Đăng xong mới biết chương này làm rồi TT^TT, có sửa lại chút đỉnh so với chương cũ. Chiều nay có .
“Chị ta còn già hơn mẹ của tôi, anh cảm thấy tôi với chị ta có thể có cảm giác gì?”
Tần lão gia nhìn trong dáng vẻ ngầm giận dữ của Tiêu Dật trong TV, ngón tay gõ tay vịn:“Hai nhóc con náo loạn mấy ngày nay còn chưa có làm hòa sao?”
Tổng quản đại nhân đứng ở phía sau ông đáp:“Tối hôm qua Dật thiếu gia uống hơi nhiều, hai người đã làm hòa.”
Tần lão gia nghiêng đầu liếc mắt nhìn tổng quản đại nhân một cái, dường như có chút không tin:“Nhóc con kia tâm cao ngất, thế mà lại làm loại chuyện mượn rượu giả điên này?”
Dường như nhớ tới dáng vẻ tâm cao khí ngạo của Tiêu Dật với Tần lão gia thường ngày, tổng quản đại nhân cũng không nhịn được mỉm cười:“Vì Mộc thiếu gia ở trong lòng hắn ……..”
Tần lão gia thổi thổi chòm râu, hừ một tiếng:“Cũng không thấy nó cúi đầu với tôi như vậy.”
Đó cũng là bởi vì lão gia ngài không có việc gì lại đi trêu chọc hắn mà. Tổng quản đại nhân yên lặng suy nghĩ trong lòng.
“Nếu làm hòa, sao cơn tức còn lớn như vậy?”
Ý cười của tổng quản đại nhân lập tức biến mất, nghiêm túc nói:“Ảnh chụp là trợ lý của Nhiêu Thiến chụp, tin tức là Uông Hải để cho người ta đăng lên.”
“Uông Hải?”
“Phải, tổng giám đốc Uông Hải của giải trí Uông Dương, mấy năm nay vẫn bị Thái Nhiên thiếu gia đè ép, từ sau khi Thái Nhiên thiếu gia rời đi, hắn làm không ít chuyện mờ ám, lần trước Mạch Nhiên thiếu gia ra tay, cũng là vì cảnh cáo hắn.”
Tần lão gia thoáng gật gật đầu. Chuyện đó ông cũng biết, sau khi Tần Thái Nhiên rời khỏi, Tần Mộc cùng Tiêu Dật bị đoạt không ít kịch bản, còn bị người ngầm chèn ép, trên danh nghĩa là nhân vật chính số một, nhưng phân đoạn diễn không khác gì phối hợp diễn, thậm chí có khi còn như vai phụ, trên danh nghĩa lại là nhân vật chính, thực tế lại không công làm bàn đạp cho người khác. Người có năng lực cùng can đảm làm chuyên này có thể đếm được trên đầu ngón tay, Tần Mạch Nhiên thờ ơ lạnh nhạt một đoạn thời gian, ung dung thản nhiên mua mấy bộ phim nhựa ngay lúc đó, đào hố để cho Uông Hải nhảy, để cho Tiêu Dật cùng Tần Mộc cùng với hai ngôi sao mới đang nổi của hắn giao đấu, so sánh hai bên, cao thấp rõ ràng, lập tức chặn đứng nhân khi liên tục tăng của hai ngôi sao kia, sau đó lại sắp xếp mấy chương trình ngẫu ngộ, hai ngôi sao mới kia vẫn là tuổi trẻ khí thịnh, ỷ vào bản thân nổi tiếng, nghĩ rằng bản thân đủ vống liếng, ở trong chương trình không vừa lòng vì MC chỉ hướng về phía Tiêu Dật cùng Tần Mộc mà bỏ qua bọn họ, kết quả có thể tưởng tượng. Uông Hải tức giận đến nổi trận lôi đình, vài năm tâm huyết biến thành nước chảy về hướng đông, nhưng cũng bởi vậy mà hiểu được, Tần gia cũng không chỉ có một Tần Thái Nhiên, lão đại Tần gia ra tay cũng không thể khinh thường.
“Lục Hiểu Minh thì sao?”
Giống như sớm đoán được Tần lão gia sẽ hỏi, tổng quản đại nhân lưu loát trả lời:“Cũng như vậy, hắn sống chết mặc bây. Nhưng mà giao tình của Chu Cầm cùng Nhiêu Thiến thật ra cũng không tệ.”
