Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo

chương 92: yêu sớm [1]

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi các học sinh tìm được lớp của mình phải đến lớp học bảo cáo, phòng học sơ trung lớn hơn ở tiểu học rất nhiều, số lượng học sinh mỗi lớp cũng nhiều hơn tiểu học một ít, trong phòng học rất ồn ào, hai vị giáo viên xếp chỗ ngồi cho nhóm học sinh, vẫn dựa theo chiều cao như cũ.

Dựa theo kết quả xếp chỗ ngồi, này hai vị lão sư này có lẽ thuộc loại không quan tâm chuyện bát quái, hoặc là thuộc loại rất bát quái cho nên e sợ thiên hạ không loạn, nếu không các cô tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện “lớn mật” là đem Tần Mộc cùng Tề Bân xếp ngồi cùng bàn. Từ trên xuống dưới học viện quý tộc Đế Đan không ai không hiểu, tiểu ngôi sao nhỏ tuổi Tần Mộc cùng tiểu công tử Tề gia là lửa nước bất dung, chỉ cần chạm trán là phải bắn ra hoa lửa, học tiểu học bốn năm, không biết phá hư bao nhiêu của công, ngộ thương bao nhiêu bạn học vô tội. Đừng nói các cô không biết, tuy rằng học viện tách biệt, nhưng mà mỗi giáo viên từng học bộ mỗi cuối tuần đều phải tụ hội một lần, thời gian bốn năm cũng đủ để các giáo viên quen được việc vừa chạm trán liền “Quan tâm” hai đứa nhỏ lại ra chiêu gì mới đối phó đối phương.

Cừu nhân gặp mặt, hết sức đỏ mắt! Tề Bân trừng mắt nhìn Tần Mộc bên cạnh, Tần Mộc đương nhiên là không chút nào yếu thế trừng trở về. Có lẽ là bởi vì nguyên do thật sự trưởng thành, lần gặp mặt này thế mà đã bình an vượt qua dưới sự trao đổi ánh mặt của bọn họ. Thẳng đến khi hai vị giáo viên cẩn thận nói xong lời chào mừng cùng với tình huống sinh hoạt học tập trong tương lai sẽ khác với khi học tiểu học, Tề Bân cùng Tần Mộc lúc này mới hừ một tiếng, đồng loạt quay đầu tỏ vẻ khinh thường đối phương.

Cuối cùng, giáo viên công bố thứ hạng thành tích nhập học, ý định ban đầu là vì kích thích một chút sự nhiệt tình của bọn nhỏ, lúc công bố điểm, thật sự có mấy đứa nhóc bị kích thích. Tiêu Dật mím chặt môi, tuy trên mặt vẫn không có thay đổi như trước, nhưng mà sự giật mình lộ ra trong đôi mắt to đen nhánh sáng ngời kia vẫn bị giáo viên nhìn vào trong mắt, đứa nhỏ đủ thông minh, thành tích cũng thật sự rất tốt, vẫn luôn giữ vị trí thứ nhất, nhưng mà, bây giờ vị trí thứ nhất lại bị người đánh vỡ, thành tích tốt nghiệp tiểu học của nó là điểm, nghe nói là vì lúc viết văn viết sai một lỗi chính tả, điều này làm cho đứa nhỏ ảo não hồi lâu, giờ phút này, nhìn bảng xếp hạng thành tích phía trước tên của nó là điểm, lỗi chính tả đã bị quên đi lại hiện lên, vì thế, Tiêu Dật lại nhăn lông mi.

Bên kia Tề Bân cũng tương đối phiền muộn, tuy rằng Tề Bân mê chơi, nhưng mà thành tích cũng đỉnh cao, tuy rằng mỗi lần đều bị Tiêu Dật đặt ở phía dưới, nhưng mà hắn có thể vững vàng mà đè ép Tần Mộc, chuyện này với hắn mà nói vẫn là chuyện rất thỏa mãn rất đáng để lên mặt, nhưng mà giờ phút này, nhìn thấy một loạt tên xếp trước mình, vị này luôn ở vị trí cao từ khi học mẫu giáo tới giờ lần này thực sự bị kích thích.

Tần Mộc cũng không tốt chút nào, kém hơn Tề Bân đã là một chuyện rất mất mặt, thế mà bây giờ lại nhiều thêm vài người! Đương nhiên, Tiêu Dật vẫn luôn được Tần Mộc đặt trong phạm vi “Người một nhà”, cho nên giữa bọn họ không tồn tại cạnh tranh, huống chi, Tiêu Dật thông minh như vậy, thành tích tốt hơn hắn là chuyện đương nhiên.

