Edit: Tue Nguyen Beta: Sakura Trên đường phố, bởi vì đang trong thời gian nghỉ, hơn nữa lại là cuối năm, cho nên so với bình thường người nhiều hơn không ít, cũng lộ ra rất náo nhiệt.
Rất dễ thấy một đám trẻ ở chung một chỗ, hơn nữa còn là một đám khí chất hơn người cùng với bề ngoài xinh đẹp, vì vậy không ít người trên đường phố không khó để đoán ra bọn họ là học sinh của Andara.
Trải qua cả buổi mua sắm đồ, một nhóm người này đến một nhà hàng bình thường ăn cơm chiều.
Nhà hàng này rất đơn giản, tuy đơn giản như vậy nhưng cũng không thể bỏ qua sự tinh tế và huyền ảo.
“Hi hi, Mặc Mặc! Mặc Mặc biết vì sao Kỳ mang Mặc Mặc đến ở đây ăn cơm không?” mới ăn cơm xong, nghe An Diệc Kỳ cố nói một cách thần bí.
“Vì sao?” Mặc Hi vẫn rất nể mặt phối hợp với câu hỏi .
“Ha ha!” An Diệc Kỳ đắc ý cười, nhìn Khố Lạp bên cạnh không nói lời nào, cái này không có cái gì tốt để đắc ý, chỉ cần là người thường xuyên đến sẽ biết tầng trên có gì đặc biệt, chẳng qua Mặc Hi là lần đầu đến cho nên không biết mà thôi.
Ngay tại lúc An Diệc Kỳ chuẩn bị nói thì Lạc Nguyệt đã chen miệng rồi, “Stop, đắc ý cái gì chứ! Hi, tớ nói cho cậu biết.”
“Bạn!” con ngươi An Diệc Kỳ trừng lên, tức giận nhìn Lạc Nguyệt, cô lại để mình bị mất một cơ hội biểu hiện trước mặt Mặc Mặc!
Nhưng đối với sự tức giận của An Diệc Kỳ, Lạc Nguyệt hoàn toàn không để ý, cười nói: “Là thế này , cái tòa Hợp Thiên lâu này nhưng là rất có phong cách, các tầng được phân ra, đừng thấy tầng một này chẳng qua là ăn cơm, tầng hai chính là mua bán mọi loại dị khí tốt , mà quan trọng nhất là năm một lần, ở đây sẽ tổ chức một buổi bán đấu giá, đừng xem thường buổi bán đấu giá này, bên trong cái gì cũng đều không thể khinh thường , mà năm nay vừa đúng là qua năm thứ , hôm nay sẽ có buổi bán đấu giá đặc sắc đó! Ha ha! Hi sẽ có hứng thú đi!”
“Hừ!” Bị lạc Nguyệt nói hết mọi chuyện, An Diệc Kỳ bực mình hừ một tiếng, lại không có một biện pháp nào, ai bảo cô là bạn tốt nhất của Mặc Hi đây?
Không sai, Mặc Hi thấy hứng thú rồi, sắc mặt cũng không chút nào che giấu biểu hiện, cười nói: “Đúng vậy! Chính xác rất để người mong đợi.”
“Ha ha! Tớ biết cậu chỉ đối với chuyện như thế này mới cảm thấy hứng thú!” Lạc Nguyệt đắc ý nói, đứng lên, nhìn đồng hồ liền nói, “Thời gian còn dư chút, nhưng có thể đến chỗ ngồi, sáng sớm tớ đã lên kế hoạch cho tiết mục này, vì vậy chỗ ngồi cũng là ở vị trí tốt lắm a! Chúng ta bây giờ đi đi!”
“Sao?Bạn cũng đã có chỗ ngồi rồi?” An Diệc Kỳ vừa nói, cũng đứng lên.
Thì ra, An Diệc Kỳ cũng đã có chỗ ngồi .
“Thế nào! Hừ hừ! Hi nhất định là muốn ngồi cùng tớ!” Lạc Nguyệt tự nhiên cũng nghe ra ý tứ trong đó, kéo Mặc Hi đứng rồi đối diện với An Diệc Kỳ kêu lên.
“Bạn!”
“Bạn cái gì mà bạn! Tốt lắm! Tốt lắm! Đi thôi! Đi đến chỗ phòng của tớ nào !”
“Vậy đi thôi, này không có cái gì tốt để tranh a? Chỗ của ai thì ngồi tại đó là được rồi.” Mặc Hi cùng mọi người đứng lên, có chút bật cười nói, rốt cuộc trẻ nhỏ vẫn là trẻ nhỏ .
“Được được! Đi thôi! Hi! Cùng tớ đi!” Mặc dù nói như thế, nhưng nhìn lại Lạc Nguyệt vẫn tranh cùng An Diệc Kỳ.
Một đường không trở ngại đi tới buổi bán đấu giá kia, nhìn lại, thật sự là rộng! Rõ ràng là buổi bán đấu giá chưa có bắt đầu, nhưng người đã ngồi gần hơn phân nửa chỗ rồi.
Đám người Mặc Hi đến bị những người này chú ý tới, nhìn thấy bọn họ được người dẫn đường cung kính dẫn vào căn phòng kia, từng tiếng bàn tán vang lên.
“Ai, nhất định lại là những học sinh của Andara rồi, những đứa trẻ này thật sự là tốt số a! Có một gia đình tốt, cái gì cũng là tốt nhất.”
“Đó cũng là do người ta có bản lãnh! Anh cho là vào Andara dễ sao?”
“Bây giờ trẻ con trưởng thành sớm thật, một người hơn một người!”
“Một đứa nhỏ cũng có thể tiến vào khu vực dành cho khách quý, ai! Thật là không thể so sánh với nhau được a!”
Mà đám người Mặc Hi bị mọi người bàn tán đã ngồi trong phòng rồi, cách trang trí bên trong rất tốt, trên mặt bàn có một cái nút theo như cách trang trí này, chắc là để cạnh tranh vật đấu giá.
“Các vị khách nhân xin chờ đợi, nước trà sẽ dâng lên ngay.” Phục vụ cung kính nói, rồi xoay người rời khỏi. Sau đó, cửa cũng đóng lại.
Căn phòng cũng lớn, cho nên đối với người mà nói cũng ngồi đủ, Mặc Hi và Lạc Nguyệt ngồi cùng một chỗ, mà Thiên Nhu và Hắc Ảnh đứng cùng bên phía trước, một bên khác là ba người An Diệc Kỳ ngồi.
Đối với cách làm của Thiên Nhu và Hắc Ảnh thì mọi người cũng đã thành thói quen, cho nên cũng không nói gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua,trong phòng thỉnh thoảng có người nói chuyện, đa số là lạc Nguyệt và An Diệc Kỳ tranh cãi ầm ĩ, mà chỗ ngồi phía dưới (khu bình thường) cũng đã đầy người.
Mặc Hi vốn đang tựa vào sofa, nhìn như nhắm mắt dưỡng thần nhưng thực tế lại đang tu luyện, đột nhiên con ngươi mở ra, trên mặt hiện ra nụ cười, nhìn xuống đài cao phía dưới.
Lúc này, ánh đèn toàn trường đột nhiên tối sầm lại, tiếp theo lại thấy đài cao kia đột nhiên sáng lên, chiếu sáng khắp nơi khiến toàn trường im lặng, Lạc Nguyệt và An Diệc Kỳ cũng dừng lại, nghe thấy Lạc Nguyệt nói thầm một tiếng nho nhỏ cùng hưng phấn, ” Bắt đầu rồi.”
Quả nhiên, chỉ thấy trên đài cao được chiếu sáng kia xuất hiện vài người đi ra, một người trung niên nhìn như tuổi đi đầu, đi phía sau là thiếu nữ ăn mặc xinh đẹp gợi cảm đi tới giữa đài cao.
“Các vị, buổi chiều tốt lành.” Trên đài cao, người trung niên nói câu thứ nhất khiến không ít người sửng sốt, tiếp theo nghe ông nói tiếp, “A, không đúng! Bây giờ nên là buổi tối đi! không tốt, già rồi cũng không linh mẫn!”
“Ha ha ha ha!” Dưới đài một tràng cười.
Mặc Hi cũng sững sờ, khóe miệng hiện ra nụ cười, ông già này không tệ, một câu nói liền trực tiếp thay đổi không khí, khiến những người đang khẩn trương cũng nhẹ nhõm.
“Khụ! Trở lại vấn đề chính! Mọi người đến đây cũng là vì buổi bán đấu giá, ông già tôi không thể lãng phí thêm thời gian của mọi người !” Ông già lại cười nói, dưới đài nhiều người trên mặt cũng hiện nụ cười.
Giơ tay lên, thấy giữa đài dần dần dâng lên một cái bàn bằng Bạch Ngọc, sau đó một thiếu nữ cầm trong tay khay đặt lên trên mặt bàn, tiếp theo cung kính lui trở về.
“Vậy bây giờ buổi bán đấu giá sẽ bắt đầu!” Đến bên cái khay được phủ khăn đỏ trên bàn, lão nhân cười tuyên bố nói, tiếp theo đưa tay đặt trên mặt bàn, “Vậy chúng ta bây giờ xem một chút vật bán đấu giá đầu tiên chính là cái gì đây?”
Vừa dứt lời, khăn đỏ trên tay đã được nhấc lên , vật bên trong cũng xuất hiện trước mắt mọi người .
Một thanh chủy thủ ngăm đen, ánh sáng ảm đạm, lại có cảm giác vô cùng sắc bén.
Cũng không nên xem thường một cây chủy thủ nho nhỏ này, ở buổi bán đấu giá này, nó cũng thuộc về đồ chỉ có dị năng giả cùng với võ giả sử dụng, người bình thường không cách nào tiếp xúc, người bình thường cùng với người có thực lực vĩnh viễn là hai cái thế giới khác nhau.
Sau đó, ông già cũng bắt đầu giới thiệu vật phẩm, ” Thanh chủy thủ này cũng không phải là chủy thủ bình thường đâu! Đương nhiên, mọi người cũng biết Hợp Thiên lâu chúng ta năm một lần sẽ có buổi bán đấu giá ,nên tuyệt đối sẽ không đấu giá vật vô dụng.”
Mỗi một câu nói của lão nhân đều có thể giảm bớt cảm xúc của mọi người.
“Chủy thủ này tên là Thị Huyết, sắc bén vô cùng, mặc dù chẳng qua là dị khí cấp C, nhưng lại có một công năng, giống như tên của nó , Thị Huyết, chỉ cần đâm trúng đối phương có thể tự động hút máu, này nhưng là đồ vật đứng nhất về đánh lén! Mọi người cần phải nắm chặt cơ hội, giá khởi điểm là vạn.”
vạn a! Đối với người bình thường thì cả đời cũng khó có thể có được số tiền này.
“ vạn!” Không lâu sau, thì một người hô lên.
“À, đã có người thêm giá à! Chẳng lẽ Thị Huyết này sẽ thuộc về vị này sao?” Ông già cười nói.
“ vạn!” nhưng mà, ông vừa dứt lời, tiếp theo đã có người thêm giá.
“ vạn ngàn.” Rõ ràng đây là cố ý.
“ vạn ngàn
Theo từng lời nói ra, những người ở chỗ ngồi phía trên, không có ai ra giá.
“Lúc đầu không có thứ gì tốt cả , những thứ tốt đều được để sau cùng , cho nên lúc đầu cứ xem như là buổi diễn.” Lạc Nguyệt lên tiếng nói, nhìn ra được, cô đối với việc này thì có hiểu biết một tí.
Mặc Hi gật đầu, kỳ thật việc này cô cũng hiểu, ở buổi bán đấu giá kiếp trước cũng giống nhau , cho nên liền tựa vào trên sofa, nhìn như đang xem diễn. Đồng thời đối với Thiên Nhu và Hắc Ảnh đứng ở phía sau nói, “Nếu thấy thích hay cần mua thứ gì thì cứ mua, không cần cố kị (băn khoăn, chần chừ).”
Hai người cũng gật gật đầu, rốt cuộc có làm như thế hay không cũng không ai biết.
Giống như Lạc Nguyệt nói, thời gian đầu chính xác là không có cái gì tốt, đương nhiên đây chỉ đối với bọn họ mà thôi, những người ở dưới đài vẫn cạnh tranh nhau khiến không khí dâng cao.
Không biết khi nào thì Mặc Hi đã nhắm mắt, dựa vào sofa như đang ngủ, bộ dáng ngủ say này khiến An Diệc Kỳ nhìn một cách chăm chú,một chút cũng không di chuyển.
Thời gian lại trôi qua một ít,trong thời gian này, người trong phòng cũng lấy được một số vật phẩm, như An Diệc Kỳ vì Phiêu Linh lấy được một cái bao tay, Khố Lạp lấy được một áo gió, Thiên Nhu cũng được một bộ đeo tay có thể bắn kim châm.
Mà, trong lúc này, Mặc Hi trong lòng đột nhiên truyền tới một cảm giác khác thường khiến cô không khỏi nhẹ nhàng nhìn xuống.
Đây là cảm giác gì? Hấp dẫn?
Một khắc này, cô không khỏi không mở mắt, nhìn về phía đài trung tâm.
Theo con ngươi nhìn xuống, chỉ thấy phía giữa đài, trên mặt bàn xuất hiện một quả trứng, không sai, chính là trứng, ước chừng lớn hơn bàn tay của con trai khi trưởng thành một chút, màu tím đậm, dường như có chút chuyển qua màu đen, bên trên có một vài vết sẹo, nhìn có chút cũ kĩ và dơ bẩn.
Ông già cũng bắt đầu giải thích, “Quả trứng này, mọi người nghĩ sao? Không sai, nó được xác nhận là một quả trứng dị thú, nhưng không biết cấp độ, cũng không biết là thuộc về loại dị thú nào, khi kiểm tra thử, vỏ ngoài lại vô cùng kiên cố, thậm chí khi Dị Vương đánh xuống lại không có một điểm hư hại! Hơn nữa nó được một người mạo hiểm ở chỗ vực sâu trong khu vực biển vực dị thú nguy hiểm vô cùng phát hiện , này chứng tỏ cái gì? Không sai! Đây tuyệt đối không phải là một quả trứng bình thường! Bây giờ, quả trứng dị thú này bắt đầu với giá là vạn, mỗi lần tăng giá không được ít hơn vạn.”
Nhưng đối với lần này, dù ông già đã nhiệt tình giải thích nhưng cũng không có một không có ai dám đấu giá, chỉ nghe dưới đài một trận gào thét:
“Trứng dị thú? Ta xem căn bản là một khối đá! Một chút năng lượng dao động cũng không có, lừa ai đây?”
“Đúng a! Kẻ ngu mới mua! Nếu đúng là trứng dị thú, nhưng nhìn giống như là hỏng rồi, căn bản là cùng với đã chết không khác nhau, đẳng cấp cũng sẽ không cao!”
Sắc mặt ông già nhất thời trở nên ngượng ngùng, chích xác quả trứng này thật khó để người khác tin nó là trứng của dị thú, bởi vì nó không có một chút năng lượng dao động nào, nếu không phải bởi vì nó có vỏ ngoài kiên cố, thật sự là không có một điểm đáng giá để bán, ngay cả bề ngoài cũng giống một tảng đá.
“A! Người ngồi ở phòng số ra giá vạn.” Lúc này ông già kêu lên một tiếng vui vẻ, không có biện pháp, vốn dĩ bởi vì quả trứng này mà không khí chìm xuống, may là cuối cùng cũng có người ra giá.
Người ở dưới đài không nói gì, chỉ sợ người này nếu thật sự là kẻ ngu cũng không phải là người bọn họ có thể nói, có thể ở đây bao trọn căn phòng, tuyệt đối không phải là người đơn giản .
“ vạn! Có ai ra giá nữa không?” Ông già bây giờ chỉ có thể mau đem quả trứng này đem bán ra ngoài, cũng không muốn mạo hiểm nâng giá lên.
Kỳ thật cũng không trách sự mạo hiểm này, ai không tham tiền a? Ông trở thành người mạo hiểm như thế này chính là vì cuộc sống, tưởng may mắn có được vật là trứng dị thú, nên muốn tẩu nó đi?
“Không ai thêm giá sao?” Ồng già lại hỏi một lần nữa, “Vậy ta tuyên bố. . . . . .”
Khi lão nhân muốn tuyên bố kết quả, tại căn phòng số xuất hiện giá vạn
“A! Khách ở căn phòng số tăng giá rồi, vạn, không biết có ai muốn tranh nữa không đây?” Ông già nói ra tình huống, nhưng không khí cũng dần dần sôi nổi trở lại khiến ông không khỏi thả lỏng một hơi.
Mà căn phòng số chính là phòng của đám người Mặc Hi, đối với việc Mặc Hi đột nhiên ra giá mua mọi người có chút không giải thích được, quả trứng này không có một chút năng lượng dao động nào, nếu không phải là quả trứng đã chết thì cũng tuyệt đối là trứng của dị thú cấp thấp, trứng như vậy còn muốn lấy sao?
Đương nhiên, cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, Mặc Hi muốn làm cái gì bọn họ cũng sẽ không nói gì, dù sao đối với tiền, bọn họ cũng không thiếu hụt.
“Hi! bạn muốn quả trứng này để làm gì thế?” Lạc Nguyệt rất trực tiếp hỏi ra nghi ngờ trong lòng.
“Chỉ là muốn thôi.” Mặc Hi cười nói, tay đã hướng nút kia nhấn xuống giá vạn , bởi vì căn phòng số kia vừa mới tăng giá.
“Được rồi.” Đối với đáp án không rõ ràng như vậy, lại là chân thật nhất ,trong lòng bọn họ, Mặc Hi làm việc luôn là như vậy, cuũng không muốn nghĩ.
Mà trong lòng Mặc Hi bây giờ cũng nghi ngờ, bởi vì cô phát hiện, quả trứng ấy hấp dẫn cô, có cảm giác thân thiết, không sai, chính là thân thiết, quả trứng ấy cho cô có cảm giác thân thiết khó nói, giống như bạn bè đã quen biết từ lâu,vì vậy khi ông già chuẩn bị tuyên bố kết quả thì cô mới nhấn nút tăng giá.
Khi giá tiền của Mặc Hi xuất hiện, căn phòng số kia cũng tăng giá lên vạn.
Mặc Hi cũng không nóng nảy, bình thản nhấn xuống vạn.
Hai bên giống nhau đều lên giá hơn người kia vạn, cuối cùng lại đem giá tăng đến vạn, dưới đài đều im lặng, nhưng lại không có biện pháp, việc này quý tộc có tiền nhiều như vậy tự nguyện tiêu xài cũng không phải là việc bọn họ có thể quản.
Ngay tại lúc Mặc Hi tăng giá đến vạn, bên trong căn phòng số xuất hiện một trận buồn cười.