Tuyên Triết cười nói: “Quả nhiên ngay cả nhân vật như Tiết tổng quản cũng không có chủ ý sao?”
Tiết Mục cũng lắc đầu cười: “Nếu đổi lại là Tiết Mục ta, vậy liền quản con mẹ nó, ta tự uống rượu trường ca, thân cận nữ sắc, tùy ý cả đời, chuyện thiên hạ chuyện giang hồ liên quan gì đến ta? Nhưng anh hùng chi sĩ như Tuyên Hầu, lòng có chí lớn. Đại đạo trước mắt, tự sẽ không học Tiết mỗ lùi bước, có lẽ chính mình đã có chủ ý, cần gì phải hỏi ta.”
Tuyên Triết ngạc nhiên nói: “Ta có chí gì?”
“Người trong lòng vô đạo làm sao Động Hư?” Tiết Mục ung dung nói: “Tuyên Hầu cùng Hạ Hầu tổng bộ cùng chung chí hướng, có chí uy tràn trong nước trở về cố hương (Đại Phong Ca (大风歌) - Lưu Bang), có lòng quét sạch tà ác trên thế gian, cho nên tình nguyện đứng dưới, hợp tác ăn ý. Như vậy không quản tình thế biến đổi như thế nào, tiếp tục làm là được, Tuyên Hầu đầu nhập triều đình, chính là vì đạo trong lòng, từ trước đến giờ không phải là vì Cơ Thanh Nguyên hắn.”
Tuyên Triết vỗ tay cười to, nâng chén kính nói: “Hạ Hầu tổng bộ thật sự không có uổng công cùng các hạ tương tri một hồi.”
Nhạc Tiểu Thiền bên cạnh giả nhu thuận cả buổi, rốt cuộc nhịn không được chua xót nói: “Chỉ cần là nữ nhân, hắn đều tương tri.”
“Sao có thể nói vậy, hôm nay ta cùng với Tuyên Hầu chẳng phải cũng tương tri sao?” Tiết Mục cười nói: “Tuyên Hầu cũng là nhất thời phiền muộn, tìm người thổ lộ mà thôi. Cơ Thanh Nguyên có thể làm gì được Tuyên Hầu? Triều đình hắn hiện tại liền chút thực lực ấy, nếu thiếu hệ Tuyên Hầu ủng hộ, càng là nhược thành cầu rồi, hắn chỉ cần không ngốc cũng sẽ không tự hủy trường thành.”
“Trường thành là cái gì?” Tuyên Triết thuận miệng hỏi một câu, ngược lại cũng không nghiêm túc, dù sao ý tứ đại khái có thể lĩnh hội. Không đợi Tiết Mục trả lời, chính hắn liền nói: “Cơ Thanh Nguyên xác thực cũng không dễ dàng. Hạ Hầu tổng bộ nói không sai, lúc trước thiên hạ Động Hư Giả rải rác, triều đình Cung Phụng Đường, Nội Vệ, Lục Phiến Môn, cường giả đông đảo. Tăng thêm các tông môn như Thần Cơ Môn ủng hộ, xem như thực lực cường thịnh, sự tình tương đối dễ làm. Nhưng đến khi các nhà Động Hư nổi lên, thực lực cá nhân vượt lên quá nhiều, thực lực triều đình bỗng nhiên liền trở nên không đủ nhìn rồi, cuộc sống của hắn cũng khó khăn.”
“Ha ha...” Tiết Mục ung dung nói: “Kéo chân người này, tạo nội loạn cho người nọ, chính là thuật cân đối thực lực của hắn sao? Người biết nói hắn là chèn ép võ đạo tông môn, người không biết cho rằng ai cũng là địch đấy, làm hoàng đế làm thành đức hạnh này... Ngươi nhìn a, hắn âm mưu kéo chân Vấn Kiếm Tông, hiện tại Vấn Kiếm Tông đã biết, Tự Nhiên Môn Cuồng Sa Môn đang lo cùng triều đình đối nghịch tìm không thấy ủng hộ, cái này không phải liền đưa tới cửa sao?”
Tuyên Triết trầm mặc.
Tiết Mục lại nói: “Cũng đừng trách Tiết Mục ta làm hỏng chuyện. Cho dù không có Tiết Mục ta, cho dù việc này để cho Cơ Thanh Nguyên làm thành, Vấn Kiếm Tông thanh danh mất sạch, tầng dưới chót ly tâm, đồng đạo bài xích, vậy thì như thế nào? Người ta cường giả như mây, đối với tông môn còn rất trung thành đấy, nhất thời cũng không chết được, cùng lắm thì thật sự chiếm núi làm vua làm cường đạo, Thần Thương Môn tối đa ở dưới sự bồi dưỡng của triều đình thay thế địa vị của bọn hắn, chẳng lẽ còn thật sự có bản lĩnh diệt môn người ta? Nghĩ khá lắm. Đến một ngày nào đó bị phát hiện manh mối, khi đó kiếm hiệp giận dữ, ai cũng mặc đồ tang, ta sợ Cơ Thanh Nguyên ngủ đều phải trốn ở trong bụng chiến ngẫu.”
Tuyên Triết nhếch nhếch miệng, không có phản bác. Việc này mặc dù trước đó hắn là nhìn không thấu, nhưng kết hợp với ám chỉ của Hạ Hầu Địch đến hôm nay cũng nên minh bạch, Hạ Hầu Địch nội tâm liền không đồng ý cách làm của phụ hoàng nàng, chẳng qua là thân phận có hạn phản đối không được, cũng không có khả năng chính mình đi kéo chân phụ hoàng, cũng chỉ có thể ám chỉ hắn đứng ngoài quan sát là được.
“Cho nên Vấn Kiếm Tông sẽ cùng triều đình đối nghịch sao?” Tuyên Triết chỉ có thể hỏi như vậy.
“Cho dù ta không nói, Kiếm Ly cũng chắc chắn sẽ không tham dự... Nàng hiện tại nội sự làm trọng.” Tiết Mục nở nụ cười: “Nhìn từ góc độ này, thật ra ta nhúng tay đối với triều đình cũng không tính là chuyện gì xấu?”
Tuyên Triết cười khổ một cái, hôm nay cảm nhận của Vấn Kiếm Tông đối với triều đình tất nhiên đã rơi xuống đáy cốc, nếu như Tiết Mục thật sự có thể khuyên can bọn hắn không dính vào, nói đến thật sự coi là chuyện tốt mới đúng. Về phần hậu họa... Trước mắt ai chú ý nhiều như vậy...
“Được rồi, không đề cập tới những thứ này.” Tuyên Triết nâng chén nói: “Uống rượu thưởng tuyết, tạm quên tục sự cũng tốt.”
Nhạc Tiểu Thiền đi rót rượu, phát hiện rượu sắp không còn, quay đầu nhìn La Thiên Tuyết đi lấy rượu vẫn chưa trở lại, liền đứng lên nói: “Ta đi xem nha đầu kia chết ở đâu rồi.”
Một đường chạy như bay đến Tụ Kiếm Đường, lại không thấy La Thiên Tuyết. Kéo một thủ vệ hỏi, chỉ biết Mộ Kiếm Ly ở thiên sảnh cùng người nghị sự, La Thiên Tuyết lúc trước đã đến lại đi rồi. Nhạc Tiểu Thiền gãi gãi đầu, tự mình đi thiên sảnh, cũng không ai ngăn cản nàng.
Tiến vào thiên sảnh, tông chủ các nhà đều đang nghị sự riêng, có người là trao đổi lẫn nhau, có người cùng trưởng lão các đường của Vấn Kiếm Tông trao đổi, mà Nhạc Tiểu Thiền liếc mắt liền nhìn thấy Mộ Kiếm Ly, nàng đang nói chuyện với Lãnh Trúc.
“Tổng đốc triều đình âm mưu ngáng chân, liên lụy tài nguyên của quý tông, làm ô uế thanh danh của quý tông, hôm nay xem ra đã vô cùng xác thực.” Lãnh Trúc híp mắt hỏi: “Mộ tông chủ có ý kiến gì không?”
Mộ Kiếm Ly bình tĩnh nói: “Tệ tông mọi việc hỗn loạn, tạm thời chưa có ý tưởng ngoại sự. Bất quá vãn bối cũng muốn khuyên nhủ Lãnh tông chủ, chúng ta giết tham quan ô lại cũng liền thôi, nếu như công khai cùng triều đình là địch, vọng khởi binh tai, liền trái với tôn chỉ của chính đạo, mong rằng nghĩ lại.”
Lãnh Trúc nhẹ gật đầu, thản nhiên nói: “Thế lực triều đình muốn bao trùm Nghi Châu, Tự Nhiên Môn ta kiếm một chén canh, có tính là địch không?”
Mộ Kiếm Ly trầm mặc một lát: “Kiếm Ly không biết.”
Lãnh Trúc quay người mà đi: “Phía Đông Nghi Châu tiếp giáp Vấn Kiếm Tông, chỉ cần quý tông không nhúng tay vào, vậy liền dễ nói.”
Mộ Kiếm Ly truy hỏi một câu: “Phía Bắc Nghi Châu thì sao?”
Bước chân của Lãnh Trúc dừng một chút: “Vân Thiên Hoang sợ là muốn nắm giữ hoang mạc cắt cứ rồi, không quản cái này, có hắn hay không đều không có gì khác biệt.”
Nhìn Lãnh Trúc đi xa, Mộ Kiếm Ly thở dài. Chính đạo bát tông xưng là đồng khí liên chi, đã thành cái dạng gì rồi... Làm sao có thể nói không có gì khác biệt?
Không đúng, khác biệt vẫn là có... Vân Thiên Hoang tìm tới, mở miệng chính là một câu: “Tệ tông muốn cùng Vấn Kiếm Tông toàn diện giao dịch, Mộ tông chủ ý như thế nào?”
Mộ Kiếm Ly ngẩn ngơ: “Cái gì là toàn diện giao dịch?”
“Dân sinh vật tư, thậm chí cả đồ ăn nước uống, bất kỳ phương diện nào.” Vân Thiên Hoang thản nhiên nói: “Quý tông có thể làm trung chuyển, hướng Trung Nguyên lưu chuyển... Tóm lại sẽ không thua lỗ quý tông. Quý tông nếu như không muốn, bổn tọa tự tìm Tung Hoành Đạo là được, chắc hẳn Hứa Bất Đa sẽ rất cảm thấy hứng thú.”
Mộ Kiếm Ly thở dài: “Một đỉnh chi tranh, làm sao sẽ đến loại tình trạng này, đỉnh kia vốn không phải là của chúng ta đấy.”
Vân Thiên Hoang lắc đầu: “Đỉnh đến tột cùng là ai cầm, đã không quan trọng. Mấu chốt ở chỗ thái độ của Cơ Thanh Nguyên trong chuyện này, hắn phái người cùng Lãnh Trúc hòa giải, lại không hỏi Cuồng Sa Môn ta một chữ. Nếu như Cuồng Sa Môn ta ở trong mắt hắn không quan trọng, vậy liền không quan trọng a.”
Mộ Kiếm Ly cũng lắc đầu nói: “Chúng ta duy trì vốn là công nghĩa. Mà bất luận là tranh đỉnh tiền căn, hay là đỉnh thuộc sở hữu, thậm chí cả Cơ Thanh Nguyên đối đãi bất công, đều không nên ảnh hưởng đến bản tâm của chúng ta. Cuồng Sa Môn bao năm qua trảm sa đạo hưng ốc đảo, bảo hộ một phương, vì chẳng lẽ chỉ là tranh một hơi?”
Vân Thiên Hoang trầm mặc. Hồi lâu mới nói: “Mộ sư điệt kiếm tâm như trước, bổn tọa rất bội phục. Theo cái nhìn của Mộ sư điệt, chẳng lẽ việc này cứ như vậy được rồi?”
“Kiếm Ly không phải người thiện mưu, chẳng qua là không hy vọng Vân tông chủ bị tức giận nhất thời che mờ ánh mắt. Hai tông chúng ta xưa nay có giao tình, thật sự không muốn thấy một ngày như vậy. Nếu như Vân tông chủ muốn tham ngộ đỉnh bất đồng, vậy Sinh Tử Đỉnh của Vấn Kiếm Tông ta để cho Vân tông chủ tham tường mấy ngày, cũng là có thể.”
Vân Thiên Hoang động dung, nhìn Mộ Kiếm Ly hồi lâu, bỗng nhiên chắp tay: “Mộ tông chủ là chân nhân. Việc này bổn tọa sẽ nghĩ lại.”
Vân Thiên Hoang dường như là có phần xúc động mà rời đi, Mộ Kiếm Ly đứng yên một lát, có chút mệt mỏi thở dài. Đầu của Nhạc Tiểu Thiền bỗng nhiên từ trước mặt nàng chui ra: “Ta bỗng nhiên suy nghĩ, người như ngươi, nếu như Tiết Mục muốn ngươi đi làm chuyện xấu, ngươi làm sao bây giờ?”
Mộ Kiếm Ly nghiêng đầu qua nhìn nàng, mỉm cười: “Nếu như Tiết Mục sẽ ép ta làm chuyện xấu, hắn cũng không phải là Tiết Mục rồi.”
“Nhưng bản thân Tiết Mục là sẽ làm chuyện xấu đấy, nếu như ngươi đã biết thì sao? Sẽ trảm yêu trừ ma sao? Sẽ ly khai hắn sao?”
“Hắn có điểm mấu chốt, có thể xấu đi đâu... Có một vài thời điểm hắn so với rất nhiều chính đạo càng chính đạo, chẳng qua là mọi người cảm thấy hắn làm việc tà tính, thấy không rõ bản chất.” Mộ Kiếm Ly nói khẽ: “Hơn nữa, cho dù hắn thật sự làm chuyện xấu, ta cũng chỉ là phàm nhân, ta cũng sẽ thiên vị a... Tiểu Thiền.”
Nhạc Tiểu Thiền thở dài, sâu kín nói: “Muốn chán ghét ngươi, nhưng chán ghét không nổi, thật sự làm cho người ta phiền não.”
Convert by: Тruy Hồn