. Say rượu
“Nếu là do hắn yêu cầu, vậy dựa theo ý của hắn mà sửa đi, Lưu đạo cũng không dễ dàng gì, bên tôi không sao.” Trên mặt Chu Cầm lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt, ánh mắt nhìn không ra một chút không tình nguyện.
Nghe lời Chu Cầm nói xong, thần kinh căng thẳng vài ngày của Lưu Tùng cuối cùng cũng thả lỏng, đồng thời lại có chút ngoài ý muốn, hắn không ngờ Chu Cầm sẽ nói như vậy, cái đó và lời đồn không giống nhau a.
Vẫn đợi cho Lưu Tùng rời đi, lúc này Chu Cầm mới thu hồi tươi cười, không nhanh không chậm gọi một số điện thoại:“Lần này em nhất định phối hợp với anh, có thể bắt lấy cơ hội hay không phải xem bản thân anh.”
……
Mấy ngày nay, Tiêu Dật cố ý về trễ, không đến nửa đêm tuyệt không kết thúc công việc, làm những người trong đoàn phim cảm động đến rối tinh rối mù, đây là chuyên nghiệp cỡ nào a! Thái độ của Tần Mộc thật ra rất khác thường, mỗi ngày đều ngủ sớm, ít nhất vào lúc Tiêu Dật vào phòng, hắn đã “Ngủ”.
Tiêu Dật về trễ nhìn không thấy hình ảnh Tần Mộc ở nhà cố chấp chờ đợi, mà Tần Mộc nhắm mắt lại nằm ở trên giường cũng không biết dáng vẻ bi thương do dự của Tiêu Dật khi đứng ở trước giường.
Nhìn bọn họ như vậy, Mộ Dung Phong luôn luôn bình tĩnh có chút đau lòng, muốn giảm bớt một chút mâu thuận giữa bọn họ, lại không biết nên xuống tay như thế nào, loại chuyện này không dễ nhúng tay, dễ dàng phản tác dụng, chỉ âm thầm suy nghĩ, chợt nghe Đa Nạp nháy mắt thần bí nói:“Em xem bọn họ cãi nhau dữ dội như vậy, mỗi ngày vẫn ôm nhau cùng ngủ, làm sao có dáng vẻ như là đang cãi nhau? Rõ ràng chỉ là tiểu tình nhân biệt nữu, để cho bọn họ giày vò một chút đi, qua một thời gian thì tốt rồi.” Mộ Dung Phong lại tinh tế suy nghĩ một phen, phát hiện quả thật như thế, vì thế, quản gia đại nhân vạn năng lại khôi phục bình tĩnh. Tiểu tình nhân có mấy ai không cãi nhau biệt nữu chứ? Cái này gọi là tình thú!
Bởi vì Tiêu Dật chuyên nghiệp, không bao lâu, phân đoạn diễn ban đêm đều quay xong rồi, sớm hơn dự tính nửa tháng, làm Lưu Tùng vui vẻ, tỏ ý mới mọi người trong đoàn phim đi ăn khuya, đương nhiên cũng đến hỏi ý Tiêu Dật. Tiêu Dật vốn không thể nào tham gia loại tụ hội này, trừ phi là Tần Mộc lôi kéo cậu cùng đi, nghĩ đến Tần Mộc, Tiêu Dật mím môi, đáy mắt hiện lên một chút buồn bực, đã thật nhiều buổi tối người nọ không đợi cậu, thậm chí còn không có gọi điện thoại!
“Tôi đi.”
Nghe được trong giọng nói của Tiêu Dật có một cơn tức âm thầm, Mộ Dung Phong giơ tay đẩy gọng kính mắt, lại lơ đãng nhìn thấy cách đó không xa Nhiêu Thiến đang nhìn Tiêu Dật, trong nụ cười có một ý tứ không rõ. Mộ Dung Phong yên lặng thu hồi tầm mắt, Nhiêu Thiến này chính là người lúc trước Tiêu Dật yêu cầu tăng phân đoạn diễn, lúc trước chuyện Tiêu Dật nói muốn tăng phân đoạn diễn của Nhiêu Thiến trong đoàn phim chỉ có Lưu Tùng biết, lúc ấy Mộ Dung Phong cũng đã thu xếp, mà Lưu Tùng cũng là người thông minh, đương nhiên sẽ không đem loại chuyện này nơi nơi thông báo, sau đó lại nghe Lưu Tùng nói Chu Cầm không có ý kiến với chuyện sửa chữa kịch bản, Mộ Dung Phong cũng không tin tưởng loại lý do này, chỉ là liên tục quan sát đến nay, vẫn không có phát hiện Chu Cầm có chút sơ hở nào.
Nghe nói đạo diễn mời khách, mọi người vui vẻ thu dọn đồ đạc, lôi kéo nhau lên xe, chỉ là, lúc mấy chiếc xe đều ngồi đầy, bên ngoài còn có hai người không lên xe, Nhiêu Thiến cùng trợ lý của cô. Thấy mọi người nhìn các cô, trên mặt Nhiêu Thiến có chút không nhịn được, cười cười:“Xe của tôi ngày hôm qua hỏng rồi, còn chưa có sửa xong, hay là mọi người đi trước đi, tôi đón xe qua.”
Lưu Tùng không nói chuyện, đón xe khẳng định là không được, nếu bị phóng viên chụp được sẽ nói đoàn phim của bọn họ không đoàn kết bài xích Nhiêu Thiến, nghĩ nghĩ, ánh mắt rơi xuống xe Tiêu Dật cách đó không xa, xe hắn ngồi thêm hai người có lẽ là không thành vấn đề đi, cũng không biết có chịu hay không.
Tiêu Dật cũng thấy được tình hình bên kia, thuận miệng nói:“Để cho các cô ấy tới đây ngồi đi.”
Mộ Dung Phong chấp nhận, xuống xe mời Nhiêu Thiến cùng trợ lý của cô, Lưu Tùng cười cảm ơn Mộ Dung Phong, vẻ mặt của Nhiêu Thiến cũng ngoài ý muốn. Trên một xe khác Chu Cầm nhìn Nhiêu Thiến đi đến chỗ xe của Tiêu Dật, bên môi gợi lên một chút tươi cười.
Sau khi Nhiêu Thiến lên xe, ngồi ở bên cạnh Tiêu Dật, mỉm cười nói:“Cám ơn.”
Tiêu Dật quay đầu nhìn cô một cái, thoáng gật đầu một cái:“Nhấc tay chi lao.” Sau đó lại quay đầu đi, dường như cũng không để ý đến Nhiêu Thiến.
Thấy Tiêu Dật không có dự định nói chuyện với nhau, Nhiêu Thiến cũng không mở miệng, yên tĩnh ngồi ở trong xe, trong lòng lại xoay chuyển không ngừng, cô lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, trên tình trường cũng là tay già đời, với ánh mắt của Tiêu Dật lúc nãy, cô có thể xác định thiếu niên xinh đẹp trước mắt cũng không có tâm tư gì khác với cô, vậy vì sao hắn lại tăng phân đoạn diễn của cô? Thậm chí không tiếc cùng Tần Mộc cãi nhau. Chẳng lẽ là bởi vì từng có khúc mắc với Chu Cầm, cho nên nhằm vào cô? Nhiêu Thiến cô chỉ là chiếm tiện nghi? Mà nếu quả thật là như thế, lấy tính cách tiểu trung khuyển của Tần Mộc hẳn là không lý do sẽ cùng Tiêu Dật cãi nhau mâu thuẫn. Chẳng lẽ thật sự chỉ là bởi vì Chu Cầm diễn quá kém cho nên muốn giảm phân đoạn diễn của cô ấy rồi tăng phân đoạn diễn của cô? Nhưng mặc dù nghĩ như vậy cũng không đúng, Nhiêu Thiến cũng tự mình hiểu rõ năng lực diễn của mình, hẳn là không có tốt đến mức làm cho thiếu niên trước mắt này khen ngợi.
Những suy nghĩ đều bị phủ định hoàn toàn, lúc này Nhiêu Thiến mới phát hiện dường như cô nhìn không thấu suy nghĩ của Tiêu Dật, cô nghiêng đầu, vụng trộm nhìn về phía Tiêu Dật, chỉ thấy hắn hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở ngoài cửa sổ, trên mặt trầm tĩnh, chỉ là tư thế đơn giản tùy ý như vậy, lại lộ ra quý khí khó nén. Nhiêu Thiến không khỏi thở dài, không hổ là con cưng của thần, gần như thế cũng nhìn không ra chút tỳ vết nào trên mặt Tiêu Dật. Nhìn nhìn, Nhiêu Thiến âm thầm bật cười, vì sự suy đoán vô vị của bản thân mình, ở trong giới giải trí này, chuyện xấu thì làm gì cần lý do?
Tiêu Dật cũng không biết suy nghĩ của người bên cạnh, cậu vốn không thèm để ý đến người khác, lúc này cậu đang nghĩ tới Tần Mộc, mấy ngày nay Tần Mộc không liên lạc với cậu, cậu luôn cảm thấy trong lòng mất mát, dù gọi điện thoại cho Tiêu Thần vẫn không thể giảm bớt chút nào, lúc yên tĩnh, trong đầu luôn sẽ không tự chủ được nhớ tới chuyện trước kia của bọn họ, trong lòng luôn luôn có một giọng nói phát ra, nói cậu chủ động nói một hai câu với Tần Mộc, có lẽ bọn họ có thể trở lại như trước kia.
Một lát sau, đã đến nơi ăn khuya, nói đến ăn khuya, đương nhiên chọn Đại bài đương, nhưng mà Lưu Tùng chọn nơi này cũng không phải ở trong chợ đêm, mà là ở trước cửa một tiểu khu, gần đó là khu dân cư, người đến tiệm ăn khuya đều là cư dân gần đó. Lúc bọn họ đến, đã là mười giờ đêm, trong tiệm không có người, ông chủ cùng bà chủ là một đôi vợ chồng, còn có một đứa nhóc giúp đỡ, nhìn thấy nhóm người Lưu Tùng đến, ông chủ dường như đã quen thuộc, cười tiếp đón liền dẫn mọi người vào trong tiệm, đi được một nửa, chợt nghe được bà chủ khẽ hô một tiếng, ông chủ quay đầu liền nhìn thấy một người không tưởng được, vẻ ngoài tinh xảo hoàn mỹ, tóc dài đến eo, quý khí đầy người, không phải Tiêu Dật thì là ai?
Bà chủ cảm thấy ánh mắt có chút không đủ dùng, Tiêu Dật đẹp, quản gia kiêm người đại diện phía sau của hắn cũng dễ nhìn, nhìn qua lại một hồi, lúc này mới lấy lại tinh thần, chạy đến ngăn kéo tìm nửa ngày, lấy ra một cuốn sổ sách mới, muốn đi tìm bọn họ kí tên. Ông chủ nhìn thấy hành động của vợ mình, yên lặng hiểu rõ trong lòng, cả nhà bọn họ đều là fan trung thành của Tiêu Dật cùng Tần Mộc, dường như có thể nói là nhìn bọn họ lớn lên, nay thế mà lại nhìn thấy người thật, có thể không kích động sao?
Đối với fan Tiêu Dật cũng rất dễ nói chuyện, chỉ cần yêu cầu không quá phận, cơ bản cậu đều hữu cầu tất ứng, cho nên lúc bà chủ căng thẳng đưa giấy bút đến, rất dứt khoát cầm qua, ký tên, cuối cùng còn nhìn bà chủ cười nói cám ơn, bà chủ thụ sủng nhược kinh, cuộn ống tay áo tự mình ra trận nói muốn thêm thức ăn cho Tiêu Dật, Lưu Tùng cười nói lúc này hưởng ánh sáng của Tiêu Dật, có thể có lộc ăn, tay nghề của bà chủ không chỉ hơn ông chủ một bậc a.