“Lục Hiểu Minh không gật đầu, dựa vào Chu Cầm rõ ràng không dậy nổi cơn sóng này. Nếu hắn muốn làm bình phong, cũng tốt.” Từ cửa truyền đến giọng nói của Tần Mạch Nhiên.
Tổng quản đại nhân lấy đồng hồ bỏ túi ra xem, hôm nay Tần Mạch Nhiên về nhà sớm, cất đồng hồ, ông có chút lo lắng nói:“Có scandal cùng một người quá lứa, rất tổn hại nhân khí.”
Để người hầu cầm áo khoác đi, Tần Mạch Nhiên thả lỏng caravat, ngồi lên sô pha, vuốt cằm nhìn TV:“Loại scandal này quấn không được bọn nhỏ. So với tinh thần thân sĩ, bọn nhỏ càng để ý chuyện nam nữ khác biệt.” Nói xong, ba người cùng nhớ tới câu nam nữ thụ thụ bất thân của Tiêu Dật, không khỏi mỉm cười. Những lời này đã khắc vào trong xương của Tiêu Dật, mỗi lần nó gặp giới tính nữ đều giữ khoảng cách cơ bản, cho đến bây giờ, lúc nó bị Lam Kỳ ôm hôn hai má vẫn còn có thể đỏ mặt mà.
Ba người lại xem TV đưa tin về chuyện này một lát, Tần lão gia mới mở miệng:“Con định gặp Lục Hiểu Minh?”
“Không, trước đây đầu tư Minh Tinh chỉ là vì Thái Nhiên muốn vào giới giải trí, vì để cho nó thoải mái chút mới hợp tác với bọn họ, bây giờ thế lực của nó đã lớn mạnh, hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt người khác mà làm việc.”
Tần lão gia từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nói:“Hai nhóc con cũng nên rèn luyện.”
“Nếu muốn tự lập môn hộ, bọn nhỏ chính là phụ tá đắc lực của Thái Nhiên, đúng là nên rèn luyện một chút. Cho nên con đã thông báo với Tiểu Phong cùng Đa Nạp, chuyện của bọn nhỏ chúng ta sẽ không nhúng tay, để cho bọn nhỏ tự mình xử lý. Bên phía Thái Nhiên cũng nói với nó đừng động vào, vui đùa một chút.”
Tổng quản đại nhân mỉm cười nói:“Tôi cảm thấy trong giới giải trí sắp tới sẽ vô cùng náo nhiệt.”
“Vậy đúng lúc giúp tôi giải buồn.” Tần lão gia gõ tay vịn, đáy mắt lóe sáng.
Vì thế buổi chiều ngày hôm nay, lúc Lam Kỳ về nhà, nhìn thấy ba Lão Hồ Ly Tần gia mặt đối mặt cười sâu xa. Mà những chuyện xảy ra không lâu sau đó, làm cho Lam Kỳ luôn không tự chủ được nhớ tới hình ảnh buổi chiều ngày đó.
Ở bên này, lúc Tiêu Dật nói xong câu đó, các phóng viên cũng đều ngừng truy hỏi, đây cũng không phải là người thường thẹn quá thành giận, Tiêu Dật chính là tiểu Thái Tử điện hạ trong giới giải trí năm đó, thái tử điện hạ, hôm nay, vào lần này, hoàn toàn tức giận, dù là các phóng viên thân kinh bách chiến cũng phải ngừng lại, không biết nên hỏi cái gì tiếp theo, càng không ai muốn bước ra làm vật hi sinh, mà Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đã sớm tranh thủ, lôi kéo Tiêu Dật cùng Tần Mộc rời khỏi.
Ngồi vào trong xe, Tần Mộc vừa nắm tay Tiêu Dật an ủi, vừa hỏi:“Tra xem phóng viên đó là người của tòa soạn báo nào, còn có báo chí sáng nay là sao?”
Cuối cùng cũng hỏi. Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, đang muốn mở miệng, lại bị Tiêu Dật ngắt lời.
“Ảnh chụp là trợ lý Nhiêu Thiến chụp. Anh chỉ cần tra xem ai tiết lộ chuyện anh muốn đóng phim thần tượng ra ngoài là được rồi.” Tiêu Dật nhàn nhạt nói, nghe không ra cảm xúc.
