Ngự Mạt Thế

chương 17-1: tinh hạch tốc độ hệ (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngạo Vũ Băng nhanh chóng huy động roi đánh về phía nữ tang thi, dù roi trúng vào người làm cơ thể của nữ tang thi trở nên nhầy nhụa, nó vẫn cứ nhảy về phía Ngạo Vũ Băng, một mực muốn bẻ gãy cổ cô cho hả giận.

Ngạo Vũ Băng nhanh chóng đổi chiến thuật, đối với những con tang thi hệ tốc độ, việc ngu ngốc nhất chính là dùng tốc độ đọ sức với nó. Ngạo Vũ Băng vội vàng huy động roi, quấn chặt vào một chốt xăng lấy đà bật về phía nữ tang thi, tay kia lại xuất hiện thanh kanata đâm về phía đầu nữ tang thi.

Nữ tang thi ý thức được sự nguy hiểm, theo bản năng ngửa đầu qua một bên, móng vuốt sắc nhọn chụp lấy thanh kanata, tay kia đâm thẳng vào cổ họng của Ngạo Vũ Băng, khoảng cách từ móng tay tới cổ họng của Ngạo Vũ Băng không xa chỉ có một milimet vậy mà nữ tang thi lại không thể nào với tới được.

Thì ra cái đầu của nữ tang thi không biết từ lúc nào đã bị Ngạo Vũ Băng dùng roi bức ra khỏi thân thể, thân thể theo quán tính rơi xuống, cái đầu bị roi trói buộc vẫn còn mở miệng rít gào. Máu của tang thi vốn dĩ không còn là màu đỏ mà là một màu đen, theo cổ của nữ tang thi nhỏ xuống. Ngạo Vũ Băng thẳng tay nện cái đầu theo một đường parabol, thành công làm cho nó im lặng.

Bởi vì giết nữ tang thì mà cả người Tiêu Nguyệt lúc này dính đầy máu của nó, chất lỏng màu đen tanh hôi đến mức muốn ói. Tinh hạch của nữ tang thi lúc này đã lớn hơn tinh hạch mà Tiêu Nguyệt đã thu lúc ở siêu thị, tinh hạch lúc này màu xám lớn bằng ngón cái của trẻ em.

Ngạo Vũ Băng ghét bỏ giũ giũ người, không nói hai lời Ngạo Vũ Băng lấy từ trong Linh Phủ một thùng phi đầy nước nhảy tọt vào. Khoảng hơn giây sau Ngạo Vũ Băng mới chịu trồi lên, cả người cô lúc này ướt sủng nhưng sạch sẽ hơn lúc nãy rất nhiều.

Ngạo Thiên Khải thấy hành động của Ngạo Vũ Băng thì đen mặt bịt mắt Mộ Hàn Vũ chạy ra xa, Ngạo Thiên Hoành rất phối hợp đứng đó canh chừng cho Ngạo Vũ Băng. Xong việc nhất định phải giáo huấn bảo bối của họ một chút mới được, dù còn mặc quần áo nhưng không được tắm giữa đường như thế. (=]]z)

Nhìn thấy Ngạo Thiên Khải kéo Mộ Hàn Vũ đi thì Ngạo Vũ Băng không hề e dè kỳ kỳ cọ cọ rồi đem quần áo vứt bỏ, bước ra khỏi thùng phi, lấy khăn bông lau người. Ngạo Vũ Băng hoàn toàn không hề để ý đến Ngạo Thiên Hoành nhưng Ngạo Thiên Hoành lại khác, nhìn Ngạo Vũ Băng khỏa thân mà hai má Ngạo Thiên Hoành nóng bừng lên, hắn vội vàng quay sang chỗ khác, lấy tay bịt mũi lại, nếu không hắn sẽ phải ăn rất nhiều thứ để bổ sung cho lượng máu bị mất đi này.

Ngạo Vũ Băng nhanh chóng lấy một bộ quần áo mặc vào, chỉ đơn giản khoác bên một bộ rằn ri của quân đội, bên trong mặc thêm một cái áo len thật dày, mái tóc ướt lúc này cũng được lau khô. Cả người Ngạo Vũ Băng lúc này thoải mái hơn hẳn, cảm giác nhớp nháp đã mất đi.

Vừa đem bao tay đeo lại Ngạo Vũ Băng vừa nhìn Ngạo Thiên Hoành nói. “Hoành , anh gọi Khải và Hàn Vũ quay lại đi, em xong rồi.” – Ngạo Thiên Hoành nhanh chóng chạy đi nắm đầu hai người chạy tít mù khơi kia lại, Ngạo Vũ Băng cũng đã cầm lượt chảy đầu.

Ngạo Thiên Khải vừa quay lại thì trách móc Ngạo Vũ Băng ngay lập tức. “Băng Nhi, em có biết như vậy rất nguy hiểm không? Lỡ như có tang thi nấp đâu đó thì sao? Cho dù không có thì em có biết em là con gái hay không vậy? Tắm ở giữa trời như vậy? Hả?”

Ngạo Vũ Băng cười lấy lòng Ngạo Thiên Khải, dù sao cũng là cô sai, được chưa? Nhưng làm gì có tang thi ở đây nữa? Cô dùng tinh thần lực tra xét trong bán kính m gần đây hoàn toàn không có lấy một bóng tang thi bình thường, dù có tới thì không phải cũng có ba người đang ở đây sao?

“Khải, em biết sai rồi! Chẳng phải còn các anh ở đây sao?”

