Lương Tiêu nói mình bị sốc sau tiêm thuốc, tuyệt nhiên không phải nói đùa, ít nhất là lúc này, Diệp Quý An vì nghi ngờ vừa rồi của mình mà cảm thấy ngượng ngùng.
“Cậu vẫn ổn chứ?”
“Em không biết.” Ngữ điệu nói chuyện của Lương Tiêu hơi trầm xuống, sắc mặt tái mét. Có vẻ như vừa nhìn thấy cô y tá đằng sau lớp kính đang cầm bông y tế lên. Cồn vừa thoa lên tay, tĩnh mạch dưới nách hiện rõ màu xanh do buộc dây garo, Diệp Quý An nhận ra cậu nhóc này đang hơi run lên.
Đây không giống như biểu hiện thường ngày của cậu ta, cho dù tổng giám đốc có hùng hổ đến bộ phận mình mắng người, Lương Tiêu cũng chưa từng sợ hãi đến mức này, ngược lại đôi khi cậu ta còn đứng dậy đáp trả mấy câu, khiến tổng giám đốc sặc đến mức không nói được thêm gì, còn giúp bộ phận mình giảm bớt thời gian tăng ca bố trí không phù hợp, Diệp Quý An vô cùng bội phục cậu. Giờ phút này, thân là “khách quen” của bệnh viện, là đại ca đầu đàn của bộ phận, là bạn cơm mới của cậu, anh không nỡ nhìn cậu nhóc ngày thường tự tin kiêu ngạo giờ phút này lại chật vật như thế, dọa y tá lấy xong ven vẫn chưa dám đâm kim tiêm vào.
“Hay là cậu đừng nhìn vào nó nữa, chuyển lực chú ý sang chỗ khác xem.” Diệp Quý An nói, “Ví dụ nhìn anh này.”
Lương Tiêu như gặp được cứu tính lập tức ngoảnh mặt sang, “Có thể không?” Ánh mặt cậu còn nhanh hơn lời nói đã quét sang đến nơi.
“Đừng phì cười là được.” Diệp Quý An dịu dàng đối diện với ánh mắt cậu. Đánh mắt sang cô y tá đang bắt chặt động mạch, trong lòng nghĩ, cô mau nhanh lên, còn phải tiêm mấy mũi nữa đấy, lại nghĩ, trò chuyện sẽ tốt hơn nhỉ, nhưng phải nói gì bây giờ? Công việc? Mình là ma quỷ à?
Lương Tiêu ngược lại một bụng đầy chuyện, nói: “Đúng rồi tiền bối.” Sắc mặt cậu hồi phục không ít, “Thật ra em là…”
Mũi kim đâm vào rồi.
Lời cũng vì thế mà đứt đoạn.
Bởi Lương Tiêu ngay tức khắc quay đầu lại, trong nháy mắt muốn vùng thoát, động tác tuy không lớn nhưng hiệu quả, còn tràn ra chút máu, cô ý tá ở bên kia lớp kính bị dọa cho sợ hãi, chỉ biết giơ kim tiêm lên không dám động đậy.
“Xin lỗi.” Thất thần hai giây, Lương Tiêu đứng dậy, cậu cố gắng nói rõ ràng, khiến câu nói của cậu quá mức tròn vành rõ chữ, “Phản xạ có điều kiện, tôi luôn bị như vậy.”
“Cứ bình tĩnh.” Diệp Quý An giúp cậu bôi cồn lên lỗ kim rồi kéo cậu đến hàng ghế chờ còn trống, dùng sức ấn cậu ngồi xuống, “Còn đau không?”
“Vẫn ổn.” Lương Tiêu ngẩng đầu, vuốt tay áo màu đỏ sẫm lên cao, hậm hực kéo đống vướng víu này lên bắp tay, thiếu chút nữa còn vuốt nó đến tận vai. Hành động của cậu lọt vào tầm mắt Diệp Quý An, cảm thấy người này có chút tính trẻ con.
“Tiền bối yên tâm, em không cần uống nước đường đâu.” Câu nói này cũng là lời của trẻ con.
Diệp Quý An cười, vốn dĩ hôm nay anh không gấp, mắt nhìn đoàn người đến lấy máu ngày càng đông, anh cảm thấy cũng không sao, cùng lắm là ngồi nghỉ thêm một chút rồi xuống cuối xếp hàng lại, dù sao hôm nay cũng không có công việc gì cấp bách, mà người ta lại cố tình cùng mình đến đây chỉ để trao đổi một bí mật, anh càng không có lí do để gấp gáp.
Đối với chứng sốc kim tiêm này, Diệp Quý An cho rằng đây là một loại phản ứng sinh lí, chứ không liên quan gì đến “dũng cảm” các kiểu, vì thế cũng không cần thiết phải khắc phục. Khắc phục bản năng cực kì đau đớn, ai mà không có một vài nỗi sợ kì quái chứ. Giống như việc bản thân anh sợ mèo, chỉ cần nhìn thấy là da đầu phát nhức, cả người nổi da gà, bây giờ cũng vậy, lúc nhỏ càng nghiêm trọng. Anh cũng không hiểu được nguyên nhân, cũng không có cách nào nói bố mẹ đừng mua mèo về nhà nuôi hay tặng cho em trai làm quà sinh nhật nữa.
Anh rất mong có người sẽ thấu hiểu cho anh, trong suốt giai đoạn trưởng thành của mình anh đều chờ đợi, đợi một người tin tưởng anh.
Đương nhiên, hiện tại bản thân vẫn một mình tự do tự tại, trong tiểu khu nhà mình không có nhiều mèo hoang, cho nên anh cũng không cần nghĩ lại nữa. “Vừa nãy cậu muốn nói gì với anh? Cậu thật ra là?” Diệp Quý An tìm ra chuyện để nói.
Tám nhảm quả nhiên hiệu quả, mặt Lương Tiêu đã có chút hồng hào, miệng nói cũng nhanh hơn, liên tục mở mở khép khép, môi cũng đỏ hơn, “Thật ra em thuộc nhóm máu RH-, nhóm máu ‘gấu mèo’.”
Diệp Quý An đơ ra vài giây, sau đó xoa xoa mặt mình, “Trùng hợp.”
Lương Tiêu híp mắt, “Tiền bối cũng vậy sao?”
“Ừ.” Diệp Quý An ngồi cạnh cậu, “Tiếng Trung thường gọi đó là máu gấu mèo, anh vẫn là nhóm AB, nếu ngày nào đó có xảy ra việc gì, kho máu cả nước cứ đến hút cho anh.”
“A, thế thì không cần.” Lương Tiêu trong lòng có dự tính. “Bên cạnh anh có một người sống đây.” Cậu nói, sợ ý tứ không rõ ràng liền vội vàng bổ sung, “Càng cung cấp máu tươi cho kho máu.”
Diệp Quý An bị chọc cười, loại chuyện xác suất trùng hợp này luôn làm anh thấy hứng thú: “Cậu cũng nhóm AB à?”
“Đúng vậy, em và tiền bối, đúng là nên quen nhau.” Lương Tiêu có vẻ rất vui, là loại vui vẻ đột nhiên ập tới, cậu thậm chí đã đứng dậy chạy xuống cuối xếp hàng. Diệp Quý An ôm áo nhung của cậu vội vàng chạy theo, chỉ nhìn thấy người kia ý chí sục sôi, như đang muốn chứng minh cho anh thấy cậu ta là kho máu chuyên nghiệp, chứ không phải một tên gà mờ không dám tiêm thuốc.
Diệp Quý An dĩ nhiên phải tỏ thái độ cổ vũ, thi thoảng nói về bản báo cáo và kì nghỉ lễ làm cậu thả lỏng tâm trạng. Trong lòng nghĩ, cho dù ngày nào đó thật sự không may xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không để đứa nhỏ này chạy đến truyền máu cho mình đâu.
Đúng là! Mình thế mà lại nghiêm túc nghĩ đến loại chuyện đùa vui này. Anh cũng rõ ràng đây chỉ là đang nói đùa thôi, vốn dĩ là một kẻ ngày ngày muốn chết, mà đồng nghiệp với nhau thì không cần làm những chuyện như thế, dù có là bạn bè cũng không cần thiết, Diệp Quý An tự nhận mình là một người có chừng mực.
Tinh thần chiến đấu của Lương Tiêu duy trì đến khi bọn họ tới trước cửa phòng thử máu. Diệp Quý An xếp hàng sau cậu, cậu lại như cũ ngồi ở chỗ đó, lần này bên trong lớp kính đã đổi thành một cô ý tá trung niên nhìn có vẻ già dặn kinh nghiệm.
