Nhờ nội dung dễ hiểu, tình tiết kịch tinh và mô típ tình yêu đầy sóng gió, Paradise Doll đã trở thanh tác phẩm gây sốt trong giới truyện tranh thiếu nữ với tổng số lượng in ấn đã vượt quá triệu bản, còn được chuyển sang nhiều loại hình khác như hoạt hình, kịch nói, phim ảnh trình chiếu khắp nơi trên Nhật Bản và Hàn Quốc. Tác giả của nó sẽ là người thế nào nhỉ? Một cô gái điệu đà đáng yêu, hay kiêu kỳ sang trọng? Sau một hồi tưởng tượng, Tsugumi bắt đầu hồi hộp căng thẳng.
“Chào anh, tôi là Komine Yako.”
Tác giả của Paradise Doll, Komine Yako, cuối cùng cũng xuất hiện. Đó là một chàng trai(!) thân hình mảnh khảnh với mái tóc dài nhuộm vàng ấn tượng, tuổi chỉ xấp xỉ, hoặc trẻ hơn Tsugami một chút. Mặc dù giàu có đến mức người ta phải cảm thán, nhưng cậu ta chỉ mặc một chiếc áo thun trễ cổ in hình Calimero.
Calimero là một con gà hoạt hình màu đen, trên đầu đội vỏ trứng.
Có vẻ đối phương cũng tưởng Tsugumi là một cô gái trẻ, thế là hai bên vừa cúi đầu chào hỏi, vừa giật mình không thôi. Tuy sau đó đã được Kudo giải thích mọi chuyện nhưng anh vẫn thầm oán thán, dù đằng nào cũng gặp mặt trực tiếp nhưng chí ít cũng phải cho anh biết trước giới tinh của người ta chứ.
Tsugumi vừa căng thẳng ngồi về chỗ thì cô phục vụ đã tới để ghi món. Anh gọi cà phê, còn Komine sau một hồi chăm chú xem thực đơn bằng vẻ mặt đau khổ thì nghiêm túc hỏi.
“Cho tôi uống soda kem, có được không?”
Khi thấy anh gật đầu thì cậu ta toét miệng cười, nhìn y hệt trẻ con.
“Tôi không uống được cả trà lẫn cà phê, chỉ thích đồ uống có ga nhẹ, sữa vị dâu và sữa vị cà phê. Tôi không uống được sữa bò nguyên chất, à, nhưng kem vani thì OK.”
Komine cười hì hì, dòm viên kem vani nổi lềnh bềnh trên mặt nước soda xanh lục. Ngón út thon dài trên tay cầm thìa vểnh ra, từ cách nói năng cùng vài cử chỉ nhỏ này, chẳng lẽ cậu chính là “bóng lộ” như người ta thường gọi sao? Dù đã cố làm như không để ý vì đây là vấn đề quá mức riêng tư, nhưng cảm giác thân thiết khi gặp được đồng loại thiểu số vẫn sôi sục trong anh.
Nói chuyện với Komine rất vui. Về truyện tranh và cả tiểu thuyết. Mặc dù hai thể loại này khác nhau, nhưng cả hai cùng làm nghề sáng tác, nên những câu chuyện của họ cứ kéo dài bất tận. trong đó, Komine đã nói một điều khá bất ngờ.
“Thứ tác giả muốn vẽ với thứ bán được khác nhau tới %.”
“Hả? Người đắt khách như cậu Komine mà cũng nghĩ vậy sao?”
“Có chứ, tôi nghĩ mãi ấy. Anh Ito không gặp phải tình trạng tiến thoái lưỡng nan đó sao?”
“Tôi đã gặp đầy ra ấy.”
Tsugumi đáp thẳng thừng. Từ trước tới giờ, anh vấp phải vấn đề phiền não đó không biết bao nhiêu lần.
Cứ chắc mẩm minh viết ra thứ có thể bán chạy thì nó không bán được, ngược lại, có những thứ tưởng như bán không trôi thì lại ăn khách đến không ngờ. Làm gì có chuyện nhờ tích lũy kinh nghiệm mà tác phẩm sau hay hơn tác phẩm trước. Bất kể anh có viết lách mười năm hay hơn hai mươi năm đi nữa, hễ cứ liên quan tới bản thảo thì sự căng thẳng cùng nỗi bất an vẫn không khác nhiều so với lúc mới vào nghề. Không có trợ lý, cả ngày chỉ cặm cụi làm việc một mình, dần dần năng lực giao tiếp với thế giới bên ngoai cũng yếu đi. Cứ mệt mỏi là lại cảm thấy minh đã viết hỏng, không muốn tiếp tục nữa. Đôi lúc, còn phải tự cảnh tỉnh tinh thần bản thân xem rốt cuộc mình đang làm gì.
“Dù vậy, cậu cần vẽ truyện tranh…”
“Vì tôi thích. Nếu không, tôi đã không làm nổi công việc gian khổ này.”
Komine nhíu chặt mày ra chiều chán ghét lắm. Tsugumi thấy vậy bèn bật cười.
Cũng may. Nếu quan điểm mà khác nhau thì không thể cùng nhau làm việc được.
“Nhưng tôi mệt với Para-doll lắm rồi.”
“Ra tới tập rồi nhỉ! Hay cậu nghỉ ngơi một…”
“Thật ra tôi định kết thúc nó ở tập cơ.”
Komine vừa thở dài, vừa khuấy ly soda kem.
Xem ra vì nó quá ăn khách nên Komine đã bị bắt vẽ thêm.
“Vì tác giả này là cây hái tiền của công ty tôi mà.”
Nói vây thì công việc của Kudo cũng làm mãi không xong.