Ngạo Thiên Khải thấy Ngạo Vũ Băng nũng nịu lấy lòng thì đen mặt không biết làm sao. Bảo bối rõ ràng biết hắn không thể miễn dịch được với cái trò làm nũng này nên lại giở ra xài đây mà. Ngạo Thiên Khải ậm ừ rồi cũng gật đầu cho qua, trong lòng hắn lệ rơi thành dòng, bảo bối ơi em cứ như vầy, manh ngã anh rồi, phải làm sao đây?

Mộ Hàn Vũ nhìn nhìn thùng nước Ngạo Vũ Băng vừa tắm xong thì một cước đạp đỗ, lắc xắc ôm lấy cái thùng đến trước mặt Ngạo Vũ Băng, ngốc ngốc nói. “Băng, cậu lãng phí quá, một thùng nước này đủ để một số người cầm cự mà sống gần một tháng đấy.”

Ngạo Vũ Băng lúc này mới nhớ nước ở mạt thế rất quý hiếm nhưng biết làm sao được? Nước trong Linh Phủ bắt nguồn từ Vô Cội, làm sao có thể hết được, cô cũng không cần tiết kiệm nước. Nghĩ nghĩ như vậy, Ngạo Vũ Băng lại không ngờ câu tiếp theo của Mộ Hàn Vũ làm cô suýt nữa đạp chết cậu ta.

“Băng, nếu đã lãng phí rồi thì lãng phí tới cùng đi, cho tôi một thùng nữa, tôi muốn tắm.”

Ngạo Vũ Băng méo miệng nhìn Mộ Hàn Vũ cười đến vô hại bên kia, thật không biết phải nói làm sao. Vừa mới mở miệng chỉ trích cô vậy mà chớp mắt cái đã xin xỏ.

Ngạo Vũ Băng cũng không so đo, hào phóng thu lấy cái thùng rỗng, xuất ra cho Mộ Hàn Vũ một cái thùng chứa hơn hai phần ba nước. Mộ Hàn Vũ vui vẻ tính cởi đồ nhảy vào thì cảm giác gáy hơi lành lạnh, vội quay ra sau, thanh đường đao của Ngạo Thiên Hoành không biết từ lúc nào đã đặt trên cổ của cậu.

Mộ Hàn Vũ cười nịnh nọt. “Hoành ca, đệ quên mất.” – Nói xong thì chạy đi lấy bốn thanh sắt, cắm quanh thùng phi, tiếp đến lại lấy từ trong ba lô ra hai cái drap giường thật lớn cột lên bốn thanh sắt. Làm xong Mộ Hàn Vũ cầm lấy một bộ đồ mới, chui vào trong thùng phi, một nhà tắm ngoài trời tiện lợi.

Ngạo Thiên Khải, Ngạo Thiên Hoành và Ngạo Vũ Băng nhìn hành động trẻ con của Mộ Hàn Vũ không biết phải nói gì, chỉ đành ngồi cạnh bên đó canh chừng giúp Mộ Hàn Vũ. Ngạo Vũ Băng xoay sang nhìn Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành. “Hai anh có muốn tắm một chút không?”

Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành đồng thời lắc đầu, lấy từ trong ba lô ra một chai xịt khử mùi, tự động xịt lên người mình. Bọn họ chỉ ở trên xe mà thôi không tiếp xúc nhiều với tang thi, cũng không dơ lắm chỉ là có mùi hơi hôi, khử mùi là được, bọn họ không có con nít như Mộ Hàn Vũ mà tắm ở một nơi như thế này.

Khoảng mười lăm phút sau Mộ Hàn Vũ bắt đầu thu thập mọi thứ, thuần thục đạp đổ thùng nước ôm tới trước mặt Ngạo Vũ Băng. Cả người Mộ Hàn Vũ cứ như lột xác, lúc gặp Mộ Hàn Vũ ở nước L, cả người cậu cũng đã lem luốt, dù nhìn ra là tướng mạo không tệ nhưng không thể nói là đẹp. Lúc này tắm xong cả người Mộ Hàn Vũ được gột rửa cặn kẽ, ngũ quan tinh xảo, da thì hơi vàng nhưng vẫn lộ ra bộ dáng của một tiểu manh niên.

Ngạo Vũ Băng không kiềm chế được chọc ghẹo. “Mộ Hàn Vũ, nếu cậu là nam sủng tôi nghĩ sẽ có rất nhiều người nguyện ý thu cậu vào hậu cung vủa mình.”

Mộ Hàn Vũ nghe xong thì há hốc miệng, cậu cứ ngỡ Ngạo Vũ Băng sẽ kehn cậu soái cơ, tại sao lại trở thành nam sủng mặt trắng mất rồi? Ai oán a~

Ngạo Vũ Băng từ trong Linh Phủ xuất ra một chiếc Hummer đã cải trang, ba người nhanh chóng nhảy lên chỉ có Mộ Hàn Vũ là ngơ ngác đứng đó cùng với cái thùng trống, phải nói cậu ta lúc này không có hai từ nào có thể hình dung được ngoài ngu ngốc. Ngạo Thiên Hoành làm như không để ý lên ga định chạy, thì Mộ Hàn Vũ mới khôi phục tinh thần nhảy vào khoang xe.

Đến khi xuất phát cả nửa ngày thì Mộ Hàn Vũ mới thốt lên được một câu.

“Cuối cùng thì chiếc xe này có từ khi nào vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio