Ngự Linh Thế Giới

quyển 2 chương 42: du sĩ biên cảnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Không ngờ cách nhau đã hai thế, ta và ngươi còn có thể gặp lại, đây coi như là có duyên đi.”

Vân Mộ ẩn thân trên cây, im lặng quan sát diễn biến bên dưới. Hắn vẫn chưa có ý định ra tay.

Qua hai thế gặp lại, tình cảnh vẫn như cũ, tiểu cô nương kia không biết đến cùng có thân phận là gì nhưng vẫn y nguyên bị người ta truy đuổi. Mà nhìn trang phục, binh khí của những người này thì đều cực kỳ giống nhau, chắc hẳn là người của một thế lực nào đó, cho nên muốn xen vào việc của họ thì phải hết sức cẩn thận.

“Xú nha đầu, không ngờ còn nhỏ tuổi mà chân cẳng lanh lợi, chạy nhanh như vậy!”

“Không chỉ là xú nha đầu mà còn là một nha đầu xấu xí. Các ngươi nhìn trên mặt nàng hoa hoa, đốm đốm, thực sự xấu muốn chết, ha ha ha —— "

“Nghiệt chủng dị tộc trời sinh mạnh mẽ. Nếu như đổi là người thường có lẽ nha đầu đó đã sớm trốn thoát, mọi người chú ý cẩn thận, đừng để lật thuyền trong mương.”

"Hắc hắc, xú nha đầu ngươi không chạy nữa đi? Để xem lúc này lão tử có cắt đứt chân ngươi hay không!"

Những kẻ xung quanh liên tục hò hét uy hiếp, hoàn toàn không có ý định nương tay chút nào.

Cả người tiểu cô nương tựa sát đại thụ phía sau, co ro thân thể, vừa bất lực, vừa sợ hãi. Tiếng gầm nhẹ thỉnh thoảng lại phát ra từ cổ họng tiểu cô nương này, càng lúc càng mãnh liệt, dường như có thể bạo phát bất cứ lúc nào.

Những kẻ đó tất nhiên sẽ không sợ sự uy hiếp của một con nhóc, càng tùy ý chế giễu.

"Được rồi, tất cả ngậm miệng lại!"

Một tiếng quát lớn vang lên, đoàn người không tự giác mà tránh ra hai bên.

Lúc này, một gã trung niên nam tử khiêng đại đao bước đến, xem chừng hắn chính là thủ lĩnh của đám người này.

“Tiểu nha đầu, chúng ta cũng vì hoàn thành nhiệm vụ mà người ta giao phó mà thôi. Lệ mỗ khuyên ngươi không nên chống cự nữa, chỉ tổ khiến bản thân bị thương, nếu nặng có thể tàn phế, đây rõ là hành động vô ích tự chuốc lấy khổ.”

Trung niên nam tử cử chỉ ổn trọng, lời nói ra vừa đấm vừa xoa.

Đám người xung quanh cũng vội vàng phối hợp, từng người từng người khuyên.

“Ta nói, một đám đại nam nhân các ngươi lại đi làm khó một tiểu cô nương, không biết xấu hổ sao?”

Một giọng nói vẫn còn non nớt bất chợt truyền đến, mọi người nhìn theo hướng phát ra thì chỉ thấy một thiếu niên che mặt từ trên trạc cây nhảy xuống, nhanh chóng đứng chắn trước mặt tiểu cô nương.

Tiểu cô nương kia hiển nhiên không nghĩ tới trong lúc này lại có người giúp mình, trong lòng bỗng dâng lên chút cảm xúc rối loạn khó tả, ngây ra nhìn bóng lưng trước mắt... Đó là một bóng lưng gầy yếu nhưng thẳng tắp, giờ khắc này nó tựa như một tòa núi lớn, che chắn, bảo vệ mình khỏi mọi áp lực và nguy hiểm.

"Người nào?"

Trung niên nam tử ban đầu bị bất ngờ thì chợt sững lại nhưng sau khi thấy người đến là ai thì không khỏi từ trên xuống dưới đánh giá đối phương một lượt: “Tiểu tử, nơi này không phải là nơi ngươi nên đến, chuyện ở đây cũng không đến phiên ngươi quản. Nếu muốn làm anh hùng, ngươi nên đi chọn đối tượng khác.”

“Này, ngươi đó, ngươi tên là gì?"

Bởi đang che mặt nên Vân Mộ cũng không sợ những người này nhận ra mình, tùy ý mà hỏi.

Trung niên nam tử không nghĩ tới đối phương vậy mà hỏi tên mình, chợt sững ra rồi không tự chủ đáp lại: “Tên ta là Lê Điền..."

Lời vừa ra khỏi miệng, trung niên nam tử mới phục hồi lại tinh thần, mang theo mấy phần tức giận quát: “Tiểu tử, trước lúc hỏi tên người khác phải tự báo ra tên mình, chút phép tắc cơ bản ấy cũng không biết, người nhà ngươi dạy như thế nào vậy? Còn nữa, tuổi nhỏ mà đã học thói giấu mặt không dám lộ diện, ngươi nghĩ mình là ai?”

“A.”

Vân Mộ không phủ nhận, nhún vai trả lời, giọng điệu vô cùng cương quyết như đây là lẽ tự nhiên: “Người nhà ta đã dạy, làm chuyện tốt không cần lưu danh mới là nam tử đại trượng phu chân chính... Cho nên lúc làm anh hùng tất nhiên phải che kín mặt. Nếu không sau này có người nhận ra, chẳng phải rất phiền phức sao?"

"..."

Lí lẽ vô cùng rõ ràng, có đầu có cuối, đám người Lê Điền nghe mà ngây ngẩn cả người, không biết nói sao cho phải.

“Nói linh tinh.”

Sắc mặt Lê Điền trầm xuống, đại đao trên vai hung hăng nện xuống đất, khí thế uy vũ nói: “Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai? Chuyện của liên minh Du Sĩ mà cũng dám xen vào, muốn chết sao?”

"Người của liên minh Du Sĩ? Các ngươi thuộc đoàn nào?"

Trán Vân Mộ hơi nhíu lại, trong mắt lại thêm mất phần nghiêm trọng.

Du sĩ ý chỉ đám Huyền Giả tại biên cảnh. Đám người này thường nhân lúc loạn lạc mà chuộc lợi, không theo luật pháp, cũng ít khi bị đàn áp, thường lấy săn bắn, buôn bán mưu sinh. Có đôi khi bọn chúng còn làm nhiệm vụ để lấy tiền thưởng, thậm chí giết người cướp của, luật pháp cổ quốc khó mà làm gì được đám người này.

Mà liên minh Du Sĩ lại là một thế lực nhỏ do Huyền Giả tự do tự lập thành. Bên trong kết cấu phức tạp, chia thành từng đoàn, mỗi đoàn lại có một số tổ nhất định. Ít thì ba, năm người, nhiều hơn thì mười hai mươi người mà nhiều nhất cũng không vượt quá ba mươi người. Đây cũng là hạn chế của cổ quốc Đại Lương đối với du sĩ, tránh việc du sĩ gây nhiễu loạn, ảnh hường tới trật tự, trị an trong thế tục.

Đương nhiên cũng có những người vì lợi ích hay mục đích khác mà âm thầm kết minh với nhau.

"Tiểu tử, xem ra ngươi biết cũng khá nhiều."

Hai mắt Lê Điền nheo lại, nhìn chằm chằm Vân Mộ, dường như muốn từ đó mà biết được đối phương là ai, nhưng ngay sau đó, một tên thủ hạ mặt rỗ bỗng tiến lên, hắt cằm, vênh váo nói: "Tiểu tử ngươi hãy nghe cho kỹ, chúng ta là người của liên minh Du Sĩ, thuộc đoàn du sĩ Phi Ưng tiếng tăm lẫy lừng. Vị này chính là đội trưởng của chúng ta, cường giả Huyền Đồ Ngưng Khiếu hậu kỳ, đã sắp thành Huyền Sĩ... Thế nào? Bị dọa sợ rồi phải không?

Vân Mộ chỉ liếc qua đối phương một cái, lười để ý tới, rồi quay qua nói với Lê Điền: “Ta chỉ nghe qua Liệt Dương đoàn, Thiên Ảnh đoàn, Bách Hoa đoàn... Còn Phi Ưng đoàn sao, rất xin lỗi, ta quả thật chưa từng nghe đến.”

"Cái gì? Dám đùa chúng ta, tiểu tử ngươi muốn chết!"

"Vương mặt rỗ, lui ra cho ta, đừng có lắm miệng!"

Lê Điền quát bảo thủ hạ lui xuống, một lần nữa quan sát Vân Mộ, trong lòng càng thêm mấy phần cẩn trọng.

Trong mắt Lê Điền, từ lời nói đến hành động của Vân Mộ căn bản không phải điều mà một thiếu niên mười mấy tuổi có được. Có chăng là càng giống dáng vẻ của một người trưởng thành, xảo quyệt, kinh nghiệm nhiều năm. Lời nói cẩn thận từng chút, trong đó dường như còn mang theo ý uy hiếp. Ba đoàn mà thiếu niên này vừa nhắc đến cũng chính là ba thế lực khổng lồ nhất trong liên minh Du Sĩ, cao thủ như mấy, đoàn đội của mình căn bản không thể so sánh được.

"Tiểu huynh đệ, ngươi rốt cuộc là người nào? Thủ lĩnh của ngươi là ai? Chúng ta đều là kẻ làm việc vì miếng cơm, không cần thiết phải kết thù.”

Lê Điền nói bóng nói gió, hi vọng từ trên người đối phương tra ra được chút gì.

Vân Mộ cười cười, nghiêm túc nói: “Ta không phải kẻ ngốc. Nếu đã đắc tội với cá ngươi thì sao còn phải lộ ra thân phận? Như vậy không phải tự tìm phiền phức cho mình sao? Hơn nữa... quanh đây chỉ có một mình ta!"

“Hừ, đi lừa quỷ đi!”

Tên mặt rỗ lại lần nữa ra khỏi hàng, nước bọt bay loạn: “Không có người lớn cùng đi, tiểu tử ngươi dám một mình tới Hoang Tuyệt Lâm sao? Mau khai thật, xung quanh có phải đã được mai phục không? Là có người tiết lộ tin tức, muốn ăn chặn nhiệm vụ của chúng ta?”

"..."

Vân Mộ ngây ra, không nhịn được mà bật cười khanh khách: “Các ngươi thật suy nghĩ nhiều quá, là ta thấy một đám nam nhân lại đi vây bắt một tiểu cô nương, gặp chuyện bất bình nên rút dao tương trợ mà thôi. Được rồi, nếu các ngươi đã không tin thì ta cũng hết cách. Các ngươi nghĩ sao thì chính là vậy.”

Vân Mộ càng nói như vậy lại càng dấy lên nghi ngờ trong lòng đám người Lê Điền, bọn chúng bắt đầu cảnh giác nhìn xung quanh.

“Các ngươi trước lên bắt nha đầu kia lại rồi trở về báo kết quả… Tiểu tử này để ta ngăn lại.”

Dứt lời, Lê Điền nhào thẳng hướng Vân Mộ.

Lê Điền thân là người đứng đầu một đoàn, tất nhiên phải có suy tính hơn kẻ khác. Trước mắt thân phận của thiếu niên này vẫn chưa xác định được, để tránh phiền phức, gã quyết định ngăn đối phương trước nhưng cố không gây thương tổn còn để những người khác thì ra tay bắt tiểu cô nương kia lại.

Nhưng Lê Điền còn chưa kịp đánh tới thì một đạo lực vô hình đã trực tiếp đánh vào trong đầu gã, khiến gã lập tức đông cứng người lại.

Ngay sau đó, Vân Mộ xông thẳng lên, một quyền nhằm hướng trái tim Lê Điền mà đánh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio