Sakutaro bị thương?
Bình thường vết sẹo bị tóc che đi nên anh không chú ý tới. Tsugumi thử tưởng tượng ra hình ảnh Sakutaro hồi nhỏ. Hẳn là một cậu bé mặc quần cộc chạy lăng xăng khắp nơi nhặt nhạnh cành cây, đang vung vẩy chơi đùa thì vô tình khiến chính mình bị thương. Cứ lặp đi lặp lại như vậy mà dần dần lớn lên.
“Anh đang cười gì vậy?”
Một giọng nói khàn khàn cất lên, anh quay lại nhìn Sakutaro. Không biết cậu đã mở mắt từ khi nào.
“Cậu dậy lúc nào thế?”
“Mới được một lúc.”
“Trên đầu cậu có một vết sẹo nhỉ.”
Anh vừa dứt lời, Sakutaro đã nheo mắt lại, trông không giống đang cười.
“Do một tai nạn.”
“Bị từ ngày xưa?”
“Ừ, cũng khá lâu rồi.”
Sakutaro ngồi dậy, khoác chiếc áo sơ mi bị quẳng một bên tối qua.
“Anh Tsugumi, hôm qua, tôi…”
Tsugumi cúi đầu, liên tục xoa xoa gáy. Anh không biết làm sao để xử lý chuyện này. Lòng hối hận trào dâng, anh đưa ra quyết định mà không nghỉ ngợi.
“Thật là, mình mẩy chỗ nào cũng đau ê ẩm.”
Tsugumi khẽ cười, Sakutaro quay lại nhìn anh.
“Sakutaro nồng nhiệt quá, làm tôi hơi bị ngạc nhiên đấy.”
Vừa nói, anh vừa vươn tay nhặt quần áo, rồi xấu hổ xoay lưng lại mặt đồ. Những lúc thế này, không nên cợt nhã thì hơn. Nếu làm lố quá sẽ bị phát hiện ngay, nên Tsugumi cố gắng cư xử sao cho trông có vẻ bình thường nhất.
“Cậu không cần tỏ vẻ mặt như vậy đâu.”
“Sao cơ?”
Tsugumi giả vờ thong dong chỉnh lại mái tóc rối tung của mình.
“Tôi rất biết ơn cậu đã giúp đỡ tôi rất nhiều, cho tôi thuê phòng, an ủi khi tôi buồn bã. Vậy nên, tôi chỉ đơn thuần muốn giúp lại cậu thôi. Cho nên, nói sao nhỉ chuyện hôm qua cứ để vậy đi, cậu không cần chịu trách nhiệm hay gì đâu.”
Để lời nói nghe có vẻ cợt nhả hơn, anh còn cố tình sử dụng kính ngữ ở cuối câu.
Làm như thế sẽ tạo được khoảng cách giữa hai người, tâm trạng anh có thể bình tĩnh hơn.
Trước những câu nói nửa đùa nửa thật của Tsugumi, chân mày Sakutaro chau lại. Vẻ mặt ấy nhìn như một đưa trẻ con đang quyết tâm dùng trực giác của mình, hoặc giống một người lớn đang cố dùng năng lực quan sát để nhìn thấu người khác. Nếu tình cảm bị phát hiện, anh sẽ không còn chỗ dung thân nữa.
“Bố ơi, con về rồi! Đói quá!”
Bất chợt ngoài sảnh vang lên tiếng gọi của Ichiro. Hình như cậu nhóc vừa đi tập thể dục về.
“Về rồi hả? Sáng nay ăn tạm chỗ cà ri hôm qua nhé. Bố sắp phải đi làm rồi, con rửa đĩa giúp bố được không?”
Tiếng bước chân cùng giọng nói của Kanan vọng xuống từ tầng hai.
“Vâng, con biết rồi, bố đi nhé.”
Sau tiếng bước chân vui vẻ chạy lên tầng, lời chào buổi sáng đượm vẻ ngái ngủ của Seto vọng lại. Rồi tiếng vặn vòi nước ở bồn rửa tay, tiếng nước chảy xối xả.
“Vậy, tôi cũng…”
Hòa vào những âm thanh sinh hoạt hỗn tạp ấy, Tsugumi đứng dậy.
“Anh Tsugumi.”
Sakutaro ngẩng đầu. Vẻ mặt khổ sở của cậu khiến lồng ngực anh thắt lại.
“Nếu để mọi người trông thấy thì tôi cũng khó xử lắm.”
Nghe anh nhấn mạnh hai từ “tôi cũng”, đôi môi hơi hé của Sakutaro đành khép lại.
“Tạm biệt.” Anh vẫy tay ngang hông, rồi ra ngoài bằng cửa sau giống như đêm qua. Mảnh vườn sau nhà, nơi anh bước ra từ phía tây, nắng mai không vào tới nơi này.
Ba ngày sau, Sakutaro phải đi tham quan cùng tổ dân phố nên vắng nhà. Tuy nói là du lịch, nhưng đây là công việc cậu nhận làm. Trên % số người tham gia là người cao tuổi nên cần phải có người chăm sóc họ.