“Tôi biết. Nhưng chính vì thế nên tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn khô không thể bảo vệ người mình yêu. Chỉ biết hưởng thụ sự dịu dàng của anh mà không thể báo đáp lại thứ gì.”
Khuôn mặt Sakutaro dần méo mó.
“Nếu chỉ hưởng thụ mãi thế này thì tôi không thể nhận thêm được nữa.”
Tsugumi ngây người.
“Thế thì… tôi sẽ không dịu dàng với cậu nữa.”
Sakutaro ngẩng đầu.
“Sẽ không dịu dàng nữa, cho nên…”
Anh vòng cánh tay qua cổ Sakutaro, từ từ ghé sát mặt lại.
“Tsugumi…”
Tsugumi áp môi lên, cắt ngang lời cậu định nói. Sakutaro kinh ngạc đẩy ra, nhưng Tsugumi dung hết sức bám chặt. Vừa tiếp tục mở rộng đợt công kích không lời, vừa nhỏ những giọt lệ chua xót.
“Sakutaro, xin cậu…”
Khi anh dung thanh âm ướt át gọi tên cậu, bàn tay đẩy anh ra cũng yếu đi, ngay giây tiếp theo, anh bị Sakutaro ôm chặt vào lòng. Môi bị mút mạnh, lưỡi bị đẩy vào trong. Tsugumi chỉ có thể hít thở qua một khe hở rất hẹp, hơi thở gấp gáp dần. Bàn tay luồn vào từ vạt áo anh đang hoành hành trên từng tấc da thịt. Đây không còn là Sakutaro ôn hòa của mọi khi nữa. Hai người tiếp tục hôn nhau, trượt dần theo bức tường, rồi rớt huỵch xuống sàn. Cảm giác đắm chìm trong hạnh phúc khiến cơn say càng váng vất hơn.
“…Tôi thích cậu, Skutaro.”
Nghe tiếng anh thì thầm bên môi, Sakutaro chợt khựng lại. Mọi nồng nhiệt bỗng chốc tan biến sạch, Sakutaro như khôi phục tỉnh táo, tách ra khỏi Tsugumi. Anh túm chặt áo cậu.
“…Tại sao?”
“Xin lỗi anh.”
“Tôi không cần cậu xin lỗi, đang hỏi cậu tại sao cơ mà?”
“Xin lỗi.”
Cậu không nói câu nào ngoài hai từ xin lỗi. Sakutaro cúi gằm mặt, tự siết cổ tay của chính mình, mạnh đến nỗi trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Xin anh…đừng sang phòng tôi nữa.”
Nói xong, Sakutaro xoay người. Tsugumi chờ một lúc lâu nhưng không thấy Skutaro quay đầu lại. Anh đành châmn trãi đứng dậy, bước ra khỏi phòng.
Cơn say đã hoàn toàn biến mất, không khí lạnh buốt của tháng Mười hai làm cơ thể anh run rẩy. Khi đi qua sân trước, anh thấy những đóa sơn trà trắng nhợt vẫn lơ lửng trong đêm, đang ngẩn ngơ nhìn chúng bằng cái đầu trống rỗng thì từng cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống. Hoa trà sẽ rơi hẳn một đóa, nhưng sơn trà sẽ rụng từng cánh hoa. Đây là cách đơn giản nhất để phân biệt hai loại hoa này.
Lần sau, anh sẽ chỉ cho Sakutaro.
Nhưng, anh chợt nhận ra mình đã không còn thời gian để làm chuyện nhỏ nhặt ấy.
“Nếu chỉ hưởng thụ mãi thế này thì tôi không thể nhận them được nữa.”
Anh không muốn trở thành gánh nặng của Sakutaro, cho nên không thể tiếp tục ở bên cậu. Tsugumi ghé mặt vào đóa sơn trà, nhắm mắt tận hưởng hương thơm ngọt ngào đó. Anh nhớ lại cảm giác khi ấy, lúc ngón tay Sakutaro chạm vào, lau đi vệt phấn hoa vương trên mũi anh. Thật ấm áp và dịu dàng biết bao.
Phải dọn khỏi khu chung cư thôi.
Được hương hoa ngọt ngào bao phủ, anh tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên.
Hôm dọn đi cũng là một ngày nắng đẹp như lúc anh dọn tới. “Tsugumi mà đi thì tôi sẽ buồn lắm đó.” “Lâu lâu lại ghé về chơi nhé.” “Nếu chán nơi ở mới thì cứ quay lại đây.” “Mới chỉ hơn nửa năm thôi mà…”
Tsugumi cảm ơn lời nhăn nhủ ấm áp của mọi người.
Nếu được, anh cũng muốn ở lại nơi này mãi mãi. Không chỉ vì Sakutaro, mà bầu không khí náo nhiệt trong chung cư đã cứu vớt Tsugumi lúc anh cảm thấy cô đơn nhất.
Hành lý đã được công ty chuyển nhà mang đi trước, Tsugumi sẽ đi tàu theo sau. Khác với lúc anh chuyển tới đây, Sakutaro không ngỏ lời giúp đỡ, nhưng anh lại cảm thấy thật dịu dàng. Nếu đã quyết định không dây dưa tới nhau nữa, thì không nên làm bất cứ điều gì khiến đối phương nảy sinh cảm giác luyến lưu.
“Tsugumi, anh phải mạnh khỏe, hạnh phúc đấy nhé.”
Sakutaro cười híp mắt nhắn nhủ. Tsugumi nói dối Sakutaro rằng mình đã làm hòa với shinji. Shau khi suy nghĩ kĩ càng, anh nghĩ đây là cách hữu hiệu nhất để khiến cậu an tâm.
“Thôi xong, trông Saku cứ như ông bố sắp gả con đi vậy.” Elly trêu chọc.
“Cảm giác cũng gần như vậy đó.”
Sakutaro cũng đùa lại khiến mọi người phì cười, sau đó không còn nói gì thêm
“Vậy thế nhé…”
“Ừ.”
Tsugumi chia tay ngắn gọn, rồi đi ra cổng. Bước trên con đường dẫn ra ga, đột nhiên ngoảnh lại, anh thấy mọi người đang vẫy tay tiễn mình. Sakutaro đứng ở chính giữa. Hai mắt anh dần nhòa đi. Đây là lần cuối, nên anh muốn nhìn cậu kĩ hơn chút nữa. Tsugumi định dụi mắt nhưng lại thôi. Làm vậy sẽ bị mọi người nhận ra anh đang khóc mất.
Tsugumi khẽ vẫy tay đáp lại, rồi nhanh chóng tiến bước.
Căn hộ Tsugumi mới thuê được xây từ hai mươi năm trước, rộng tám chiếu, bếp chiếm hơn một nửa diện tích. Lần này anh đi thẳng đến công ty bảo lãnh mà không hề do dự. Những người không có thân thích trên đời còn nhiêug hơn anh tưởng. Chính vì vậy mới sinh ra dịch vụ gọi là công ty bảo lãnh. Nhận ra sự thật đợ giản đó, anh chợt thấy vững lòng hơn.
Khi hành lý được chuyển tơi nơi, anh có lướt qua một vụ khách trọ. Tuy đã mở lời chào nhưng anh chỉ nhận được một cái gật đầu khách sáo, thậm chí người nọ còn chẳng buồn nhìn anh, hoàn toàn khác lúc ở chung cư của Sakutaro. Nhưng đó là một nơi đặc biệt nên không thể so sánh như vậy. Anh vừa thu dọn hành lý vừa nghĩ, ít ra còn chưa bị lơ hoàn toàn.