Cứ chuẩn bị tới ngày đi công tác là Diệp Quý An lại bận tối mắt tối mũi, tuy rằng ngày thường anh cũng chẳng thảnh thơi gì mấy, nhưng trước ngày đi công tác luôn rất thảm. Để giảm thiểu thời gian và kinh phí đi lại, nâng cao xác suất thành công của chuyến đi lần này, mỗi tổ phải đưa ra phương án công tác và kế hoạch tổng quan, sau đó chuẩn bị đề án chi tiết và hợp đồng mẫu để báo cáo lên trên, tận dụng từng giây phút quan sát bên phía đối thủ cạnh tranh. Diệp Quý An là quản lý bộ phận đương nhiên ôm đồm nhiều việc nhất, đồng thời công việc nội bộ trong bộ phận mình cũng tới tay anh xử lí, tránh cho đến giai đoạn quan trọng trước tết có xảy ra sai phạm gì anh lại không có mặt.
Điều này khiến Diệp Quý An từ tăng ca không định kì chuyển thành ngày nào cũng tăng ca, dư ra chút thời gian là lại trốn vào góc nhỏ phòng hút thuốc, miệng ngậm điếu Mevius ngọt ngào mà lệ trào cay đắng, cảm thấy mình sống đời này đúng là khổ như chó.
Lương Tiêu thỉnh thoảng sẽ đứng bên cạnh anh, hút hộp thuốc của mình. Diệp Quý An trò chuyện với cậu đương nhiên là rất vui, dù cho cả hai chỉ nói về bụi mịn ngoài cửa sổ hay trận bóng trực tiếp không có thời gian xem, cũng khiến anh cảm thấy mình đang sống. Bởi vì bận rộn đến mức độ này, hai người cũng không có sức ngồi nghĩ xem trưa nay ăn gì nữa, bữa trưa thường là cơm hộp hoặc bánh sandwich, liều mạng ăn xong trong vòng mười lăm phút rồi cam chịu số phận ngồi lại trước màn hình máy tính.
Diệp Quý An nhìn Lương Tiêu, anh luôn cảm thấy người này tinh thần phấn chấn, nhiều đêm cùng mình ở lại tăng ca không về kịp chuyến tàu điện cuối cùng, cậu ta cứ thế nằm gục trên bàn ngủ tới sáng, anh cũng không biết người này làm cách nào để duy trì tinh lực dồi dào như vậy được nữa. Nhưng một ngày đẹp trời khác Diệp Quý An nhìn ngắm bản thân mình lại phát hiện ra, trừ quầng mắt thâm đen không che đậy được thì dáng vẻ mình cũng thoải mái tươi tắn đấy chứ, giả dụ có bị cấp trên gọi vào nói chuyện thì ta đây cũng không sợ gì hết.
Được rồi, hóa ra người hiện đại sống là nhờ vào kỹ năng, tươi tắn trên mặt tan nát trong lòng.
Có điều, thanh niên kì thị tự sát kia hình như không có khát khao muốn chết như mình. Chết chóc cái gì, tiền nhà còn chưa trả xong, thưởng cuối năm còn chưa được cầm, chưa thể chết được, anh lại nghĩ.
Không đến hai tuần sau, toàn bộ phương án đã được thông qua hết, hội nghị cổ đông cũng họp đủ rồi, chuỗi ngày điên cuồng uống cà phê thay cơm cuối cùng cũng dừng lại. Diệp Quý An lên máy bay đi Moscow, ghế ngồi xung quay đều trống cả, anh cảm thấy mình có thể yên tĩnh ngủ một giấc dài.
Thực hiện theo quy định của công ty, Tiểu Lý bộ phận tổng hợp đặt cho anh một ghế ngồi ở khoang hạng nhất. Năm người còn lại đều ngồi ghế hạng thương gia, không lên cùng một cửa. Ba người trong đó đều là nữ, hai người nam kia một người là phó quản lý Trần phòng pháp vụ, người còn lại là Lương Tiêu. Lão Trần là viên chức thâm niên, do tuổi tác lớn nên mắc bệnh huyết áp, bình thường không chịu được áp lực lớn, vì thế công việc dùng đến sức chỉ có thể dựa vào một mình Lương Tiêu. May mà lúc chuyển hành lý lên máy bay Diệp Quý An có chạy qua giúp, tránh cho cậu công tử bột quen được nuông chiều kia bị bốn năm cái hành lý bao vây, tự mình ôm từng cái lên nhét vào khoang, nghĩ thôi cũng thấy thê thảm.
Tiểu Lý bộ phận tổng hợp nhìn thấy anh thì bị dọa hết hồn: “Quản lý Diệp nhanh về chỗ ngồi đi, sắp bay rồi!”
Diệp Quý An nhe răng cười, “Vẫn sớm vẫn sớm, Moscow âm mười mấy độ, mọi người mang đủ áo chưa?”
“Đủ rồi ạ, em có một cái vali để áo nhung, siêu dày luôn.” Cô bạn Tiểu Phiên vừa tốt nghiệp giơ tay giành nói. Quả nhiên, anh trai thân thiện Diệp Quý An người gặp người mến.
“Chỉ là quên ký gửi, còn phải phiền mọi người giúp em… Cảm ơn ạ.” Cô bé ngại ngùng cúi đầu, cẩn thận liếc nhìn người bên cạnh.
Người bên cạnh cô là Lương Tiêu, tuy vào công ty cùng một đợt, nhưng cậu trầm ổn hơn những đồng nghiệp khác nhiều.
“Ngại mang nặng.” Cậu liếc nhìn cái cà vạt thắt lệch của Diệp Quý An, “Xuống sân bay Baikonur rồi mua sau.”
Thế lúc về thì sao? Cậu làm gì có vali đựng, còn không phải bỏ luôn ở khách sạn hay sao. Áo khoác mà biết trước số phận của nó chắc sẽ khóc thét ở sân bay mất. Diệp Quý An bỗng cảm thấy mình quá hiểu Lương Tiêu rồi.
“Được, nghỉ ngơi cho tốt.” Anh đút tay vào túi quần, nhàn nhã bước về ghế ngồi của mình.
Đúng như dự định ban đầu, Diệp Quý An hoàn thành tâm nguyện ngủ một giấc thật ngon vô lo vô nghĩ. Tỉnh lại sau giấc ngủ vô cùng chất lượng, cảm thấy thế giới này xinh đẹp biết bao. Thế giới đẹp đẽ hiện ra thật lâu đến tận khi hạ cánh, bầu trời trên cao rực rỡ nắng vàng, thành phố bên dưới tuyết phủ trắng xóa, đô thị náo nhiệt nằm dưới lớp tuyết tĩnh lặng, tòa nhà mới tinh bên cạnh quảng trường cũ kỹ, tất cả được trôn giấu vào một mảnh biển bao la.
Diệp Quý An thích tuyết, đặc biệt là tuyết ở Slavs, mùi vị lãng mạn của Slavs viết trong những cuốn tiểu thuyết luôn mang cho anh cảm giác xúc động đặc biệt. Chỗ ngủ trong khách sạn được bố trí xong xuôi, một nhóm sáu người ôm áo khoác bước ra khỏi cửa chuẩn bị đi dùng bữa. Tuyết lại rơi, đụng vào khung cửa sổ cũng chưa tan ngay, cứ liên miên tích tụ ở đó, từng hạt từng hạt ngăn nắp. Dưới ánh đèn đường, bãi biển nhấp nhô từng đợt sóng, mỗi con sóng mang theo một màu sắc khác biệt, đẹp đến mức Diệp Quý An không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lại, như một lữ khách nhìn thế giới đầy rẫy điều mới lạ.
Chiếc xe Toyota Alphard công ty gọi tới lướt như bay trên đại lộ lâu đài cổ, Lương Tiêu ngồi ở ghế phó lái, ngoảnh đầu lại lặng lẽ nhìn ngắm khuôn mặt Diệp Quý An. Áo nhung mua ở sân bay chỉ có một màu đen, thiết kế khá đơn giản, còn có một loại túi nhung giữ nhiệt chủng loại tương tự, cũng được đeo trên người Lương Tiêu, mang lại cảm giác giản dị chưa bao giờ thấy qua.
“Lệch múi giờ mọi người đã thích ứng chưa?” Trước mặt nhiều đồng nghiệp thế này, Diệp Quý An cũng không tiện nói riêng.
“Nghe lời tiền bối, ở trên máy bay ngủ một giấc rồi.” Lương Tiêu mặt mày thả lỏng.
“Ha ha, anh cũng thế.” Trước khi cất điện thoại, Diệp Quý An chụp mấy bức ảnh tuyết gửi cho cậu. “Ngày may bắt đầu làm việc rồi.”
Lương Tiêu duỗi mi mắt gật đầu, không lên tiếng, không đến hai phút sau, cậu gửi qua một tin nhắn, chỉ toàn là những hàng chữ tiếng Nga.
И сердце бьется в упоенье,
И для него воскресли вновь
И божество, и вдохновенье,
И жизнь, и слезы, и любовь.
Diệp Quý An không biết thằng nhóc này định giở trò gì, lại còn có ngôn ngữ thứ hai? Sao không thấy viết trên lí lịch?
【Nghĩa là gì?】Anh phản hồi.
【Một bài thơ của Pushkin.】Lương Tiêu giải thích rất ngắn gọn.
【Lúc Tiền bối ngắm tuyết, làm em nghĩ tới mấy câu thơ này.】Cậu lại gửi đến một tin.
【OK,Tôi đi tra google.】
【Em không ngờ!】Lương Tiêu lập tức quay đầu nhìn sang, hình như sốt ruột rồi.
【Không ngờ cái gì?】Diệp Quý An hớn hở đón lấy ánh mắt của cậu.
【Em muốn tự mình dịch cho tiền bối, em còn muốn đọc cho tiền bối nghe, sau khi kết thúc chuyến công tác có được không?】
Diệp Quý An nghĩ thầm, đây là mật mã thần kì gì mà phải giấu lâu như thế, nhưng anh quyết định sẽ chiều theo tâm tư nhạy cảm của cậu bạn trẻ tuổi này, dù sao thì hai mươi bảy tuổi với anh mà nói, vẫn là tuổi đi học.
【Vậy anh đợi, hai hôm tới làm việc cho tốt nhé.】Tin nhắn vừa gửi đi, anh liền cất điện thoại vào túi dưới cặp mắt giám sát của Lương Tiêu, hoàn toàn không có tra google đâu.
Chuyến công tác theo dự tính ban đầu là mười hai ngày, đến ngày thứ sáu, về tổng thể hoàn toàn không xảy ra sai sót gì, bất kể là khảo sát, đàm phán hay giao lưu đều cùng công ty đối phương có tiến triển tốt đẹp, điều này khiến Diệp Quý An càng có thêm hy vọng được về nước trước ngày nghỉ lễ, tuy nhiên, có hai việc vẫn làm anh phiền não như cũ.
Thứ nhất, đồ ăn ăn hoài vẫn không quen.
Thứ hai, Lương Tiêu ngủ hoài vẫn không tỉnh.
Không phải muốn nói về chứng phát cáu sau khi ngủ dậy của Lương Tiêu, cũng không phải nói cậu ta cả ngày mê man làm giảm hiệu quả công việc, ngược lại, Lương Tiêu vẫn giữ nguyên phong cách làm việc như xưa, làm gì cũng toàn tâm toàn ý không chút cẩu thả, thậm chí còn kiêm luôn công việc phiên dịch, dùng khả năng tiếng Nga lưu loát của cậu ta làm người nghe không kịp phản ứng. Thế nhưng Diệp Quý An nhìn ra, người này không còn dáng vẻ ung dung như trước kia, hốc mắt càng ngày càng xanh, càng ngày càng trầm lặng ít nói, những dấu hiệu này Diệp Quý An đều nhìn ra, Lương Tiêu bị thiếu ngủ nghiêm trọng.
“Buổi tối ngủ không ngon?” Diệp Quý An trực tiếp hỏi.
“A? Vẫn tốt.” Lương Tiêu chỉ cười, “Nhiều lúc tiền bối không gọi điện cho em, em cũng dậy không nổi.”
Sao mình lại không tin nhỉ, cậu ta là con yêu tinh miệng bôi đầy mật cả ngày chỉ biết thả thính, đợi đấy! Diệp Quý An nghĩ thầm.
Vào đêm ngày thứ bảy, Diệp Quý An đột nhiên tập kích bất ngờ, anh cho rằng nếu mình trực tiếp đến nhìn sẽ phán đoán ra được người kia một phút trước là vừa tỉnh dậy hay là chưa ngủ, anh thật sự lo lắng cấp dưới của mình mới có vài tuổi đầu chỉ vì thiếu quan tâm và thiếu ngủ mà chết đột ngột.
Sáu người bọn họ đều ở phòng đơn, Lương Tiêu ở phòng , Diệp Quý An ở phòng , cách một phòng của lão Trần. Hai giờ rưỡi nửa đêm, Diệp Quý An đặt báo thức tỉnh dậy, trong tiếng gáy như gà của lão Trần phòng kế bên, đi qua phòng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Quý An cảm giác thần kinh mình căng cứng.
“Ai vậy?” giọng Lương Tiêu thật nhanh truyền tới, rất nhẹ, có vẻ cách cửa không xa, cậu dùng tiếng Anh hỏi một lần, sau đó đổi sang tiếng Nga.
“Anh.” Diệp Quý An vắt chéo hai tay ôm vai, “Mau mở cửa cho anh cậu!” Anh không khách khí hô lên.
Cửa nhanh chóng được mở ra, đèn trong phòng vẫn sáng, Lương Tiêu thò đầu ra thăm dò, nhìn thấy bên ngoài là Diệp Quý An.
“Có phải cậu vẫn chưa ngủ không?” Diệp Quý An duỗi cao mí mắt.
“Tiền bối mất ngủ hả?” Lương Tiêu cả mặt vô tội.
Diệp Quý An đột nhiên tức giận phì khói, thằng nhóc này thật biết đảo khách thành chủ, “Anh đang hỏi cậu có phải mất ngủ không? Mấy hôm nay cậu ngủ được mấy tiếng?“
Lương Tiêu ngơ ngác vài giây, ngoan ngoãn ngậm miệng không dám nói nữa. Tuy là không thừa nhận, nhưng cũng không định biện minh.
“Làm sao thế? Trong phòng có vấn đề gì à?” Diệp Quý An cảm thấy mình rất giống giáo viên chủ nhiệm nhiệt tình quan tâm đến sức khỏe của thanh thiếu niên.
“Vấn đề của em.” Lương Tiêu thấp giọng nói, lùi về sau một bước, tay giữ chặt núm cửa, “Tiền bối, không cần quan tâm em đâu, em muốn ở một mình.”
Diệp Quý An nhanh trí đặt cánh tay chặn mép cửa trước khi cậu đóng lại, Lương Tiêu nhìn thấy tay anh bị đau thì không phản kháng nữa, bắt lấy cổ tay xoa xoa.
“Anh thật sự phải gọi cậu là tiểu tổ tông.” Diệp Quý An lườm cậu, phẩy phẩy vạt áo ngủ của mình, “Lạnh chết người rồi, mau cho anh vào!”