Bởi vì Nhiêu Thiến ngồi ở trên xe Tiêu Dật, cho nên cuối cùng lúc ngồi xuống, cũng chỉ còn lại chỗ bên cạnh Tiêu Dật, cô thuận thế liền đi theo Tiêu Dật ngồi xuống, lúc này nhìn thấy hành động của Tiêu Dật, trong lòng lại có cái nhìn khác, ngôi sao mười sáu tuổi cũng không hiếm thấy, nhưng mà có thể biết lễ phép nói cảm ơn fan như vậy thật đúng là không nhiều lắm, bọn họ đều chỉ biết bán manh bán khốc, cho rằng mọi người thích bọn họ là đương nhiên.
Lúc thức ăn dọn lên, mọi người chỉ cảm thấy bụng kêu càng dữ dội, ngay cả Tiêu Dật không có thèm ăn cũng bị mùi hương cùng màu sắc câu tham trùng ra, ăn khuya luôn phải uống chút bia, Lưu Tùng vẫy tay một cái, ông chủ liền đem một kết bia lên, rót cho mỗi người một ly, đến lượt Tiêu Dật, ông chủ có chút do dự, liền thấy Tiêu Dật chỉ chỉ ly:“Tôi cũng uống bia.”
Tuy rằng Tiêu Dật nói mình sẽ uống rượu, nhưng không ai kính rượu hắn, Tiêu Dật cũng không để ý, ăn mấy đũa thức ăn, tự mình cầm ly bia uống hai ngụm, lần thứ hai cầm ly bia lên, bên cạnh vang lên một giọng nói:“Cám ơn em đưa chị một đường, chị kính em một ly đi.”
Tiêu Dật quay đầu liền nhìn thấy Nhiêu Thiến dăng cầm ly ra vẻ muốn chạm, Tiêu Dật yên lâng một lát, hơi hơi nâng ly trong tay lên:“Tiện đường mà thôi, chị Nhiêu quá khách khí.” Nói xong, ngửa đầu uống hết nửa ly bia còn thừa.
Tươi cười của Nhiêu Thiến có chút cứng ngắc, lập tức thu hồi ly rượu ở giữa không trung, cũng uống một ngụm nhỏ, rồi sau đó cười hỏi:“Chị không uống hết, em không ngại đi?”
“Chị tùy ý.” Tiêu Dật lắc đầu, xoay người đưa ly rượu trống không tới trước mặt Mộ Dung Phong bên kia, ý bảo hắn rót rượu, tự mình lại gắp chút thức ăn, Mộ Dung Phong biết tửu lượng của Tiêu Dật, lập tức lại rót nửa ly bia.
Nhiêu Thiến chạm phải cây đinh không mềm không cứng, lập tức cũng không tiếp tục tốn tâm tư trên người Tiêu Dật, ngược lại đi kính rượu những người khác.
Đêm nay Tiêu Dật uống không ít bia, khuôn mặt hồng nhuận. Lúc tiệc tan, Nhiêu Thiến vẫn không có chen lên xe, lại “thuận tiện” ngồi lên xe Tiêu Dật, Chu Cầm cười dặn dò Tiêu Dật:“Tiêu Dật, chị giao Nhiêu Thiến cho em, đã trễ thế này, em phải phụ trách đưa cô ấy về nhà an toàn!”
“Được.” Tiêu Dật đang suy nghĩ, cũng không có cẩn thận nghe ý tứ trong lời nói của Chu Cầm, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu. Mộ Dung Phong phía trước hơi hơi nhíu mi, chào mọi người xong liền lái xe rời khỏi. Hỏi địa chỉ của Nhiêu Thiến, cũng không xa, Mộ Dung Phong yên lặng tăng tốc độ xe, không bao lâu, đến cửa nhà Nhiêu Thiến.
Nhiêu Thiến nhìn Tiêu Dật, hiển nhiên đối phương cũng không có quyết định tiễn cô, nghĩ nghĩ, cô vẫn là thử mở miệng:“Em vừa mới uống không ít bia, muốn đến chỗ chị nghĩ ngơi một chút hay không, chị pha cho em ly trà giải rượu?”