Ngược lại với sự bình tĩnh của Tiêu Dật, Tần Mộc đã không thể bình tĩnh:“Em biết? Em thấy chị ta chụp sao lại không nói? Còn để chị ta đi!”
Tiêu Dật liếc mắt nhìn Tần Mộc một cái:“Lúc ấy tôi không để ý, nhìn thấy bài báo hôm nay mới nhớ đến, cũng không phải chắc chắn.” Nói sao cũng không thể cho Tần Mộc biết lúc ấy cậu đang nghĩ làm sao để cùng hắn làm hòa, cho nên hoàn toàn không để tâm về hành động của chị ta.
Nghe được Tiêu Dật giải thích, Tần Mộc đột nhiên ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dật dần dần trở nên tìm tòi nghiên cứu, chỉ có lúc Tiêu Dật chột dạ mới giải thích cặn kẽ như thế, nếu không bình thường sẽ không dùng giọng nói thế này, trong lời nói của Tiêu Dật trước sau luôn có một chút như là ra lệnh, đó là vì xuất thân tôn quý của cậu, cho nên dù sửa thế nào cũng sửa không được.
Ánh mắt của Tần Mộc làm cho Tiêu Dật không được tự nhiên, cậu mím môi, ngữ khí lạnh hơn vừa rồi một chút:“Làm sao?”
Dáng vẻ này càng chứng thật suy đoán của Tần Mộc, Tần Mộc mỉm cười, nhớ tới dáng vẻ Tiêu Dật mượn rượu làm nũng tối hôm qua, đột nhiên hiểu được vì sao lúc ấy Tiêu Dật không để tâm, nghĩ đến người tâm cao khí ngạo trước mặt lại mượn rượu làm nũng với mình, trong lòng Tần Mộc đột nhiên trở nên mềm mại, chỉ cảm thấy tất cả đều không còn quan trọng, chỉ cần Tiêu Dật còn ở bên cạnh hắn.
Nhận thấy được tầm mắt Tần Mộc đột nhiên trở nên dịu dàng, Tiêu Dật mím môi, hơi có chút ảo não quay đầu sang chỗ khác, vẫn bị hắn phát hiện!
Tần Mộc nhìn bên tai hơi phiếm hồng của Tiêu Dật, nhịn không được sáp qua hôn một cái, đổi lấy đôi mắt lạnh của Tiêu Dật, trong lòng lại càng vui vẻ, lại nghiêm mặt sáp qua. Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp ngồi ở phía trước nhìn dáng vẻ hai người, ăn ý dời tầm mắt, xem ra để tài này phải ngừng lại.
Chuyện này cuối cùng cũng không có làm cho Tần Mộc cùng Tiêu Dật xem trọng, dù sao ở trong giới giải trí, loại chuyện này rất bình thường, mà Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp cũng nhận được lời đề nghị của Tần Mạch Nhiên, không hề giúp bọn nhỏ âm thầm xử lý việc này. Cho nên, lúc trợ lý của Nhiêu Thiến không yên lòng chờ cả một ngày nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra, không khỏi cảm thấy có chút không thật, lấy thế lực Tần gia, không có lý do gì mà không biết là cô làm, sao có thể quên đi như vậy, sau khi rối rắm một buổi tối, cô quyết đoán từ chức, nhân tình thiếu Nhiêu Thiến đã trả xong, cô thật sự không thích hợp với giới giải trí này.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Dật cùng Tần Mộc ăn điểm tâm xong liền đến đoàn phim, Tần Mộc vốn dĩ muốn đi cùng Tiêu Dật, lại bị Đa Nạp lôi kéo đi gặp đạo diễn bộ phim thần tượng, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
Xe vừa đến cửa đoàn phim, liền nhìn thấy các phóng viên đang vây thành vòng tròn, Tiêu Dật giật mình, mở cửa kính xe ra một chút, lập tức nghe được âm thanh bên ngoài.
“Nhiêu tiểu thư, xin hỏi cô cảm thấy Tiêu Dật như thế nào?”
“Nhiêu tiểu thư, đối với lời nói ngày hôm qua của Tiêu Dật, cô cảm thấy thế nào?”
“Nhiêu tiểu thư, nghe nói trợ lý của cô sáng nay đột nhiên từ chức, xin hỏi nguyên nhân là gì?”
Từng câu hỏi làm cho người ngoài cuộc là Tiêu Dật nghe xong cũng không khỏi nhíu mày, cậu im lặng một lát, bảo Mộ Dung Phong dừng xe, quyết đoán xuống xe, vững vàng đi đến chỗ đám đông, đến gần mới phát hiện chỉ có một mình Nhiêu Thiến bị vây ở bên trong, giờ phút này môi Nhiêu Thiến mím chặt, cằm hơi hơi nâng lên, quật cường giữ lễ nghi, không muốn mất hình tượng trước những câu hỏi của các phóng viên. Tiêu Dật mím môi, có chút tự trách đối với lời nói không khách khí của mình ngày hôm qua, dù thế nào chị ta cũng là phụ nữ yếu đuối, cậu không nên ở trước mặt mọi người nói chị ta đã giã, mẹ Lam Kỳ đã từng nói, tuổi của phụ nữ là thần thánh.
Có phóng viên tinh mắt nhìn thấy Tiêu Dật tới gần, lập tức bỏ Nhiêu Thiến mà đi đến bên chỗ Tiêu Dật, còn không chờ bọn họ mở miệng hỏi, Tiêu Dật đã mở miệng, nhưng mà hướng về phía Nhiêu Thiến:“Chị Nhiêu, em xin lỗi vì lời nói ngày hôm qua, em cũng không phải nói chị đã già, chỉ là lúc ấy bị hỏi có chút phiền, cho nên nói không lựa lời.”
Xe của Nhiêu Thiến còn chưa có sửa xong, trợ lý lại từ chức, hôm nay chỉ một mình cô đến, vừa xuống xe đã bị phóng viên vây quanh, trong lúc đó cũng có người của đoàn phim đến, nhưng mà, không ai để ý đến cô, trơ mắt nhìn cô bị hỏi đến khó chịu, cô cũng không thể so sánh với Tiêu Dật cùng Tần Mộc, các phóng viên không biết cái gì là khách khí, một câu so với một câu càng bén nhọn vô cùng, đang mạnh mẽ chống đỡ, đột nhiên lại nghe được lời Tiêu Dật, trong lòng cô ấm áp, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Dật vô thức trở nên dịu dàng, đối với lời của câu cũng không có một chút hoài nghi, lửa giận trong lòng cháy cả một ngày được dập tắt, cô cố hết sức cong cong khóe miệng có chút cứng ngắc, ép ra một nụ cười:“Chị hiểu được, chị không có để ở trong lòng.”
Tiêu Dật đi đến bên người cô, thoáng nhìn lướt qua, không chút nào ngoài ý muốn thấy được ngón tay của cô có chút tái nhợt, trong lòng lại bắt đầu áy náy, cậu xoay người nói với phóng viên:“Ngại quá, hôm nay chúng tôi phải quay mấy phân đoạn, đi vào trước.” Nói xong, dẫn theo Nhiêu Thiến vào trong. Các phóng viên đương nhiên là không cam lòng, lại bị Mộ Dung Phong cùng vệ sĩ chặn bên ngoài đoàn phim.
Lúc người trong đoàn phim nhìn thấy bọn họ đi vào, đồng loạt sững sờ một chút, không bao lâu, Lưu Tùng bước tới, miệng nói muốn cùng Tiêu Dật thảo luận kịch bản, liền kéo cậu đi, Nhiêu Thiến thờ ơ nhìn, mỉm cười xoay người đi vào phòng nghỉ của mình, ở trong giới giải trí mười mấy năm, cô đã sớm hiểu được cái vòng luẩn quẩn này có bao nhiêu máu lạnh tàn khốc. Đứa nhỏ đơn thuần giống Tiêu Dật thật là không nhiều, lúc này, Nhiêu Thiến không khỏi áy náy khi kéo cậu xuống nước.
Chẳng qua, phần áy náy này chỉ thoáng qua rồi biến mất, nay cô đã hơn ba mươi, là người quá tuổi trong gơới giải trí, nếu bỏ qua cơ hội lần này, có lẽ liền vĩnh viễn cũng không còn cơ hội.