Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sakutaro vội chỉnh lại tư thế, ngồi ngay ngắn đối diện với Tsugumi.
“Mọi chuyện là như vậy. Tôi đã hành xử vô trách nhiệm rồi.”
Sakutaro áp hai tay lên chiếu, cúi thấp đầu.
“Đừng như vậy, Sakutaro.”
Tsugumi luống cuống đỡ lấy đầu cậu.
“Chuyện kia, là do hai bên đều tự nguyện mà.”
“Xin lỗi...” w
Khóe miệng Sakutaro khẽ nhếch.
“Được rồi mà, không cần cố cười đâu.”
Anh từng nghĩ cậu là người có nụ cười dịu dàng. Khi ở bên cậu, anh cảm thấy rất an tâm. Nhưng...
Những cảm xúc mãnh liệt đang cuộn trào trong lòng anh. Sakutaro nghĩ vậy là sai rồi. Sai nghiêm trọng! Cơn giận sôi sục lấn át nỗi đau thương, Tsugumi quệt vội nước mắt, rồi nhích đầu gối lại gần Sakutaro.
“Không sao đâu.”
Anh ôm chặt lấy cậu.
“Anh Tsugumi, tôi...”
“Đã bảo không sao đâu mà. Cậu không cần phải nói gì cả.”
Tsugumi ôm đầu cậu vào lòng.
“Tôi với Sakutaro chỉ là bạn bè thôi.”
Anh dùng chính tay mình ngắt rụng búp non tình cảm vừa mới nhú trong tim.
Búp non mang tên tình ái đó, nếu vào thời điểm khác, ở một nơi chốn khác, có lẽ sẽ nở thành một đóa hoa xinh đẹp. Nhưng đủ rồi. Trên đôi tay của Sakutaro hiện đang treo quá nhiều gánh nặng, khiến cậu không thể vươn ra đón nhận bó hoa mà người khác đưa cho.
“Tuy không thể giúp cậu chuyện gì to tát...”
Bản thân anh chẳng có gì cả. Đây là lần đâu tiên Tsugumi cảm thấy xấu hổ vì điều đó, nhưng anh không có thời gian để than vãn chuyện này. Anh phải tìm ra thứ có thể giúp ích cho Sakutaro trong số những gì mình có. Chắc chắn phải có thứ gì đó. Thứ gì đây nhỉ?
“…Nhưng tôi sẽ viết truyện.”
Sau một hồi suy nghĩ, Tsugumi đã chốt được phương án này. Một người còn không cứu nổi chính mình như anh làm sao có đủ năng lực để cứu giúp người khác. Tsugumi được cứu rỗi nhờ việc viết lách, còn Sakutaro lại được cứu rỗi nhờ tiếu thuyết của anh. Sự thật này đã xoa dịu Tsugumi, cho nên...
“Tôi sẽ viết thật nhiều.”
Anh không còn thời gian để khóc lóc nữa.
“Tôi sẽ viết...”
Tsugumi sẽ chôn kín mối tình trong lòng. Có lẽ rất đau khổ, nhưng nếu không chấp nhận điều đó thì anh chẳng thể ở bên cạnh Sakutaro. Những áp lực cậu phải gánh vốn đã nặng lắm rồi. Anh chỉ có thể cố gắng không gây cản trở thêm cho cậu.
Ngực áo sơ mi anh ướt đẫm. Sakutaro đang lặng lẽ khóc. Nước mắt cậu thấm qua lớp vải, ngấm vào tận tim anh.
Từ trước đến giờ, Tsugumi từng trải qua rất nhiêu chuyện cay đắng, mỗi lần như vậy, anh đều cảm thấy tuyệt vọng mà cầu vái tứ phương dù chẳng theo một tôn giáo nào. Nhưng bây giờ chuyện của bản thân anh đã không còn quan trọng nữa. Nếu như thánh thần thật sự tồn tại anh sẽ cầu xin ngài dùng cả phần của anh, phần của cả hai để cứu lấy Sakutaro.
Tiếng động cơ xe tải vọng vào từ bên ngoài cánh cửa sổ đang mở, Tsugumi dời tay khỏi bàn phím, nhích tới bên cửa sổ.
“Sakutaro về rồi à”
Anh nhoài người lên bậu cửa, cất tiếng chào.
“Tôi về rồi đây.”
Vượt qua những chậu phong lữ trắng đặt bên cạnh hàng rào đồng đen, anh trông thấy Sakutaro đang ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
“Sakutaro này, bí ngô sắp thu hoạch được rồi. Cả đậu bắp cũng thế.”
“Ồ, vậy phải ra hái luôn trước bữa trưa mới được.”
Sakutaro đi vòng qua mảnh vườn phía sau. Tsugumi tắt nguồn máy tính, anh đưa tay với chiếc mũ rơm vừa mua trong hè, lại cảm thấy hôm nay trời mát chắc không càn đến nó nên bỏ lại rồi ra khỏi phòng.