Tsugumi vội vã cúi đầu rồi quay gót, vì quá xấu hổ nên hai chân loạng choạng như thể muốn trốn chạy. Anh sải những bước cứng ngắc trong tuyết, lòng ảo não vì đã để lại ấn tượng cuối cùng quá tồi tệ.
“Tôi… sẽ quên hết đấy.”
Từ sau lưng anh, Sakutaro cất tiếng. Tsugumi nghoảnh lại nhìn.
“Cho dù Tsugumi có gặp chuyện gì vui rồi kể cho tôi đi nữa, dù chúng ta cùng ăn những món ngon, cùng nhìn ngắm những khung cảnh đẹp, chỉ cần qua một đêm là tôi có thể lãng quên tất cả.”
Sakutaro nói tiếp, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
“Tôi sẽ quên hết những kỉ niệm từng có với anh, sẽ hỏi cùng một chuyện không biết bao nhiêu lần, gây đủ đường rắc rối. Tôi không thể làm cho anh hạnh phúc. Tôi sẽ khiến Tsugumi bất hạnh.”
“Bất hạnh?”
Tsugumi nhìn cậu.
“Sao có thể coi đó là bất hạnh được? Tuy không thể nói rõ ràng, mỗi người lại mỗi khác, nhưng đối với tôi, ở bên Sakutaro chẳng có gì là bất hạnh cả.”
“Nhưng nếu bệnh của tôi nặng thêm, chỉ sợ còn chẳng thể nói chuyện như thế này.”
“Dù vậy…”
“Cho nên…”
Tsugumi vừa mở miệng thì bị Sakutaro ngắt lời.
“Cho nên, đến lúc đó, anh cứ vứt bỏ tôi đi.”
Tsugumi chớp mắt, dường như hiểu ra điều gì.
”Đến khi tôi không còn là tôi nữa, xina nh, hãy vứt bỏ tôi, đừng do dự gì cả.”
Tsugumi chớp mắt thêm lần nữa.
Anh cảm giác như mình vừa nghe được chuyện vô cùng hạnh phúc.
Hình như, không nhầm đâu nhỉ?
“…Cho tới lúc đó?”
Anh rụt rè hỏi. Những hạt tuyết như bông hoa gòn vẫn lất phất rơi xuống từ bầu trời xám xịt, vẻ mong manh của chúng làm nổi bật quyết tâm mạnh mẽ ẩn trên gương mặt Sakutaro.
“Cho tới lúc đó, tôi mong anh hãy ở bên tôi.”
Trái ngược với những lời mạnh mẽ, trông Sakutaro lúc này như sắp khóc.
“Tôi sẽ ở bân cậu.” Anh đáp mà không cần suy nghĩ gì.
Sakutaro hít một hơi thật sâu.
“Tôi sẽ luôn ở bên Sakutaro.”
Anh vụng về nắm tay cậu bằng bàn tay sắp bị đông cứng của mình. Tay Sakutaro bị siết thật chặt, khi duỗi từng ngón tay ra, lòng bàn tay trắng bệch dần hồng hào trở lại. Đồng thời, khuôn mặt cậu méo mó rồi vỡ òa trong nước mắt.
Một Sakutaro lúc nào cũng mỉm cười, nay lại vùi mặt vào hai tay trông vô cùng tội nghiệp. Anh muốn lập tức ôm chầm lấy cậu nhưng không được vì họ đang đứng giữa đường phố. Dưới làn tuyết dày, hai người cúi đầu, tay nắm chặt tay. Chỉ thế thôi đã hạnh phúc lắm rồi.
Khi về đến phòng, hai chân anh đã hơi loạng choạng.
“Không sao chứ?”
Sakutaro lập tức đỡ lấy anh.
“Ừm, chỉ hơi say thôi.”
“Uống nhiều quá rồi đó. Anh ngồi xuống đây đi.”
Tay bị kéo, Tsugumi liền ngồi bẹp cuống chiếu. Vì đang ngây người nên khi thấy cậu chìa ly nước đến trước mặt, anh khẽ giật mình kinh ngạc.
“Sao thế? Giật mình dữ vậy?”
Sakutaro thấy buồn cười.
“Xin lỗi. Chẳng hiểu sao tôi cảm thấy như đang mơ.”
Nhận lấy ly nước, Tsugumi quan sát căn phòng quen thuộc.
Một tháng sau tang lễ của ông, bắt đầu từ hôm nay, Tsugumi lại sống ở Maison Areno.
Khu chung cư sau hai năm xa cách hầu như không có gì thay đổi, cánh cửa đôi trước sảnh khảm kính màu, dãy phòng trọ cho khách bên phải hành lang, khu rửa tay lát nền gạch men theo phong cách Hồi giáo bên tay trái, hay vòi nước bằng đồng lóe tia sáng mờ ảo mỗi khi nắng từ cửa sổ chiếu vào.
Đêm hôm đó, Tsugumi lại được mọi người mở tiệc chào mừng như lần trước. Bởi quá vui, anh đã uồng không biết trời trăng là gì. Nhưng có một điều khác với trước kia, đó là lần này, anh ở chung phòng với Sakutaro.
Họ sống trong căn phòng hai gian của chủ nhà mà ông Areno từng ở, lấy gian phòng kề sát bếp ăn làm phòng khách, phòng còn lại dùng làm phòng ngủ, và căn phòng sát vách vốn là nơi Kudo từng sống, nay trở thành phòng làm việc của Tsugumi. Kudo đã dọn khỏi chung cư cách đây không lâu.
“Nếu chỉ là giấc mơ thì tôi biết phải làm sao?”
Sakutaro ngồi xuống bên cạnh anh. Dem tháng Giêng, không khí trong phòng lạnh lẽo, hơi ấm tỏa ra từ làn da nhẹ nhàng quyện vào nhau. Mới thế này thôi mà Tsugumi đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc, anh mỉm cười.
“Anh cười gì vậy?”
“Ừm, đang nghĩ việc tôi dùng phòng của anh Kudo có ổn không.”
“Anh cũng cần có phòng làm việc mà.”
“Nhưng nếu cho thuê sẽ được thêm một phần tiền nhà. Tôi làm việc ở đâu mà chẳng được.”
“Dù sao tôi cũng không định cho thuê phòng bên cạnh nữa.”
“Tại sao?”
Sakutaro tỏ vẻ bối rối.
“Dù gì… nó nằm ngay sát phòng ngủ của chúng ta mà, phải để ý chuyện này chuyện nọ.”
Nghe ra điều Sakutaro muốn nói, đuôi mắt Tsugumi bỗng đỏ lên. Đúng là như vậy. Nơi này cách âm không tốt, nếu có người đến trọ ở bên cạnh thì sẽ khó làm một vài chuyện.
“Vậy, chúng ta đi ngủ thôi?”