“Lớn cả rồi, thả lỏng tinh thần đi, bình tĩnh chút!” Lực buộc garo của cô y tá rất lớn, cánh tay trắng nõn bị siết đến đỏ ửng.
Diệp Quý An ám chỉ cô đừng đưa ống tiêm lên vội, vỗ vai Lương Tiêu, hỏi: “Hay là… Anh bịt mắt cậu lại nhé? Như vậy sẽ làm cậu căn thẳng hơn hay thả lỏng hơn nhỉ?”
“Em muốn thử xem.” Lương Tiêu chủ động nhắm mắt.
Nhắm mắt lại là một mảnh tối tăm, cánh tay không biết lúc nào sẽ bị kim tiêm đâm xuống, như thế có ích gì đâu? Diệp Quý An cảm giác mình vừa làm ra một việc ngu ngốc. Nhưng Lương Tiêu được anh bịt mắt thật sự đã bình tĩnh hơn nhiều. Diệp Quý An bị đôi lông mi đang mấp máy lên xuống của cậu làm ngứa ngáy, cảm nhận được người phía dưới hô hấp không đều, trên trán còn đổ rất nhiều mồ hôi, ngoại trừ những việc này thì không có gì phát sinh thêm. Kim tiêm thuận lợi đâm vào tĩnh mạch, rồi thuận lợi hút ra một ống đầy máu tươi đỏ thẫm. Thẳng cho đến khi đứng dậy Lương Tiêu vẫn không nói gì, tinh thần có hơi lãnh đạm, cũng hơi cổ quái.
“Cảm thấy vẫn ổn chứ?” Diệp Quý An hỏi, dù sao cũng đã nhảy qua một quả núi lớn, giờ đến lượt mình rồi, đưa giấy báo lên, vải lót tiêu độc màu xanh cũng được đổi thành tấm mới, anh ngồi trên chiếc ghế tròn Lương Tiêu nhường lại.
“Em muốn nhìn tiền bối tiêm.” Lương Tiêu đứng sang một bên.
“Đây không phải việc sẽ xong trong vài phút đâu.”Diệp Quý An vui vẻ, thực tế thì rất nhanh đã hút xong bốn ống máu. Những hạng mục sau đó cũng được giải quyết gọn lẹ, Lương Tiêu vẫn đi sau anh, xuyên qua đoàn người chật ních trong đại sảnh. Về những hạng mục khám phải lộ ra hình xăm, Diệp Quý An sớm đã không còn chần chừ gì cả, thế nhưng Lương Tiêu lại chủ động đứng phía sau chắn cho anh, cũng chẳng biết để làm gì nữa. Diệp Quý An khám xong thì nhanh chóng đến chỗ hẹn lấy giấy báo cáo, cả hai người đều không ăn bánh mì, ra khỏi bệnh viện cũng đến giờ cơm trưa rồi.
Bước trên đường đi bộ, Diệp Quý An bất chợt nhớ lại khi nãy trong phòng thử máu, người bên cạnh nhìn chằm chằm cánh tay anh, chăm chú đến mức mê man, thậm chí còn trở nên âm trầm.
Người choáng kim tiêm không phải rất sợ nhìn người khác tiêm sao? Anh không hiểu nổi. Vả lại khi ấy, Diệp Quý An liếc mắt nhìn vị đồng nghiệp nào đó tinh lực dồi dào, làn gió trong veo thổi vào không khí, nắng vàng từng mảnh nhảy nhót trên khuôn mặt trẻ trung tuấn tú, anh cảm thấy giây phút đó có lẽ là ảo giác.
Lương Tiêu thậm chí còn hỏi anh như thế này: “Em có thể gọi tiền bối là anh trai không?”
“Hoặc gọi là anh cũng được.” Lương Tiêu băn khoăn, “Thỉnh thoảng gọi thôi, không phải lúc đi làm, bởi vì như thế quá thân thiết.”
“Được, cậu quen thế nào thì gọi như thế.” Diệp Quý An để cổ áo len bọc lấy cằm mình, “Ở nhà anh cũng có một đứa em trai, thế nhưng nó chẳng chịu gọi anh, anh cũng quen làm anh trai người khác rồi.”
Lương Tiêu một mặt nghi vấn, “Không chịu gọi?”
Diệp Quý An mỉm cười không nói, chỉ lẳng lặng dẫn cậu qua cầu đi bộ, sau đó chỉ tòa nhà màu nâu đỏ cách đó không xa, “Nhà anh ở đằng kia, tòa thứ ba.”
Lương Tiêu thích thú, chăm chú đánh giá, “Ánh sáng tốt không? Tầng mấy?”
“Tầng chín, bình thường ánh sáng rất tốt, tầm nhìn cũng không tồi.”
“Ừm, chỉ là đi làm rất xa.”
“Sáng dậy sớm chút, đi tàu điện rất tiện.” Diệp Quý An thở hắt một hơi lên bàn tay, “Trạm đầu không đến nỗi phải đứng toa ngoài.”
Lương Tiêu nghiêm túc gật đầu, hai người đi trên đường nói hết chuyện này đến chuyện khác, nhàn nhã bước vào tiểu khu. Đến dưới cổng lớn, Diệp Quý An đã tính toán xong trưa nay nên ăn gì, tối hôm qua anh đã mua đầy đủ nguyên liệu, chuẩn bị trổ tài nấu nướng, làm một bữa lớn cho cậu đồng nghiệp kén chọn này. Nào ngờ Lương Tiêu đột nhiên đứng lại, làm ra vẻ có chuyện gấp, nói: “Tiền bối, hôm nay làm phiền anh quá.”
Diệp Quý An lơ mơ: “Hả?”
Lương Tiêu làm như rất bình thường: “Tiễn tiền bối về nhà rồi, em cũng nên về thôi, chỉ là muốn thử ngồi tàu điện như anh nói.”
“Không lên phòng nữa à? Ăn bữa cơm rồi hẵng về chứ?”
“Không ạ.” Lương Tiêu lắc đầu, “Hôm nay không kịp chuẩn bị, không đủ lịch sự, em sẽ tìm ngày khác chính thức đến thăm nhà sau.”
Diệp Quý An cảm thấy biểu tình của mình nhất định là quá dị thường, không tự giác sờ sờ khóe miệng, “… Vậy được, tạm biệt, đi đường cẩn thận.”
Lương Tiêu gật đầu, cười hì hì đút tay vào tút quần đi mất, Diệp Quý An nhìn bóng lưng của cậu, luôn cảm thấy người này tính tình phóng khoáng, thậm chí có chút bừa bãi tùy tiện. Chưa đi được hai bước, lại thấy cậu quay đầu lại, “Hôm nay nghỉ ngơi sớm nhé, anh!”
Nói xong lại xoay người một vòng tung tăng đi tiếp.
Diệp Quý An trở lại phòng trong trạng thái mông lung khó hiểu, tự nấu cho mình một tô mì sợi, anh ở một mình thì không có hứng nấu cơm đàng hoàng. Người trẻ tuổi hiện giờ đều có cái đầu thần kì như vậy ư? Anh nghĩ bụng.
Sau khi nghỉ lễ kết thúc là chuỗi ngày ma quỷ, công việc tăng gấp bội, qua không lâu, anh liên tục phải tăng ca trong mười hai ngày. Ban đêm, Diệp Quý An cuối cùng cũng được rảnh tay về nhà, anh thả cặp da xuống sô pha, ngay cả giày cũng không kịp tháo, trước khi vùi đầu ngủ lại nghĩ ra một chuyện: Hoa quả trong tủ lạnh sắp héo rồi, sao mà mình còn chưa kịp ăn hết.
Thế nhưng khi anh tỉnh dậy, bên tại là tiếng chuông gọi cửa, thầm nghĩ thế mà lại có chuông cửa? Diệp Quý An không nhớ mình có đặt mua thứ gì trên mạng. Trời đã sáng, anh mơ mơ màng màng bước ra mở cửa, tay chống trên khung cửa, vừa ngẩng đầu đã thấy đôi mắt sáng ngời ngập tràn tinh thần của Lương Tiêu.
Chỉ thấy trên tay cậu ta xách đầy túi giấy, từ lông mày đến khóe miệng là vẻ mặt tươi cười.
“Chính thức thăm nhà.” Cậu nói: “Tiền bối, sau này chúng ta là hàng xóm của nhau rồi.”