Và rồi cậu nhận được một câu trả lời mơ hồ, rằng “Phải theo dõi một thời gian trước đã”, khiến sợi dây tâm trạng đang căng bỗng đứt phựt. Theo dõi một thời gian là sao? Cậu đâu có nhiều thời gian như thế. Ngay trong giây phút này, biết đâu bản thân cậu đang quên mất chuyện quan trọng gì rồi. Ngày mai, nhỡ chẳng may cậu lại phạm sai lầm gì đó ở công ty thì sao?
“Anh Areno, xin anh hãy bình tĩnh. Có thể tình trạng này chỉ là nhất thời. Từ lúc xảy ra tai nạn đến nay cũng đã hơn nửa năm, mà tôi vẫn chưa thể nắm bắt được tình hình hiện tại của anh. Với tình trạng thế này, chúng tôi không thể tiến hành trị liệu. Anh hãy quay lại đây sau một tuần nữa. Lúc đó, phiền anh cho tôi biết chi tiết những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian ấy.”
Sakutaro vâng vâng dạ dạ, siết chặt nắm tay, gật đầu không biết bao nhiêu lần.
Trong khoảng thời gian một tuần trước lần khám tiếp theo, Sakutaro đã không để xảy ra sai sót gì ở công ty, trên chuyến tàu về nhà vào thứ Sáu, cậu thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cậu đã nghĩ quá lên. Bác sĩ cũng nói đó có thể chỉ là tình trạng nhất thời. Trong lần chẩn đoán kế tiếp, khi cậu nói tuần này không gặp vấn đề gì, bác sĩ đã mỉm cười gật đầu rồi dặn cậu một tuần sau ghé lại.
Nhưng tuần tiếp theo lại xảy ra chuyện. Cậu đã quên giao tài liệu cho cô gái ở bên phòng hỗ trợ kinh doanh. Đây tuy không phải sai lầm to tát, nhưng Sakutaro vẫn cực kỳ để ý, vậy nên cậu đã nói khéo với mọi người rằng, nếu thấy có điều không ổn xin hãy lập tức nói cho cậu biết. Cuối tuần đó, cậu được quản lý rủ đi nhậu.
“Cậu đang phiền não chuyện gì à? Nếu còn bận tâm vụ gần đây thì cứ quên nó đi. Ai chẳng có một hai lần phạm sai lầm ngớ ngẩn chứ. Như tôi hai năm trước còn…”
Viên quản lý bắt đầu kể lể những thất bại của mình và khích lệ Sakutaro. Cậu rất biết ơn ông, nhưng sự thật quá đáng sợ khiến cậu không thể nào bộc bạch.
Rằng cậu đang mắc bệnh, mà căn bệnh đó lại chưa có biện pháp chữa trị hiệu quả…
Mỗi ngày, chỉ nói những chuyện chung chung với người khác, tích cực hoạt động đầu ngón tay, chịu khó động não, không thả mình theo những ý nghĩ bi quan, Sakutaro chỉ có thể làm những điều này.
Mức độ đãng trí của Sakutaro hiện giờ còn khá nhẹ, nhưng sau này ra sao thì chẳng ai hay biết. Nếu chỉ dừng ở mức này, xem như may mắn. Nhưng biết đâu nó sẽ nặng lên, hậu quả sẽ nghiêm trọng tới mức nào? Chỉ quên linh tinh thứ này thứ nọ, hay còn quên nhiều chuyện hơn nữa?
Cậu sẽ quên những chuyện xảy ra xung quanh sao? Sẽ quên mất ai đó ư? Bạn bè. Gia đình. Tên chú chó ngày xưa từng nuôi. Tên của mối tình đầu. Quên chuyện đã giành cúp vô địch giải bóng đá. Nếu quên hết tất cả, cậu có còn là cậu không? Cuối cùng liệu có quên nốt bản thân mình là ai…?
Sakutaro sợ hãi chỉ muốn thét lên.
Kể từ ngày hôm ấy, cậu bắt đầu ghi chép lại mọi việc. Cậu ghi lại cả những chuyện nhỏ nhặt nhất để đảm bảo dù có quên mất cũng không sao. Nhưng khi gặp đối tác không thể đụng cái gì cũng ghi chú, vì thế cậu quyết tâm lắng nghe cho thật kĩ để sau đó có thể ghi lại. Dù đối phương nói đùa, cậu vẫn cắm cúi chép bằng hết nên không thể nào trò chuyện vui vẻ với người ta. Đánh giá của khách hàng đương nhiên cũng vì vậy mà bớt tích cực hẳn. Trong kinh doanh, ngoài chuyện làm được việc ra, thì khả năng trò chuyện với đối tác về những chủ đề ngoài công việc cũng được xét đến khi chấm điểm thành tích.
Dù biết rõ điều đó nhưng cậu vẫn sợ sẽ lãng quên hơn, nên không thể tập trung vào cuộc trò chuyện. Dần dà, giấc ngủ của cậu trở nên chập chờn hơn. Dù đã leo lên giường, nhưng nếu không ôn lại tất cả những gì xảy ra trong ngày và xác nhận từng mục ghi chú thì cậu sẽ thấp thỏm không yên. Chẳng qua, vì không thể nào ghi chép suốt tiếng đồng hồ, nên cậu liên tục mắc những sai lầm nhỏ, rồi phản ứng thái quá trước tất cả những chuyện ấy. Cùng một việc, Sakutaro cứ phải xác nhận đi xác nhận lại không biết bao nhiêu lần khiến mọi người đều cảm thấy khó chịu, vì thế mà cậu bị cả phòng cô lập.
Đến một ngày nọ, Sakutaro bị trưởng phòng gọi ra nói chuyện, cậu không thể tiếp tục giấu diếm bệnh tình được nữa. Ban đầu cậu chỉ thỉnh thoảng quên quên nhớ nhớ, nhưng do ảnh hưởng của sự lo lắng quá độ, cậu đã phải dùng cả thuốc an thần.
Khi bị đề nghị tạm nghỉ một thời gian, đôi chân cậu như muốn khuỵu xuống.
Bị khuyên nghỉ việc ở công ty này chẳng khác nào bị khuyên về hưu cả. Cho dù là doanh nghiệp lớn tới cỡ nào, phúc lợi y tế tốt đến đâu, thì ngành xây dựng trên cơ bản vẫn là thế giới của đàn ông. Con đực yếu ớt sẽ tự động bị đào thải. Tuy vậy, người ta phớt lờ tất cả để nhẹ nhàng khuyên cậu nên “suy nghĩ về đề nghị này”.