Đứng trước cánh cổng được bao phủ trong ánh huỳnh quang dịu dàng, Sakutaro vẫn không thả tay anh ra. Bộ dáng rất bất an như đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi đó gợi về một ký ức xa xôi trong lòng Tsugumi.
“Bố đi đây. Tsugumi ở nhà phải ngoan nhé.”
Trước mỗi lần đi trực ca tối, bố luôn đứng ở cổng vẫy tay với anh.
“Tạm biệt bố. Cố gắng lên bố nhé.”
Tsugumi cũng mỉm cười vẫy tay với bố mình. Nhưng thực ra cậu nhóc rất cô đơn. Phải một mình trải qua đêm tối, Tsugumi vừa sợ hãi, vừa bất an. Nhiều lúc anh chỉ muốn bố đừng đi nữa, muốn ông đọc sách cho mình rồi hai người cùng nhau ngủ, muốn ông lúc nào cũng ở bên mình. Nhưng cậu nhóc không thể nói ra mong ước ấy. Khi biết bố phải làm việc vất vả như vậy đều vì mình, trái tim con trẻ cũng biết đau. Hình ảnh non nớt của bản thân anh lúc đó như chập vào làm một với Sakutaro lúc này.
“Đi thôi, Sakutaro.”
Tsugumi kéo tay Sakutaro, đi vòng qua vườn rau sau nhà.
“Mở cửa đi.”
Nghe anh nói vậy, Sakutaro liền lôi chìa khóa từ trong túi ra. Từ cửa sau có lối dẫn thẳng đến phòng của chủ nhà. Sakutaro hiện đang dùng căn phòng đó.
“Đừng lo, đêm nay tôi sẽ ở lại với cậu.”
Hai người không bật đèn, cứ thế bước vào căn phòng chìm trong bóng tối. Đột nhiên Tsugumi bị ôm chặt lấy. Tiếng cám ơn nhỏ đượm vẻ ỷ lại khẽ vang bên tai, anh nhẹ nhàng vỗ hai cái lên lưng cậu như an ủi thì chợt cả người anh lảo đảo, dường như bị Sakutaro đang ngồi dưới sàn kéo ngã theo.
“Sakutaro, cậu có sao không? Đầu gối có bị va…”
“Tôi sợ…”
Thanh âm nhỏ tới mức như tưởng như không nghe rõ.
Sợ gì cơ? Anh thắc mắc nhưng không hỏi ra miệng.
Dù có hỏi đi nữa thì Sakutaro trong tình trạng bị mắc kẹt này cũng chẳng thể trả lời. Thay vì hỏi thăm, Tsugumi chỉ siết chặt vòng tay. Sakutaro chợt lật người, cùng với bờ môi nhấn xuống, toàn bộ sức nặng cơ thể cậu cũng đè lên người anh. Sức nặng ấy khiến không khí trong phổi anh như bị ép hết ra ngoài. Tuy khó chịu, nhưng anh không định kháng cự, chỉ càng làm nụ hôn sâu thêm.
Trong không khí nóng ẩm của mùa hạ, chỉ chớp mắt mồ hôi đã túa ra. Trong lúc môi kề môi, thân thể quấn quýt, hai bên đều nhận ra họ bắt đầu muốn tiến thêm bước nữa.
Nếu muốn rút lui thì đây là cơ hội cuối cùng.
Trong bóng tối mịt mờ chỉ đủ để nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt hai người giao nhau.
“… Quần áo.”
Chỉ cần thế thôi đã hiểu. Họ nhỏm người dậy, lần mò trong bóng đêm, tự mình cởi quần áo.
Cơ thể Sakutaro không có chút thịt thừa, phô bày bờ vai chắc nịch. Chỉ tích tắc, cánh tay linh hoạt với đường nét cơ bắp rõ ràng kia đã vươn ra, ôm lấy thân thể gầy yếu của Tsugumi vào lòng.
Đúng lúc này, tiếng mở cửa căn phòng bên cạnh đột ngột vang lên khiến cả hai giật mình.
“Đừng lo. Chờ một chút, tôi đi ngay đây, khoảng mười phút sau sẽ tới.”
Là giọng của Kudo, cùng tiếng bước chân vang vọng hành lang. Chắc anh ta lại bị tác giả đắt khách đang phụ trách gọi đi. Tiếp đó, có tiếng chân nhẹ nhàng chạy xuống cầu thang. Là Elly.
“Đáng ghét, ngủ quên mất rồi! A, anh Kudo, hôm nay cho tôi đi nhờ với, nếu không thì muộn mất!”
“Không được, bên tôi cũng đang kẹt đây.”
Nối tiếp tiếng sập cửa vô tình là tiếng giày cao gót lộp cộp lao đi. Hai người ôm nhau nín thở thì lại nghe thấy tiếng cười của bố con Kanan vọng xuống từ trên tầng. Còn có cả mùi cà ri phảng phất. Chờ đến khi căn phòng yên tĩnh trở lại, Tsugumi khẽ cười.
“Nơi này thật náo nhiệt.”
“Anh không thích náo nhiệt sao?”
“Thích chứ! Nó khiến tôi cảm thấy an tâm, vì biết mình không chỉ có một mình.”
“Ừm tôi cũng vậy.”
Miệng thì nói thế, nhưng Sakutaro lại nhìn anh bằng ánh mắt như con thú lạc đàn.
Giống như cậu đang cất dấu một bí mật không thể nói cho ai.