Tiêu Thần nhìn bảng thành tích, đôi lông mày rậm nhăn lại cùng nhau, hắn có chút khó hiểu nhìn Từ Văn Khiêm phía bên cạnh, âm thầm buồn bực. Từ Văn Khiêm vừa nhìn liền biết trong lòng Tiêu Thần nghĩ cái gì, mỗi lần làm bài thi hắn đều chỉ làm hai phần ba liền lười tiếp tục làm, loại bài thi trẻ con này, nếu không phải vì cùng người nào đó tới hầu hạ cái tiểu chủ tử đó, hắn mới sẽ không đến trường học, sao có khả năng còn đi tranh xếp hạng nhàm chán này. Nhưng mà, một phen khổ tâm của hắn dĩ nhiên tên ngốc kia một chút cũng không biết, cả ngày tâm tâm niệm niệm chính là cái tên tiểu chủ tử kia, làm cho trong lòng hắn không khỏi sinh ra chút hờn giận, lập tức giơ tay bắt lấy cánh tay Tiêu Thần đặt đầu gói dưới cái bàn, hơi trừng phạt mà nhéo tay tên ngốc kia. Tiêu Thần rút tay về, ánh mắt lập tức có chút oan ức, sao người này lại hỉ nộ vô thường như vậy!

Sau khi nói xong, giáo viên theo thường lệ thả bọn nhỏ đến ký túc xá, ký túc xá sơ trung chia làm hai loại, một loại giống như tiểu học là phòng hai người, thiết bị đầy đủ, là cho đứa nhỏ nhà có tiền ở, mà một loại khác, chính là để cho đứa nhỏ nhà bình thưởng ở, là phòng bốn người, vẫn có điều hòa máy nước nóng, chính là không có tủ lạnh simmons vân vân, thống nhất là giường gỗ, nhưng mà so với những trường học phổ thông, cái giường kia cũng không có gì để soi mói. Trường sơ trung theo đuổi thành tích, cho nên sẽ nhận một ít đứa nhỏ nhà bình thường thành tích nổi trội xuất sắc nhập học, loại ký túc xá này chính là chuẩn bị cho bọn họ.

Tiêu Dật cùng Tần Mộc giả vờ như cục cưng ngoan ngoãn, kiên nhẫn nghe nhóm người lớn Tần gia lải nhải, sau đó ngoan ngoãn tiễn bọn họ rời đi, sau đó ghé vào trên cửa sổ, nhìn thấy Tần lão gia dẫn một đám người từ tốn rời đi, lúc này mới nháy mắt cười tủm tỉm suy nghĩ nên làm như thế nào kéo hai cái giường lại cùng nhau……

Có lẽ là bởi vì có cùng mục tiêu, trong những ngày kế tiếp, bọn Tần Mộc cùng Tiêu Dật cùng Tề Bân kỳ tích mà bắt đầu trở nên “Chung sống hoà bình”, điều này làm cho hai vị chủ nhiệm trốn ở góc phòng muốn xem trò hay bóp cổ tay không thôi, rõ ràng lúc lễ tốt nghiệp tiểu học còn đánh nhau trước mặt mọi người ở trên khán đài, sao mới ngắn ngủi hai tháng nghỉ hè, lại trở nên tốt như vậy?

Hai tháng nghiêm túc thực sự cố gắng, vào lúc kiểm tra giữa kì, mấy đứa nhóc kia cuối cùng cũng khắc phục khó khăn, Tiêu Dật tất nhiên không hề thương lương mà ngồi lên ngai vàng hạng nhất, Tề Bân cũng ỷ vào ưu thế tiếng Anh chen lên phía trước mấy người kia, chiếm vị trí thứ hai, bạn học Tần Mộc vì không cẩn thận mà lăn lộn vị trí thứ năm, mà Tiêu Thần dưới sự cố ý dặn đi dặn lại không có hiệu quả cuối cùng cường thế ra mệnh lệnh cũng vô ích của Từ Văn Khiêm, cũng không có làm một phần tư đề bài, theo Từ Văn Khiêm cùng nhau xen lẫn trong tầng lớp giữa.

Sau khi thi xong kì thi giữa kì được nghỉ ba ngày, bọn nhỏ như chim bay ra khỏi g líu ríu hoan hô chạy ra khỏi cửa lớn học viện, cửa trường học, Tiêu Dật lôi kéo tay Tiêu Thần, lại vụng trộm đưa một hà bao vàng lá cho hắn, theo thường lệ dặn dò hắn ở Từ gia phải tạo quan hệ tốt để bản thân có thể sống càng thoải mái, vài năm này, tuy rằng Tiêu Dật cùng Tiêu Thần muốn đến sống cùng nhau, nhưng mà mỗi lần bọn họ nói ra, đều bị Tần Mộc cùng Từ Văn Khiêm âm thầm kết minh làm xáo trộn, cuối cùng vẫn chỉ có thể ở riêng hai nơi, mỗi ngày gọi điện thoại, dù vậy, Tần Mộc cùng Từ Văn Khiêm vẫn vô cùng khó chịu, thầm nghĩ vứt hết điện thoại của quản gia!

Mắt lạnh nhìn dáng vẻ lưu luyến không rời của chủ tớ hai người, Tần Mộc trề môi đến nỗi có thể treo lên vài cái thìa, Từ Văn Khiêm còn đang âm thầm suy xét đợi lát nữa phải làm sao giày vò tên ngóc kia.

“Được rồi, đi thôi.” Nói một hồi lâu, Tiêu Dật cuối cũng cũng vỗ vỗ cánh tay Tiêu Thần, để cho hắn cùng Từ Văn Khiêm đi.

Tiêu Thần cẩn thận mỗi bước đi theo sát Từ Văn Khiêm từ tốn đi xa xa, Tiêu Dật còn đứng ở nơi đó nhìn theo bọn họ rời đi, dáng vẻ này lại làm cho Tần Mộc cùng Từ Văn Khiêm thầm hận không thôi.

Một khi đi học, sẽ phát hiện ngày nghỉ hóa ra trôi qua rất nhanh, chỉ trong chớp mắt, bọn nhỏ lại bị nhóm phụ huynh đuổi về trường học. Ký túc xá vắng lặng vài ngày lại trở nên ồn ào, Tiêu Dật cùng Tần Mộc đang ở trong phòng ngủ thu dọn đồ ăn vặt bọn họ mang từ nhà đến, chính là lấy ra một ít thứ bọn họ không thích ăn chuẩn bị đưa ra để “Xúc tiến tình hữu nghị”, vừa mở cửa phòng ngủ ra, liền nhìn thấy phòng ngủ đối diện có không ít người, trong đó một người có giọng nói hết sức vang dội cùng thiếu đánh.

“Đây là cậu tôi tặng cho tôi! Để cho chúng ta cùng nhau đến xem thứ tốt!” Tề Bân lên mặt khoe khoang đưa thứ trong tay ra, Tần Mộc nhìn thoáng qua, hắn biết đó là ipad, hắn cùng Tiêu Dật đều có, nhưng mà trong nhà không cho bọn họ đem đến trường học, sợ bọn họ chỉ lo xem anime chơi game, cũng không lo đi học.

“Cái thứ gì tốt?” Hiển nhiên đứa nhỏ nơi này đều thấy qua ipad, cho nên cũng không hâm mộ, chỉ là chờ mong thứ tốt mà Tề Bân nói

Tề Bân thần bí chớp mắt, tay nhỏ bé chạm vào màn hình trong chốc lát, sau đó, âm thanh kỳ quái vang lên.

“Ưm… A…”

……

Trong phòng lập tức yên tĩnh, đôi mắt sáng người thuần khiết không chớp mắt nhìn chằm chằm hai cơ thể trong màn hình nho nhỏ kia, vẻ mặt ham học hỏi. Ngay cả Tần Mộc đứng xa xa cũng không tự chủ được lại gần.

Nhìn vẻ mặt mọi người, đặc biệt là dáng vẻ Tần Mộc, trong lòng Tề Bân không cần nói có bao nhiêu đắc ý, tâm hư vinh được thỏa mãn, đây là hắn vô tình phát hiện ra!

Nhưng mà, ngay tại lúc bọn nhỏ đều trầm mê trong đó, mà Tần Mộc cũng nhìn không chuyển mắt, Tiêu Dật giận dữ hét:“Các người đang làm cái gì! Rõ như ban ngày, phi lễ chớ nhìn các ngươi cũng đều không hiểu sao!”

“Đúng vậy! Tần Mộc! Ngươi rất không biết lễ nghĩa liêm sỉ!” Tiêu Thần vẻ mặt chính khí đứng ở cạnh Tiêu Dật giận dữ nhìn Tần Mộc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio