái tử luôn cảnh giấc, dùng người cẩn thận, dù thuộc hạ có thể thuận lợi vào Đông cung cũng chưa chắc đã được trọng dụng."

Tạ Vụ Hành dừng một chút rồi mới nói tiếp, "Thuộc hạ phát hiện gần đây Thái tử rất yêu quý Ngũ công chúa, nếu thuộc hạ là thái giám duy nhất bên cạnh Ngũ công chúa thì nhất định có thể dễ dàng tiếp cận Thái tử."

Tạ Vụ Hành nhướng mày, "Đại nhân cảm thấy thế nào?"

Người đối diện hơi nheo mắt, khí thế cường đại đè nén hắn, Tạ Vụ Hành rũ mắt, "Thuộc hạ biết tội."

Từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng hừ lạnh, "Tuyệt đối không có lần sau."

Tạ Vụ Hành thả lỏng, ánh mắt châm chọc chợt loé lên.

"Thái tử đột nhiên lại khoản đãi người không có địa vị như Ngũ công chúa quả là điều lạ." Người nọ suy nghĩ một lúc, "Có lẽ do sứ thần Nguyệt thị sắp tới."

Hắn nhìn về phía Tạ Vụ Hành, "Nếu ngươi đã vào Trường Hàn cung, hãy điều tra rõ chuyện này."

"Vâng"

"Trở về đi"

Tạ Vụ Hành không đi ngay mà ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, hỏi "Thuộc hạ hiện giờ ở Trường Hàn cung, nếu đại nhân có biết sự tình gì về Ngũ công chúa xin hãy nói."

"Ngươi biết được gì rồi?"

Tạ Vụ Hành giật giật khoé miệng, "Người ta nói Ninh quý phi dung mạo như tiên, Tuyên đế tiền triều đặc biệt sủng ái bà, ngay cả đương kim tháng thượng cũng mê muội. Sau khi đăng cơ tháng thượng xử tử toàn bộ phi tần của tiền triều nhưng lại đem bà giữ lại, phong phi, sau đó bà liền sinh hạ Ngũ công chúa."

Người nọ nghe xong, gật đầu đồng tình, "Đúng là như thế."

Hắn đưa mắt nhìn quanh tẩm điện, "Năm đó cung phi đều bị chém ở chỗ này, chỉ có Ninh quý phi là không tổn hại một sợi tóc, lại được Thánh thượng ân sủng không dứt."

Trong bóng đêm, từng đoạn dây leo uốn lượn trên các bức tường lại giống như vết máu bắn lên năm đó, Tạ Vụ Hành hỏi, "Nếu Thánh thượng sủng ái Ninh quý phi như vậy sao lại lạnh nhạt với cốt nhục của mình."

Hắn từng tìm hiểu qua, thời gian mang thai của Ninh quý phi không khớp, sớm đã có suy đoán.

"Năm đó Hoàng thượng vừa đăng cơ không lâu thì Ninh quý phi liền có thai."

"Có người nghi ngờ thân phận của cốt nhục trong bụng bà nhưng Ngũ công chúa sinh đủ tháng."

Thân hình mảnh khảnh của Tạ Vụ Hành bị bóng đêm bao phủ, vẻ tiêu điều của cảnh vật như đang kéo hắn dung hoà làm một, hắn nhếch miệng, "Thuộc hạ đã hiểu."

Tạ Vụ Hành xoay người, lại nghe đối phương nói tiếp: "Ninh quý phi sinh hạ công chúa xong, long tâm đại duyệt, đối với mẹ con hai người càng thêm yêu quý. Chỉ là có một ngày, không biết vì nguyên do gì Ninh quý phi làm Hoàng thượng nổi giận, nên phải chuyển khỏi Chiếu Nguyệt lâu, bà ôm theo công chúa còn trong tã lót bị cấm túc ở Trường Hàn cung, không những vậy, Hoàng Thượng còn hạ lệnh gi ết chết thái y bắt mạch cho Ninh quý phi."

Tạ Vụ Hành quay đầu lại, ánh mắt có chút khó hiểu.

"Chỉ là không ai biết hôm đấy đã xảy ra chuyện gì, Ngũ công chúa rốt cuộc là con ai, ngoài Hoàng thượng và Ninh quý phi đã chết kia, không ai biết cả."

(1) 1 khắc = 15 phút, 1 giờ sẽ có 4 khắc, 1 canh = 2 giờ

(2) Tên của nữ chính là Vụ Nguyệt, Vụ là sương mù, Nguyệt là trăng. Trong văn án có câu Tạ Vụ Hành muốc độc chiếm ánh trăng sáng cho riêng mình, ý là độc chiếm Vụ Nguyệt cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng luôn đó.

(3) canh ba khoảng 3 giờ đến 5 giờ sáng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio