Ngự Lôi

quyển 4 chương 3: đế do chiến đấu + kinh biến

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sakura

“Ngăn cản?” Mặc Hi cười nhạt một tiếng, quay đầu nhìn về phía đám người đang đi đến, trong đó có Nhiếp Tử Triệt mang gương mặt thanh tú, đương nhiên hắn đang đứng thẳng trên mặt đất. Khi quay đầu lại thì va chạm ánh mắt của Hà Minh, “Tôi chưa bao giờ cảm thấy chúng tôi đang chống cự, hoặc nói bây giờ các người đến để tiến công à?”

Tiến công mà chỉ mang hơn trăm người sao?

Đương nhiên sẽ không, từ lần đầu tiên Mặc Hi đã đoán được tâm tư của bọn hắn.

Mà nghe Mặc Hi nói lời này thì lúc này mọi người mới giật mình, tình trạng căng thẳng giảm đi nhiều.

Đám người Khoát Hải nhìn thiếu nữ đang đứng ở trước mặt mang theo ánh mắt sùng kính, cho dù cô nhỏ hơn bọn hắn rất nhiều, nhưng thực lực và tâm thái tỉnh táo còn có trí tuệ kia, đều để bọn hắn không thể không phục.

Mặc Mặc…

Dưới mặt đất, con ngươi Nhiếp Tử Triệt có chút phức tạp, dù hắn yêu thích bình yên nhưng hắn cũng hiểu thế cục lúc này, loạn thế đã bắt đầu, người không có thực lực thì việc có thể làm là đừng quấy rầy những người đang bảo vệ mình.

Ngón tay hơi động, ánh sáng màu cam chớp động, đúng là Dị năng giả.

Không phải hắn không có thiên phú, thậm chí có thể nói thiên phú của hắn vô cùng cường đại, nhưng hắn không muốn học tập dị năng để tăng cao năng lực, nhưng thực lực của hắn lại làm người khác cố gắng cả đời đều khó có thể với tới được.

“Ai nha… Bị nhìn ra! Thế thì đã sao? Cái đó không phải là tiến công, chỉ với một câu nói của tôi bên tôi tùy tiện tấn công người bên cô, có thể rất dễ dàng hay không?” Hà Minh không nặng không nhẹ, tà cười nói. Trong đó ngụ ý rất rõ ràng.

“Chỉ cần một câu nói của ông.” Mặc Hi đạm mạc nói cười, giống như đang nói chuyện cùng với bạn tốt.

“Ha ha ha! Đúng! Chỉ cần một câu nói của tôi! Vậy nghe mệnh lệnh của tôi, bây giờ tất cả mọi người cho tôi…” Còn chưa nói xong, đột nhiên bị một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cắt đứt.

“Mặc Hi… Tử, đấu với tôi một trận.”

Cùng là thiếu nữ phong hoa tuyệt đẹp, váy dài màu băng lam, người nói chuyện đúng là Phong Tiên Tuyết, con ngươi màu băng lam nhìn chằm chằm vào cô.

Mặc Hi liếc mắt nhìn cô, ý chí muốn cường, thiếu nữ muốn cường đại, đối thủ cũ, nhưng bây giờ cô ấy đã không phải là đối thủ của cô nữa rồi. Cấp Vương sơ giai, tại trong mắt mọi người thì là tốc độ tu luyện cấp yêu nghiệt, nhưng nói chung vẫn chậm hơn cô.

Nếu không nhờ Thanh Dực, chỉ sợ bây giờ Mặc Hi cũng không có khả năng trưởng thành nhanh như thế, thậm chí khả năng đã trở thành một đống xương khô.

Nghĩ đến, bàn tay dịu dàng vuốt ve Thanh Dực.

“Phong Tiên Tuyết.” Mặc Hi gọi tên của cô, thành công thấy được bên trong đôi mắt đóng băng đang run nhẹ, rồi cười nói, “Cô không phải đối thủ của tôi.”

Hống ——

Khí thế đã khai, cả không khí cũng lạnh lẽo theo, thậm chí kết băng.

“Nếu cô thắng! Chúng tôi lui.” Giọng nói lạnh như băng thốt ra từ miệng.

Cô đang tức giận, bởi vì Mặc Hi không công nhận cô.

Cho dù… Cô thật không phải là đối thủ của cô ấy, nhưng đối thủ mà chính mình vẫn muốn đánh bại lại chối bỏ chính mình… giờ phút này Phong Tiên Tuyết rõ ràng cảm giác được.

“Thánh nữ cô…” Hà Minh cả kinh.

“Tôi sẽ phụ trách.” Phong Tiên Tuyết không thèm nhìn hắn, lạnh lùng trả lời, ý tứ rất rõ ràng.

“…”

“Được.” Cuối cùng, Mặc Hi đồng ý, có thể có phương pháp trực tiếp nhất vì cái gì không cần đâu này?

“Dùng dị năng của cô, tất cả thực lực của cô!” Phong Tiên Tuyết nói, bàn tay phiêu động, bao quanh phong tuyết bay lên, như gặp gió bão.

Mặc Hi cũng bước một bước ra phạm vi vòng bảo hộ, đồng tử màu tím rõ ràng, uy nghiêm chợt hiện, người đã được lôi điện màu tím bao quanh nghênh đón một kích của Phong Tiên Tuyết.

Oành ——

Một tiếng nổ vang lên, trước mắt toàn là bông tuyết làm cho choáng váng.

Mà âm thanh rầm rầm rầm liên tục, trong nháy mắt Mặc Hi và Phong Tiên Tuyết đã đấu qua vài chiêu.

“Phong tuyết vong vũ!”

“Đóng băng!”

Liên tục hai câu, thế công kịch liệt đã đi tới hướng Mặc Hi, uy lực cực lớn tùy thời bị phòng hộ tráo che chắn không ít, nhưng lại làm cho mọi người cảm giác được hàn ý lạnh lẽo kia.

Cái này có thể làm khó Mặc Hi? Không!

Từ lúc công kích bay đến thì người đã biến mất, lôi điện trong tay biến thành lưỡi dao cúi nhìn Phong Tiên Tuyết, nhẹ nhàng cười nói, “Phong Tiên Tuyết, nếu như cô không phải người của Liên minh dị năng thì có lẽ chúng ta sẽ trở thành bạn tốt.”

Phong Tiên Tuyết đang chiến, bạn bè…

Không sai, thậm chí chính cô ta đều mơ tưởng đánh tan mất trách nhiệm và thân phận này, nhưng cô không làm được.

Mà một câu này của Mặc Hi rõ ràng đã thừa nhận cô.

“Có lẽ.” Một hồi, Phong Tiên Tuyết trả lời một câu, mặc dù vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng lại thiếu đi băng hàn bình thường, toàn thân đã trở thành một bông tuyết.

Phanh

Trong dự liệu.

Mặc Hi trở tay ra phía sau công kích, người đã hư không mà đứng.

“Rống!!” Một tiếng gầm rú ngẩng cao, chấn rung màng tai, phong tuyết bay toán loạn, đã thấy Phong Tiên Tuyết đang đứng ở cự long màu bạc, giống như Nữ Thần.

“A! Bò trùng lại xuất hiện?” Còn không đợi mọi người hoàn hồn, một tiếng cười vang lên, năng lượng màu đen tản, bên cạnh Mặc Hi cũng xuất hiện một thú, sừng độc giác, hai cánh, đuôi nhọn, dù không lớn như ngân long, nhưng lại có khí thế ức hiếp và sợ sệt khó nói..

“Rống! Con mèo đen đáng chết! Lần này Bản vương tuyệt đối xé rách mày!” trong miệng Ngân long gào thét, rõ ràng đã có thực lực cấp Vương.

“Chủ nhân, em có thể xé rách nó không?” Thanh Dực quay đầu hỏi Mặc Hi, trong thời gian này thương thế của nó đã khỏi hẳn rồi.

“Tùy em.” Mặc Hi vừa nói xong thì Thanh Dực và bóng ảnh của cô đều đã biến mất.

“Rống!!”

Sau một giây truyền tới tiếng gầm rú thống khổ, nhất thời Phong Tiên Tuyết không thể để ý được bên thương thế trên người ngân long, người lui lại, trước mặt đã hoàn toàn đóng băng.

“Kiếm, dẫn!” Chỉ thấy âm thanh, không thấy bóng ảnh, mười cái phi kiếm màu tím đánh lên trên cái mặt băng kia, cả hai đều vỡ tan.

Vụn băng hóa thành phong tuyết, lợi kiếm bốn phần, mười thành trăm, lần nữa đụng nhau.

Hủy diệt huyến lệ.

“Thiên Lôi, PHÁ…!”

Oanh ầm ầm

Trời quang vạn dặm truyền tới sét đánh chấn động, sét màu tím chớp mắt một cái đã tới, phách lên người Phong Tiên Tuyết.

Chiến thế hoàn toàn nghiêng đúng về một bên, đang nhìn trên bầu trời.

Cự long màu bạc không ngừng thở gấp, không ngừng bay đến, cuối cùng chỉ tăng thêm vết thương trên người, máu tuôn như mưa.

“Mặc… Mặc đại nhân… rất cường đại!”

Là ai, là một tiếng thấp lẩm bẩm, gọi Mặc Hi đã là đại nhân.

“Đúng vậy a…”

Đồng ý. Chiến đấu trước mắt đã mê hoặc bọn hắn, dị năng và vũ lực kết hợp, khống chế tinh diệu như thế, tại trong lòng tất cả mọi người nghĩ rằng cấp Vương tại trong tay cô giống như đừa giỡn trẻ con.

Không sai, bây giờ Mặc Hi đấu với Phong Tiên Tuyết hoàn toàn giống như mèo chơi đùa con chuột, Phong Tiên Tuyết không thể phản kháng.

“Vù vù…” Không ngừng phóng xuất, hơi thở Phong Tiên Tuyết bất ổn nhưng trong lòng lại thê lương, vốn dĩ hai người tương xứng… Nghĩ rằng chính mình có thể chiến thắng cô ấy, lại không có nghĩ đến…

Vậy mà giữa hai người đã kéo xa đến như vậy…

Trên người không có vết thương nào cả nhưng thực tế mỗi lần bị lôi điện đâm vào đều cảm giác được nội tạng đau xót, là công kích bên trong người, thủ pháp công kích như vậy thật là quỷ dị.

“Cô sắp thua!” Hư giữa không trung, giọng nói lãnh đạm của Mặc Hi truyền tới.

“…” Trong mắt Phong Tiên Tuyết giống như hàn băng, đột nhiên người đứng thẳng không nhúc nhích, hai bàn tay bắt chéo, tiếp theo… Đóng băng!?

Cả người đóng băng. Hơi thở gần như phả ra khói, toàn thân cao thấp đều phát tán ra màu lục, để người cảm giác càng giống như tánh mạng nồng đậm sức sống!

Giờ phút này Mặc Hi đã xuất hiện cách Phong Tiên Tuyết không đến m, vừa mới hiện ra, con ngươi màu lam băng vô tình đột nhiên mở.

Mặc Hi…

“Băng Phong Vạn Lý.” Ở bên trong băng, trong miệng Phong Tiên Tuyết thì thào một câu, đột nhiên cả người chấn động, hết thảy đều hóa thành màu trắng.

“Đáng chết! Đã biết rõ cô ấy muốn sử dụng cái chiêu này mà!” Hà Minh quát khẽ một tiếng, người không động, chỉ nhìn chằm chằm trước mắt, Phong Tiên Tuyết tuyệt đối không thể gặp chuyện không may, bằng không ông ta chết kiểu gì cũng không biết.

Lạnh như băng…

Rét thấu xương…

Gần như không có tri giác…

Mọi người bên trong phòng hộ tráo đều có thể cảm giác được giống như đi một vòng tại tử vong, nếu không phải có một cỗ nhiệt cực nóng xuất hiện, chỉ sợ bọn hắn tưởng như đã bị một mảnh màu trắng kia thôn phệ.

Trong lòng âm thầm cảm tạ Đan Thử ở trong phòng luyện kim, tiếp theo xem hết thảy trước mắt.

Bọn hắn ở bên trong phòng hộ tráo biến thành như vậy, càng huống chi Mặc Hi nghênh đón một kích này!

“Híz-khà-zzz…”

Tiếng hít thở vang lên, nếu không phải bọn hắn quen thuộc hết thảy, chỉ sợ bọn hắn còn tưởng bọn hắn đến Băng Nguyên, một mảnh màu trắng kia, bầu trời còn phảng phất tuyết trắng, làm cho bọn hắn kinh ngạc không thôi.

Đám người Hắc Ảnh lại âm thầm quan sát tỉ mỉ tình huống chiến đấu, không có cái gì sánh bằng sự an toàn của Mặc Hi.

“Rống!!”

Còn chưa thấy bóng ảnh Mặc Hi thì đã nghe thấy một tiếng gầm rú, vậy sau,rồi mới… một vật to lớn màu bạc từ bầu trời rớt xuống, máu chảy ào ào không ngớt, không phải là cái con cự long màu bạc kia thì là con gì?

“Hừ hừ! Xé rách bản tôn?” tại lúc này giọng nói của Thanh Dực truyền đến, thấy trên bầu trời móng vuốt màu đen vươn tới hai cánh ngân long, lại tăng thêm một vết thương.

Nếu không phải người cự long đủ mạnh thì chỉ sợ Thanh Dực cắt cánh của nó xuống rồi.

Thanh Dực tại chỗ này nhưng Mặc Hi đâu?

Bành ——

Một tiếng bạo tạc nổ tung.

Một bóng ảnh màu trắng toát gần như hòa vào tuyết trắng đột nhiên xoay người, trong nháy mắt ánh sáng màu đen đi tới bên người cô, làm tan mất lực công kích cô.

Nhìn lại bóng người đứng bên cạnh hung thú màu đen không phải Mặc Hi là ai?

Ở chỗ đối diện thì thấy Phong Tiên Tuyết đang hấp hối được Hà Minh vịn ở bên cạnh, trong tay chớp động màu xanh sáng rọi không có tiêu tán, rõ ràng biểu hiện ra hắn vừa mới ra tay, mà nguyên nhân một tiếng nổ mạnh kia cũng rất rõ ràng.

“Thôi đi pa ơi…, nói cái gì chúng ta thắng, các người sẽ lui? Rốt cuộc thua không chịu nổi!” trong miệng Thanh Dực hừ lạnh.

Giờ phút này ngân long trên mặt đất đã bị Phong Tiên Tuyết thu hồi vào trong không gian khế ước, con ngươi băng lam nhìn về phía Mặc Hi đang hít thở, bên trên búi tóc còn nhiễm băng lăng, cuối cùng thu hồi ánh mắt, “Tôi thua, tuân thủ lời nói, chúng ta…”

“Tất cả mọi người nghe mệnh lệnh của tôi, giết cho tôi!” Hà Minh ngăn cản lời nói của cô, nói xong, ánh sáng màu xanh trong tay chớp động, nhất đoàn hỏa diễm to lớn xuất hiện, dẫn thiêu đốt nhiệt nhiệt lượng đánh tới cái lồng năng lượng.

Một tiếng ra lệnh, một trăm người phía sau hoàn toàn công kích lên một lượt phòng hộ tráo.

“Hèn hạ!”

“Vô sỉ!”

“Đây là Liên minh dị năng chính nghĩa tuyên xưng ah!”

“Buồn cười ah! Tôi nhổ vào!”

“…”

Chửi Hà Minh xong thì đồng dạng tấn công.

Không thể không nói, kỳ thật… đây cũng là biểu hiện của kẻ yếu. Anh cường thì anh có quyền lợi đổi ý, đây là quy tắc của thế giới này, bây giờ loạn thế như vậy.

Đám người Hắc Ảnh, Phiêu Linh, Thần đã đi ra khỏi phòng hộ tráo, đi tới bên cạnh Mặc Hi, đối xử lạnh nhạt vấn an địch nhân trước mặt.

“Hả?” Hơi lạ lùng, vậy mà cái phòng hộ tráo kia tại cao thủ cấp Hoàng hắn đánh xuống mà không có bị phá, thực sự thủ pháp luyện kim này khá tốt, có điều… nhìn thấy màu sắc ảm đạm kia, bao quanh Hà Minh lại một lần nữa xuất hiện hỏa cầu.

“Hà Minh, ông làm cái gì thế?” Giờ phút này Phong Tiên Tuyết không có một chút sức lực nào, nhưng vẫn nói chuyện được, cô không có nghĩ đến Hà Minh sẽ như vậy làm.

“Thánh nữ, cô mệt mỏi rồi, trước nghỉ ngơi một chút, việc vớ vẩn này để tôi giải quyết là được rồi.” Hà Minh nói, tà mị nhìn về phía mọi người bên trong phòng hộ tráo còn có… đám người Mặc Hi đứng ở không trung.

“Ông…” Còn không có nói xong, đã bị Hà Minh đánh ngất. Nhìn khuôn mặt ngủ say Phong Tiên Tuyết, Hà Minh lạnh thanh nói, “Chỉ huy lần hành động này là tôi mà, thánh nữ…”

Không có Phong Tiên Tuyết ngăn cản, ngọn lửa kia không hề ngăn lại một lần nữa đánh vào phía trên phòng hộ tráo, chớp động ra một tia hỏa hoa, phòng hộ tráo xuất hiện vỡ toang.

“Hừ hừ, hai kích còn không phá được? Cái thứ ba thì đủ!” Hà Minh đang nói, lại là một đạo hỏa diễm bắn đi.

Phanh ——

Còn chưa đánh tới phía trên phòng hộ tráo, đã bị một đạo lôi điện màu tím đâm vào, giữa không trung bạo tạc nổ tung.

“Xem một trảo của Bản tôn!” Là giọng nói của hung thú màu đen, Hà Minh đã mở to hộ thuẫn hỏa diễm.

Xẹt ——

Trước người bị trên trăm thanh phi kiếm màu tím lướt qua vang lên một tiếng quái dị.

Vòng pòng hộ kịp thời được cứu nhưng cô bị công kích đến, bên trong thân thể loạn một trận. Năng lượng của cô có thể tiến bên trong người?

Hà Minh kinh ngạc, cả người lui lại, tiếp theo giơ tay lên tạo vô số hỏa diễm phóng tới phòng hộ tráo, “Toàn bộ cho tôi đi công kích cái phòng hộ tráo kia, mỗi người kích sát, có thể giết bao nhiêu thì giết bấy nhiêu!!”

Trăm người công kích tới phòng hộ tráo.

Sắc mặt Mặc Hi lạnh lùng, người này không coi trăm người kia là mạng người, mà hình như trăm người kia cũng không coi mạng của mình là chuyện quan trọng.

Đáng chết! Cứ như thế là không được!

Trong thành còn có nhiều người bình thường,… Nếu như ba ba, mẹ thấy tình cảnh tử vong như vậy…

Tuyệt đối không cho phép!!

Bên trong con ngươi màu tím nồng đậm sát ý, tận lực ngăn cản Hà Minh, trong miệng quát lên nói, “Hắc Ảnh, Linh, ngăn cản bọn hắn!”

Mặc dù biết rõ muốn bốn người bọn hắn ngăn cản trăm người, hơn nữa là trăm người không sợ tử vong nhưng Mặc Hi vẫn hô như vậy. Một khắc này, cô lại một lần nữa thống hận thực lực chính mình không đủ!

“Vâng!” Truyền tới chính là Hắc Ảnh trả lời kiên định, cùng Phiêu Linh hành động biểu hiện ra kiên quyết.

Chiến đấu kịch liệt đánh vang, Hà Minh bị Mặc Hi và Thanh Dực ngăn cản, Hà Minh lại bởi vì chiếu cố Phong Tiên Tuyết mà có chút bó tay bó chân mà vừa vặn để cho hai phương ai cũng không làm gì được ai.

Một bên khác, từ phòng hộ tráo mấy chục người chỉ cần là có thực lực cấp Sư đều đi ra, cùng đám người Hắc Ảnh, Phiêu Linh ngăn cản công kích của trăm người kia.

Cho dù là đối mặt chính là tử vong…

Bởi vì tại trong vòng phòng hộ tráo có người nhà bọn hắn cùng với mọi người có liên quan.

Nhưng vẫn chênh lệch để cho công kích của trăm người đã rơi vào phía trên phòng hộ tráo, nhìn băng liệt mở rộng ra cùng với nhan sắc ảm đạm, làm cho mọi người biết rõ, không bao lâu nữa phòng hộ tráo sẽ bị phá!

Oanh ầm ầm ——

Trên bầu trời lên, mây đen giăng kín, sét đánh nổi lên bốn phía, giống như tận thế.

Hơi thở hủy diệt di tản tại trong lòng người áp chế thật lâu, khi mây đen đen kịt đầy trời cùng với tiếng sét phía dưới, cảm nhận được chính mình sẽ tử vong trong nháy mắt.

Mặc Hi hư không mà đứng, con ngươi màu tím giống như tím bạch chớp động phía trên bầu trời mây đen.

“Lôi điện! Chung diệt ”

Tay chỉ vào trăm người ở chỗ xa, vô số lôi điện màu tím đánh thẳng xuống, uy lực không phải mãnh liệt nhất nhưng lại có thể kháng cự lấy tần suất công kích của bọn hắn vào phòng hộ tráo.

Nếu không phải thấy phòng hộ tráo sắp vỡ tan thì Mặc Hi cũng sẽ không lại tại trước mặt một cao thủ cấp Hoàng còn đi bận tâm thứ khác.

Người lóe lên trốn qua cái hỏa cầu đang bay đến, lôi điện dày đặc quét thẳng tới Hà Minh.

Vẫn lôi điện đó, dưới sự khống chế của Mặc Hi làm ra các loại công kích phương vị và phối hợp, giống như người lính đất.

Oanh ầm ầm ——

Thiên Địa uy năng, tự nhiên chi lực, nhân loại khó có thể ngăn cản, đã có lôi điện của Mặc Hi gia nhập, cuối cùng đám người Hắc Ảnh cũng quay lại đại sát, tranh thủ một phần một hào thời gian.

“Phi! Đây là sát thủ Tử trong lời đồn. Quả nhiên giống y lời đồn, có thể dẫn phát và khống chế Thiên Địa uy năng!” Hà Minh lùi lại, hất lên cánh tay bị lôi điện bổ tê liệt, vậy mà phát hiện không có cảm giác, cái lôi điện kia lại một lần nữa tiến vào trong người hắn, cái loại cảm giác hủy hoại từ nội bộ thật là khó chịu.

Người lại động, trốn qua cái móng vuốt màu đen sắc bén kia.

Một khắc này, Hà Minh đã hoàn toàn hiểu được lời Lãnh Danh Nhiên nói phía dưới cấp Hoàng không địch thủ là cái gì ý tứ, một người một thú thực cmn khó quấn ah!

Thậm chí một chút vô ý sẽ làm mình thụ thương, rất nguy hiểm.

“Oa oa! Tránh ra, tránh ra!!”

Ngay tại lúc chiến đấu kịch liệt, phòng hộ tráo vỡ toang truyền tới một tiếng nói trẻ con non nớt và hưng phấn.

Mọi người quay đầu lại thấy một đoàn hỏa hồng sắc cực lớn đang đi đến, làm cho mọi người kinh ngạc lui nhường, mà bóng ảnh đỏ lửa kia cứ thế mà đâm vào phòng hộ tráo đã yếu ớt không chịu nổi.

Cách cách ——

Giống như gương bị nghiền nát, năng lượng tiêu tán tại trong không khí.

Mọi người kinh ngạc sững sờ.

Mặc Hi ở bên ngoài cũng kinh ngạc

“Oa!! Rất đẹp! Rất đẹp! Thật là quá đẹp rồi! Chị! Chị ơi! Chị làm thế nào thế! Em cũng muốn! Muốn dùng lôi!!” Từ bên trên bóng lớn hỏa hồng truyền tới vẫn là tiếng nói trẻ con ngây thơ.

Thì thấy một thân ảnh nho nhỏ đứng ở phía trên bóng ảnh hỏa hồng, la lên về phía Mặc Hi ở trên bầu trời.

Người đến đúng là Ma Diễm Cuồng Sư và… Mặc Vọng!!

“Ai để em đi đến đây hả!!?”

Quát lớn một tiếng, giống như kinh lôi vang tại trong tai tất cả mọi người.

Phía trên hư không, Mặc Hi quay đầu lại, giờ phút này hai con ngươi màu tím trong suốt đang trừng lớn nhìn về phía Mặc Vọng, lần thứ nhất, cô biểu hiện ra sự tức tối, lo lắng.

Nếu Mặc Vọng xảy ra chuyện gì, ba ba, mẹ…

Đáng chết! Đáng chết! Sao nó lại chạy ra đây!? Không phải để Thiên Nhu giữ bọn hắn sao?

Bởi vì tức tối, tựa hồ lần đầu tiên hơi thở hủy diệt và lôi điện bên trên bầu trời tiếp dẫn, một tiếng lôi vang, hơi thở tử vong di tan khắp trong lòng tất cả mọi người, giờ phút này hình như bọn hắn đã dự kiến tử vong của mình!

“Cỗ hơi thở này…” giờ phút này Hà Minh trừng to mắt nhìn, vậy mà quên mất không nhân dịp này công kích Mặc Hi.

Thiên phạt!!? Không sai! Vừa mới chỉ là một tia tưởng tượng, bây giờ… Bây giờ đã có thể cảm giác được rồi, tương tự hơi thở này…

“… Em, em… Ô ô, em… chị …. Ô ô…” Nói năng lộn xộn, Mặc Vọng đã bị sự cường hãn cùng với khí thế của Mặc Hi làm cho sợ phát khóc, lần này không phải giả vờ mà là khóc thật.

“… Trở về!” Mặc Hi lại quát khẽ nhưng lại nhẹ nhàng hơn, giờ phút này đôi mắt màu tím tràn đầy uy nghiêm cùng sát khí đang nhìn Ma Diễm Cuồng Sư.

“NGAO ô…” Một cái liếc này làm cho Ma Diễm Cuồng Sư thiếu chút sợ đến xụi lơ trên mặt đất, rất muốn chạy đi.

Nhưng lúc này bọn hắn đã bị bao vây, không sai, sao trăm người sẽ bỏ qua cơ hôi này chứ, giờ phút này phòng hộ tráo đã bị phá, đương nhiên là đi giết người rồi.

“…” Cổ hơi nghẹn, có thể thấy giờ phút này tâm tình Mặc Hi rất khẩn trương, lúc trước cho dù gấp đến đâu thì cô vẫn bình thản nhưng lúc này lại là biểu hiện ra như vậy.

Một đạo lôi điện đánh tới đám người đang đi tới chỗ Mặc Vọng, Thanh Dực xuất hiện trước mặt Mặc Hi đáng hạ công kích của Hà Minh vừa mới phát ra.

【 Chủ nhân, bây giờ không phải lúc thất thần! 】 Thanh Dực lo lắng nhắc nhở một tiếng, thực lực cấp Hoàng rất cường nên bọn họ phải hợp tác.

【… Chị biết rồi! 】 Hít một hơi thật sâu, Mặc Hi nói. Nếu cô thất thần không có cản Hà Minh, chỉ sợ bọn hắn sớm chết hết.

“Hắc Ảnh, Linh! Cố gắng hết sức bảo vệ Mặc Vọng.” Giọng nói trầm thấp biểu hiện ra trong lòng Mặc Hi đang buồn bực, mạng của đám người Hắc Ảnh cũng là mạng, nhưng vào lúc thời khắc nguy hiểm, cô lại tỏ rõ để bọn hắn coi tánh mạng Mặc Vọng ở vị trí thứ nhất, ích kỷ như vậy lại có thể nói ra.

Bọn hắn cũng người cô muốn bảo vệ nhưng đến lúc này cô lại lựa chọn người nhà, làm cho cô không thể không tự trách.

Hơn nữa lúc gọi Mặc Vọng, trong lòng cô rất giận bé.

Hắc Ảnh, Linh… Xin thứ lỗi…

Trong lòng mặc niệm, Mặc Hi đã tập trung ứng phó Hà Minh.

Mà hình như Mặc Hi quên mất, bây giờ cô không chỉ dùng tánh mạng của mình bảo vệ Hắc Ảnh, Phiêu Linh cùng với tất cả mọi người phía sau đâu này?

“Ô ô… Đừng!” Giờ phút này Mặc Vọng đã hiểu chính mình sấm bao nhiêu họa, nhìn xung quanh công kích không ngừng mà đến, nhìn hai bóng người trắng đen không ngừng ngăn cản công kích bé, máu đỏ tươi chảy xuôi, gần như tất cả mọi người đều bị thương, chỉ có bé được bảo vệ ở trong đó.

Ma Diễm Cuồng Sư cũng đang rất hối hận, sao nó có thể nghe lời đứa trẻ chứ, có lẽ bởi vì quan hệ quen biết cùng với khế ước làm cho nó có cảm tình với đứa bé này, cho nên bé nói gì thì nó sẽ làm cái đó.

Nhớ tới ánh nhìn kia của Mặc Hi… Đến bây giờ chân của hắn đều cảm giác được run rẩy.

“Thiên Địa uy năng, vậy mà như vậy không ngừng sử dụng Thiên Địa uy năng mà không bị thương, thật là năng lực tốt ah!” Chiến đấu cùng với Mặc Hi, Hà Minh cũng không khỏi cảm thán, chỉ bởi vì lôi điện không ngừng phát tán kia.

Giống như Thần tức tối và trách phạt, mà Thần này… Đúng là thiếu nữ mặc áo trắng tuyệt đẹp này cùng hắn không ngừng đụng nhau.

“Thế nhưng mà cuối cùng các người vẫn thua, bây giờ thành Đế Do đều trống rỗng!” Hà Minh tà mị cười nói, con ngươi giảo hoạt nhìn về phía Mặc Vọng phương, “Đứa bé kia là em trai cô à? Bây giờ nó rất nguy hiểm ah, đang khóc kìa! Thật sự là đáng thương! Ha ha ha ha!”

“…” Mặc Hi yên lặng, yên lặng để trong lòng người phát lạnh, tay lật lên, lôi điện không ngừng khuynh nghiêng quét đãng.

Hình như cô trở thành trụ cột của tất cả mọi người, để người ta cảm giác chỉ cần còn có cô tại thì tuyệt đối sẽ không có việc gì

Xẹt xẹt

Công kích không ngừng chạm vào nhau, âm thanh máu thịt bị xé nứt, huyết dịch tại trong không khí hoạch ra một mùi tanh ghê tởm.

Từng người ngã xuống mặt đất.

Nhân số và thực lực chênh lệch, để bọn hắn chỉ có thể đau khổ chống đỡ.

“Ah nha! Em trai cô sắp xong đời!” Thời gian từng phút từng giây trôi qua, tiếng cười đùa của Hà Minh truyền vào trong tai Mặc Hi.

Linh thức thoáng chốc, trong đầu đã xuất hiện giờ phút này Mặc Vọng đối mặt hết thảy, chỉ thấy trong thành Đế Do chỉ còn vài người, thậm chí vài người bị thương, người Liên minh dị năng cũng chết đi không ít nhưng vẫn tốt hơn nhiều

Thần bị một gã cao thủ cấp Vương ngăn lại, Hắc Ảnh và Phiêu Linh cũng bị mười người vây khốn, đám người Khoát Hải và Thiên Tiêu có lòng mà không có lực, chỉ có Ma Diễm Cuồng Sư không ngừng canh giữ lấy người nhỏ bé trên lưng nó.

Muốn chạy, lại bị bao vây, càng chạy chỉ biết càng chết sớm.

Giờ phút này trên người Ma Diễm Cuồng Sư cũng bị thương vô số, lân phiến tả tơi không chịu nổi.

Ngón tay động, lôi điện đã hướng tới địch nhân đang công kích Mặc Vọng, đồng thời trước người lại xuất hiện Thanh Dực đánh hạ công kích tới cô.

“Ha ha ha! Cô lại bận tâm đến người khác, có thể bận tâm sao?” giọng nói đáng ghét của Hà Minh lại một lần nữa truyền tới, lửa nóng đầy trời lại sôi sục không ngừng hướng tới Mặc Hi.

【 Chủ nhân… 】 Thanh Dực không ngừng dùng người mình ngăn cản Mặc Hi, trong giọng nói có chút đau đớn.

【 Chị biết rõ! 】 Cô có thể làm gì bây giờ!? Nhìn Mặc Vọng tùy thời sẽ xuất hiện nguy hiểm, cô chỉ có thể mạnh mẽ ép mình phải tỉnh táo, tỉnh táo! Đúng thế, cô phải tỉnh táo để có thể hoàn toàn hiểu được tức tối và lo lắng trong lòng mình.

“Ha ha ha ha! Toàn bộ công kích lên đứa bé trên người Ma Diễm Cuồng Sư cho tôi!” Mà giờ khắc này giọng nói của Hà Minh, lời đồng ý của những người tựa hồ không có tánh mạng hoàn toàn làm cho Mặc Hi nổ tung.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio