Trên Kim Loan Điện, Hạ Hầu Địch ngồi trên long ỷ, Vương bá tùy tùng bên người, quần thần phân biệt đứng hai bên, bầu không khí nghiêm túc.
Rất nhiều người trong lòng đều đang bồn chồn.
Vị nữ hoàng này dù sao cũng là vũ lực chính biến lên đài, đến nay Cơ Vô Ưu vẫn bị nhốt trong lao, thân tín của hoàng đế ở nguyên phủ thái tử cùng lâm viên các nơi đều bị người chém tận giết tuyệt, cũng không biết là vị nữ hoàng này hạ lệnh, hay là Tiết Mục làm sau lưng nàng. Thật ra rất nhiều người cảm thấy, hẳn là bản thân Hạ Hầu Địch hạ lệnh, nàng một khi hạ quyết tâm làm việc, so với rất nhiều người càng hung ác, hoàn toàn có đủ tố chất của một đế vương. So với nàng Tiết Mục ngược lại càng có vài phần nhân từ nương tay...
Giờ phút này triều thần đã từng cùng Cơ Vô Ưu gút mắc quá sâu đều đã vào ngục, ngay cả tướng quốc đứng đầu trăm quan đều không ở đây, nói là cáo lão, cũng không thấy tiễn đưa.
Về phần Cơ Vô Ưu, rất nhiều người cũng hoài nghi hắn sống không quá đêm nay, đại khái chính là ba thước lụa trắng (vua ban tự sát).
Không người nào dám vì hắn nói nửa câu, mỗi người đều sợ đồ đao của nữ hoàng chém ở trên đầu mình, dù sao thời điểm Cơ Vô Ưu làm hoàng đế, quan viên bình thường ai cùng hắn không có vài phần dính dáng? Mấy người không có bày tỏ qua trung tâm?
Vương bá... Hôm nay là đại thái giám thân tín của nữ hoàng Vương công công, đang tuyên đọc phong thưởng, câu đầu tiên chính là: “Trường Tín Hầu Tiết Mục, công trung thể quốc, công cái thiên địa, ban tước nhất đẳng Lộc Đỉnh Công, thực phong vạn hộ...”
Mọi người lặng lẽ quay đầu nhìn Tiết Mục, lại nhìn thấy Tiết Mục ngạc nhiên há to miệng, giống như muốn nói gì đó rồi lại dở khóc dở cười mà lắc đầu.
Tước hiệu đời này là cùng thái giám giả kéo không đứt quan hệ đúng không... Được rồi, tước hiệu của Vi tước gia vẫn là rất tốt.
Vương công công dừng một chút, lại tiếp tục đọc: “... Thêm Tả Tướng Quốc, nắm toàn bộ võ sự của thiên hạ. Ban thưởng nguyên Kỳ vương phủ làm Lộc Đỉnh công phủ, ban thưởng áo mãng bào đai ngọc, tức thời vào cung, không cần thông truyền. Vào triều không cần bước nhanh, kiếm giày lên điện, trước điện ban ghế.”
Rất nhanh liền có thái giám đưa ghế bành đến, cúi đầu khom lưng mà đặt ở bên cạnh Tiết Mục. Tiết Mục thoải mái mà ngồi xuống, nhìn quần thần cúi đầu không dám nói lời nào, trong lòng sảng khoái vô cùng.
Hạ Hầu Địch lần này còn kém nói rõ cùng quân chung thiên hạ rồi.
Ah, còn nói rõ hoàng cung đối với ngươi cởi mở, chờ ngươi đến a.
Thật ra đám triều thần cũng biết đây là chuyện đương nhiên, cho dù không bàn tới gian tình giữa vị nữ hoàng này cùng Tiết Mục, chỉ là thế của Tiết Mục hôm nay, muốn lập hài nhi chính mình làm Nhiếp Chính Vương đều hoàn toàn không có vấn đề. Hắn không có ở phương diện này đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, Hạ Hầu Địch đương nhiên nên chính mình cho, cho cái gì đều không ai dám có ý kiến.
Huống chi hai người này rõ ràng gian tình tràn đầy, tay trái giao tay phải liền càng không có gì để nói rồi.
“Tôn thái hậu Lưu thị làm Từ Thánh Hoàng thái hậu.”
“Linh Châu nhập vào Nghi Châu, đổi thành Nghi Châu châu trị. Tinh Nguyệt Tông Hư Thực Đỉnh trấn Nghi Châu, liệt vào bát đại tông môn, Tinh Nguyệt tông chủ trọn đời Phong Hầu. Nguyên Nghi Châu Tổng đốc Hoàng Vĩnh Khôn cách chức tra hỏi, dời Linh Châu quận trưởng Trương Bách Linh làm tổng đốc Nghi Châu.”
“Dùng Uy túc hầu Tuyên Triết lĩnh Lục Phiến Môn tổng bộ, ngọc bài bộ đầu Thiết Như Sơn làm phụ, Lục Phiến Môn nhân viên từng cấp lần lượt bổ sung.”
“Đêm qua kinh sư kinh biến, bộ phận bảo vệ kinh thành ngồi không ăn bám, thống lĩnh cách chức tra hỏi. Dời chủ sự bộ phận mật thám Sở Thiên Minh làm ngọc bài bộ đầu Lục Phiến Môn, tạm lĩnh trách nhiệm tuần tra bảo vệ kinh thành.”
“Dùng Vương công công làm thống lĩnh Ảnh Vệ, tạm kiêm thống lĩnh Cấm Vệ, đợi thi đấu che mặt quyết ra thắng bại, dùng người xuất sắc lĩnh Cấm Vệ.”
“Vẫn dùng Lý Khiếu Lâm làm đại nội tổng quản, chủ quản Cung Phụng Đường.”
“Dùng Lý Ứng Khanh tạm thay tổng trưởng giao thông thiên hạ.”
“Dùng Trần Càn Trinh tạm thay tổng biên báo chí thiên hạ, điều Tinh Nguyệt Tông Lê Hiểu Thụy vào kinh, cùng Ngải Tiêu Tiêu phân công quản lý tuyên truyền văn ngu.”
“Chức vụ trống còn lại, do Lại bộ chỉnh lý đề cử, tùy ý nghị định.”
“Ba ngày sau tổ chức thiên hạ tông môn nhập hạ (vào triều chúc mừng) chi lễ.”
Lục Phiến Môn, tổng thự giao thông, tổng biên sách báo, vốn toàn bộ đều là chức trách Hạ Hầu Địch tự mình thân kiêm, tăng thêm còn phải phụ quốc thượng triều, quả thật là tinh lực vô hạn, Tiết Mục thậm chí không biết người này rốt cuộc là làm sao quản được. Lúc này toàn bộ phân giải ra, an tâm mà làm chức nghiệp hoàng đế rất có tiền đồ.
Theo từng điều đọc ra, mọi người trong lòng từ từ thở phào nhẹ nhõm. Ngoại trừ Nghi Châu Hoàng tổng đốc cùng thống lĩnh bộ phận bảo vệ kinh thành bị cách chức tra hỏi ra, các quan viên có mặt đều bảo lưu chức vụ ban đầu, hơn nữa đều có phong thưởng, thấp nhất cũng thưởng chút vàng bạc. Ngay cả huân quý bên kia đều lưu lại nội tình, để cho người xuất sắc của thi đấu che mặt làm thống lĩnh, nhằm lôi kéo lòng người của tập thể này.
Đây là cách làm yên ổn lòng người rất điển hình của tân quân kế vị, cũng không có nhấc lên dấu hiệu cao áp khủng bố nào đó.
Các quan viên triệt để thả lỏng tảng đá lớn trong lòng cùng bái: “Ngô hoàng vạn tuế...”
Nhìn quần thần cúi mình hô lớn, Hạ Hầu Địch ánh mắt có chút giật giật, nhìn về phía Tiết Mục.
Tiết Mục cũng đang nhìn nàng.
Hai người ánh mắt lưu chuyển, phảng phất đã trải qua vạn ngữ thiên ngôn.
Thế sự này... Thật sự là giật mình như mộng.
...
Ngày đầu tiên yên ổn triều đình, vẫn chưa bắt đầu tiến hành bố cục giang sơn, các quan viên tan triều, Tiết Mục lại chưa đi.
Vương bá mang theo nụ cười chế nhạo, dẫn các thái giám cung nữ xa xa tránh đi, mơ hồ canh giữ tất cả con đường lân cận Kim Loan Điện.
Trên điện chỉ còn lại Hạ Hầu Địch ngồi trên long ỷ, cùng Tiết Mục an vị trước người của nàng không xa.
Hai người yên tĩnh mà nhìn nhau, qua rất lâu đồng thời nở nụ cười.
Tiết Mục cười nói: “Ngồi ở phía dưới nhìn ngươi như vậy, khuôn mặt có chút mơ hồ, nghe mọi người hô lớn, cảm giác rất xa, rất không chân thực. Hôm nay ngồi ở đây một mực cũng có chút cảm giác hoảng hốt, nữ hoàng ngồi ở phía trên, thật sự là tổng bộ đầu ta biết sao?”
“Đây không phải mục tiêu một mực cho tới nay của ngươi hay sao? Hôm nay ngược lại giả bộ rồi.”
“Sợ ngươi thật sự biến xa.”
Hạ Hầu Địch lắc đầu nói: “Trên đế vị, cố ý chế tạo ra cảm giác khoảng cách cùng cảm giác nhìn lên, bất quá vì làm sâu thêm uy nghiêm của đế vương. Trên thực tế uy nghiêm sao có thể do chút thủ đoạn này tạo nên, sao có thể sẽ vì vậy biến xa, ngươi tại sao cũng sẽ có phàm nhân chi kiến?”
“Ta vốn chính là phàm nhân, rất nhiều chuyện cho dù biết rõ, thời điểm thật sự trực diện cũng không thoát ra được cảm thụ của phàm nhân.” Tiết Mục đứng dậy, đến gần vài phần: “Ta vẫn là muốn khoảng cách gần nhìn ngươi.”
Hạ Hầu Địch cắn môi dưới: “Vậy ngươi liền... Đến gần một chút.”
Đại điện trống trải, giày da của Tiết Mục đạp ở phía trên, từng bước một, truyền đến tiếng vọng “Không không”, mỗi lần đạp gần một chút, Hạ Hầu Địch tim đập liền biến nhanh một phần, nàng vô ý thức nắm lấy hai bên long ỷ, dung nhan nghiêm túc thời điểm thượng triều từ từ bắt đầu ửng đỏ.
Tiết Mục đứng ở trước mặt nàng.
Hạ Hầu Địch ngẩng đầu nhìn lại, thấp giọng nói: “Như vậy chính là ta đang nhìn lên ngươi.”
Tiết Mục nâng lên cằm của nàng, Hạ Hầu Địch không có một tia phản kháng, yên tĩnh mà nhìn ánh mắt của hắn, ý vị khó hiểu.
Nàng thấp giọng nói: “Ta biết rõ chút ác thú vị kia của ngươi, ở Vấn Kiếm Tông liền tại Vấn Kiếm Các của tông chủ cùng Mộ Kiếm Ly xằng bậy, ở Thất Huyền Cốc cũng là tại tông môn yếu địa của bọn hắn cùng Mạc Tuyết Tâm... Như vậy khiến cho ngươi rất có cảm giác thỏa mãn?”
Tiết Mục nở nụ cười: “Đã nói ta chỉ là một kẻ phàm tục, ai mà không nghĩ như vậy.”
“Cho nên ngươi định ở trên Kim Loan Điện muốn ta, ngay ở trên long ỷ?”
“Long ỷ rất rộng.” Tiết Mục chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi khêu gợi của nàng.
Hạ Hầu Địch khẩn trương mà nắm tay ghế, hấp tấp nói: “Tối hôm qua ta chẳng qua là nhất thời xúc động phẫn nộ... Không có nghĩa là có thể tùy tiện cùng ngươi... Ô...”
Tiết Mục trực tiếp ngăn chặn môi của nàng, hai người trong lúc hôn không tự chủ chậm rãi ngửa ra sau, nằm xuống long ỷ rộng lớn.
“Đã từng nói, muốn giải quyết hoàng đế, để cho ta và ngươi thông gia...” Tiết Mục hơi tách ra một chút, thấp giọng nói: “Hôm nay ta là đến giải quyết hoàng đế đấy... Bệ hạ có cho phép, để cho Hạ Hầu Địch cùng Tiết Mục thông gia hay không?”
Hạ Hầu Địch trong lòng “Đông” mà nhảy dựng, sóng mắt càng thêm mê mang. Trầm thấp thở dốc một hồi, mới thấp giọng nói: “Nếu như ta... Nếu như trẫm không cho phép thì sao?”
“Vậy ta liền muốn giáo huấn một chút vị nữ hoàng này rồi...” Tiết Mục kề tai thấp giọng nói: “Giáo huấn đến khi nàng đồng ý mới thôi.”
Hạ Hầu Địch vô ý thức bắt được tay của hắn, khẩn trương mà nhìn quanh một vòng: “Có thể đổi địa phương không...”
“Đây là trả thù... Nữ nhân xấu lần đầu gặp mặt liền định ám sát ta, ta muốn ám sát ngươi rồi.”
“Ngươi nam nhân có thù tất báo lòng dạ hẹp hòi này... A, nhẹ một chút, ngươi là tên khốn kiếp!”
“Thông gia không? Bệ hạ?”
“Còn thông gia cái gì, thể diện của hoàng triều Đại Chu đều bị ngươi ấn ở dưới thân ma sát rồi...”
Trên Kim Điện trang nghiêm nhất của hoàng triều Đại Chu, cuối cùng tạo nên tiếng vọng bản năng nhất giữa nam nữ.
Convert by: Тruy Hồn