Mộ Dung Phong giơ tay đẩy giọng kính mắt, trong lòng xác định Nhiêu Thiến biết hành động lúc trước của Tiêu Dật. Vừa mới nghĩ, chợt nghe tiếng Tiêu Dật, bởi vì uống rượu mà mang theo chút giọng mũi:“Cám ơn, không cần.”
“Vậy được rồi, hôm nay cám ơn em đưa chị hai lần. Lúc trở về cẩn thận, chú ý an toàn.” Nhiêu Thiến cẩn thận dặn dò, lại kì kèo một hồi mới xuống xe. Mộ Dung Phong nhìn bóng lưng Nhiêu Thiến, lấy di động ra ấn vài cái, nhắn một mệnh lệnh ra ngoài, lúc này mới khởi động xe.
Lại chở trợ lý của Nhiêu Thiến về nhà, lúc hai người về nhà đã sắp giờ, Đa Nạp đã ở cửa chờ bọn họ, lúc nhìn thấy vẻ mặt ửng đỏ của Tiêu Dật, hơi hơi có chút giật mình, Tiêu Dật không kiên nhẫn đẩy Đa Nạp ra, cơ thể loạng choạng đi lên lầu.
Đa Nạp nhìn bóng dáng Tiêu Dật, sờ sờ cằm, thấp giọng hỏi:“Anh nhớ rõ tửu lượng của tiểu Dật tốt lắm mà, còn có em đi theo, không lý gì lại uống say đi?”
Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn Đa Nạp một cái:“Say cũng chia làm nhiều loại.”
Đa Nạp lập tức sâu sa nói:“Không thể tưởng được, đường đường tiểu Thái Tử thế mà cũng sẽ dùng loại thủ đoạn này.”
Sau khi Tiêu Dật một đường lung lay lắc lư đi lên trên lầu, cơ thể lập tức vững vàng, nhìn cửa phòng ngủ, trên mặt mang theo một chút do dự, một lát sau, Tiêu Dật mím môi, giơ tay đẩy cửa phòng, trên giường vẫn có một người nằm như trước kia, trong lòng Tiêu Dật không hiểu sao cảm thấy thực tủi thân, mấy ngày nay cậu ăn không ngon sống không tốt, Tần Mộc lại ngủ ngọt ngào! Đã nửa đêm, cậu vì muốn hòa hảo với Tần Mộc mà vắt hết óc, thậm chí không ngại giả say, hắn lại thoải mái!
Vừa cảm thấy tủi thân, Tiêu Dật sẽ không quan tâm nhiều như vậy, tức giận đi đến bên giường, dùng sức nhào lên, vừa vặn đè Tần Mộc, Tần Mộc có ngốc cũng biết không thể giả bộ, lập tức mở mắt, đập vào mắt chính là hai má đỏ bừng của Tiêu Dật, Tần Mộc bị dọa nhảy dựng, lúc này nghĩ rằng Tiêu Dật bị bệnh, lập tức ôm Tiêu Dật vào trong ngực, xoay cậu lại:“Tiểu Dật, em làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”
Tiêu Dật đẩy tay Tần Mộc ra, lầm bầm nói:“Tôi không có khó chịu! Không cần anh lo!” Mở miệng, tràn đầy mùi rượu, lúc này Tần Mộc mới nhẹ nhàng thở ra, thì ra là uống rượu, thảo nào khuôn mặt đỏ như vậy.
Tần Mộc vừa mở cúc áo cho Tiêu Dật, vừa dỗ dành cậu:“Được được, không có khó chịu, muốn uống nước hay không? Hay là muốn tắm rửa trước?”
Nghe được ngữ khí quen thuộc của Tần Mộc, Tiêu Dật chỉ cảm thấy trong lòng càng tủi thân hơn, lập tức chu chu miệng:“Không uống nước! Cũng không tắm rửa!”
Trong lòng Tần Mộc sao có thể không đau lòng chứ, tửu lượng của Tiêu Dật hắn cũng biết, uống thành như vậy nhất định là trong lòng khó chịu, Tần Mộc cởi áo khoác Tiêu Dật liền ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn hôn hai má, cẩn thận dỗ dành:“Vậy nằm như thế, được không? Có cảm thấy khó chịu ở đâu hay không?”
Tiêu Dật quay đầu:“Ở đâu cũng khó chịu!”
Lúc Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp cầm trà giải rượu vào, nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Dật vùi trong lòng Tần Mộc làm nũng, quần áo hai người đều xốc xếch, nhìn thấy hình ảnh muốn nhìn, hai vị quản gia đại nhân đều thực thỏa mãn, đặt trà giải rượu ở đầu giường, sau khi nhận vài cái nhìn xem thường của Tần Mộc, lúc này mới từ tốn rời đi.
Đọi bọn họ đi rồi, Tần Mộc lại cúi đầu dỗ dành Tiêu Dật uống trà giải rượu, Tiêu Dật dĩ nhiên là không chịu, Tần Mộc có chút bất đắc dĩ, cầm trả giải rượu lên tự mình uống một ngụm, sau đó cúi đầu, dùng miệng chạm vào miệng Tiêu Dật, lúc này Tiêu Dật cũng không thế nào từ chối, Tần Mộc kìm lòng không đậu làm sâu sắc nụ hôn này, một ly trà giải rượu cứ như vậy từ tốn một ngụm rồi một ngụm đút cho Tiêu Dật, đến ngụm cuối cùng, quần áo trên người hai người đều không thấy, người trẻ tuổi đúng là độ tuổi xúc động. Tiêu Dật cầm lấy cánh tay Tần Mộc, hơi hơi híp mắt, hất cằm, theo động tác của Tần Mộc mà rên rỉ. Hai người đã lâu không có làm chuyện thân mật như vậy, phía dưới Tần Mộc cũng trướng khó chịu, nhịn không được lôi kéo tay Tiêu Dật đặt phía trên của mình, Tiêu Dật ngẩn người, cuối cùng cũng không có rút tay về, mà là theo động tác của Tần Mộc khi có khi không di chuyển, Tần Mộc nhìn chằm chằm Tiêu Dật, đáy mắt tràn đầy vui vẻ, nhìn đến khi Tiêu Dật đỏ mặt, nhịn không được dời tầm mắt, Tần Mộc vẫn không buông tha, cúi đầu ngậm lấy môi cậu mút vào.
Đã lâu mới thân mật làm cho khoảng cách giữa hai người lập tức kéo gần lại, chiến tranh lạnh trước đó giống như cậu chuyện cười, Tiêu Dật tựa vào trong lòng Tần Mộc, để mặc hắn giúp mình lau người, trong lúc mơ mơ màng màng nhớ tới mục đích lúc ban đầu, Tiêu Dật hừ một tiếng:“Không cho đóng phim thần tượng!”
Tần Mộc cười hôn lên lỗ tai Tiêu Dật:“Được, ngày mai anh sẽ từ chối.”
Lúc này Tiêu Dật mới vừa lòng, cong khóe miệng, không bao lâu liền ngủ. Tần Mộc lau khô nước trên người hai người, ôm Tiêu Dật về tới trên giường, không bao lâu, cũng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, theo thường lệ là Tần Mộc tỉnh lại trước, hắn nghiêng đầu, nhìn Tiêu Dật gần trong gang tấc, trong lòng chỉ cảm thấy tràn đầy hạnh phúc, hôn một hồi lâu, lúc này mới lưu luyến không rời xoay người rời giường, tối hôm qua đã đồng ý Tiêu Dật không đóng phim thần tượng, tự mình phải đến đoàn phim xin lỗi đạo diễn cùng giám chế.
Lúc đi xuống cầu thang, xa xa liền nhìn thấy Mộ Dung Phong cau mày nhìn tờ báo trong tay, Đa Nạp bên cạnh cũng cũng hiếm khi không có tươi cười, trên mặt mơ hồ có chút tức giận, Tần Mộc tò mò đi qua, cầm tờ báo, chỉ liếc mắt một cái liền ngây ngẩn cả người, đầu đề tờ báo kia rõ ràng là ảnh chụp Tiêu Dật cùng Nhiêu Thiến ngồi ở trong xe, thoạt nhìn hai người còn thực thân mật!