Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

chương 103

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại Bảo tỉ mỉ “viết” chữ, kết quả lại bị hiểu sai, Đại Bảo rầu rĩ không vui.

Ngay cả bánh hoa đào cá cha đặt bên cạnh mỗi khi cho bé uống sữa cũng không còn thơm như vậy nữa.

Lý Ngư rất quan tâm mấy đứa nhỏ này, không lâu sau cậu phát hiện Đại Bảo khác thường nhưng Lý Ngư cũng không biết vì lý do gì nhưng bình thường khi có đứa chán nản thì cậu cứ việc đặt những đứa khác ở cùng là sẽ tốt hơn thôi. Vì vậy Lý Ngư đặt các bé cá con cạnh nhau, hy vọng Nhị Bảo Tam Bảo và Tứ Bảo có thể dùng ấm áp chân thành xua tan buồn phiền của Đại Bảo.

Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo vây quanh Đại Bảo, Đại Bảo nước mắt lưng tròng, xoay mặt mập nhỏ của mình lại.

Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo đồng thời nghĩ thầm, vì sao ca ca lại không vui vậy?

Đừng nhìn bên ngoài của đám nhóc chỉ là em bé, bên trong các bé đã là huynh đệ cá sống với nhau từ lâu nên quan hệ cực kì thân thiết.

Đến cuối cùng vì sao Đại Bảo buồn thì Đại Bảo cũng không muốn nói.

Nhưng Tứ Bảo lại nhớ khi bé đang buồn rầu thì cá cha sẽ dùng miệng cọ cọ bé, Tứ Bảo được cọ sẽ rất vui, cá cha nói đây là thơm thơm và có thể thơm người mình thích. Tứ Bảo thích hai cha, cũng thích ca ca, có thể dùng thơm thơm để làm ca ca vui!

Có rồi! Tứ Bảo “A a” hai tiếng, ý bảo Nhị Bảo, Tam Bảo đều nhìn bé.

Tứ Bảo tự mình làm mẫu, bé chu cái miệng nhỏ lên, rồi thơm một cái lên mặt ca ca.

Đại Bảo: “…”

Nhị Bảo, Tam Bảo hiểu ra, nhao nhao cùng chu miệng lên, định bò qua.

Đại Bảo hoảng sợ la lớn: “A a a a a!” Các đệ muốn làm gì thế!

Nhị Bảo, Tam Bảo: Thơm thơm, thơm thơm!

Đại Bảo: “A a a!” Cứu mạng!

Sau khi Đại Bảo trải qua lễ rửa tội tình yêu của các đệ đệ thì cuối cùng bé đã không chịu nổi được nữa.

Nhị Bảo và Tam Bảo thì còn đỡ, các bé chỉ thơm liên tục lên mặt thôi, còn Tứ Bảo thì ghê gớm hơn cơ, thơm ca ca rồi còn muốn ca ca thơm lại, nếu không bé sẽ thơm ca ca tiếp.

Cuối cùng, Đại Bảo bị Tứ Bảo thơm đến nước dãi đầy mặt đã không chịu nổi được nữa mà trở nên sa ngã: Chẳng phải chỉ là mỗi thơm thơm thôi sao, ta, ta cũng làm được!

Trong con ngươi của Đại Bảo ngập nước, dùng cả cánh tay nhỏ lẫn bắp chân ôm lấy Tứ Bảo rồi khẽ thơm một cái.

Lý Ngư vẫn luôn xem ở bên cạnh: “Ha ha ha ha không hổ là Tứ Bảo!”

Chuyện ngay cả Diệp Thanh Hoan không làm được thế mà Tứ Bảo lại được!

Trải qua chuyện này, Lý Ngư phát hiện Đại Bảo trở nên hoạt bát hơn trước rất nhiều, trước kia Đại Bảo thường xuyên ở một mình, rõ ràng là một đứa bé nhưng luôn nghiêm mặt, không hoà nhập được, hiện giờ chỉ cần nhìn thấy mấy cục cưng khác là đã khua tay múa chân.

Nhị Bảo, Tam Bảo và Tứ Bảo vui mừng: Ca ca thơm thơm!

Đại Bảo ghét bỏ: “A a!” Đi đi!

Nhìn các con trai chơi đùa ầm ĩ, Lý Ngư rất có cảm giác thành tựu nói với Cảnh Vương: “Thiên Trì ơi, Thiên Trì xem kìa, quả nhiên vẫn phải đặt mấy đứa nhỏ cùng một chỗ mới khiến chúng vui vẻ. “

Cảnh Vương giật giật khóe môi, theo hắn thấy, hình như Đại Bảo cũng không vui lắm.

Nhưng mà Cảnh Vương sẽ không vạch trần, có thể làm Cá Nhỏ vui mới là quan trọng nhất.

Chỗ Lục hoàng tử Mục Thiên Hiểu.

Mục Thiên Hiểu vừa mới tham ô đã bị buộc tội, tuy rằng gã đã hình thành thói quen dù có làm chuyện gì cũng sẽ không tự mình ra mặt nên lần hối lộ này của gã đương nhiên là thuộc hạ phải chịu thay. Hoàng đế không có cách nào trực tiếp trị tội gã, dẫu vậy ông vẫn bắt hết người của gã đi, tư vị này cũng không dễ chịu chút nào.

Để có được địa vị như ngày hôm nay, bản thân Mục Thiên Hiểu cũng đã phản bội Tam hoàng tử mới có được, bởi vậy trong tiềm thức gã không hề tin thuộc hạ của mình, mà thuộc hạ được gọi là tâm phúc chân chính thì lại thiếu càng thêm thiếu. Đổi lại, chỗ tốt ở đây chính là cơ mật không dễ bị lộ, mà chỗ hỏng chính là, một đạo ý chỉ này của Hoàng đế đã khiến cho những người gã có thể dùng được không còn lại mấy người.

Còn gã cùng lắm chỉ là muốn đại hôn, muốn nhanh chóng thu phục nhạc gia Định Bắc Hầu. Định Bắc Hầu phủ giống với Thừa Ân Công phủ, đều là thế gia trăm năm nhưng bản thân Định Bắc Hầu rất khó lấy lòng, ngay cả thân thích cũng không mủi lòng, chỉ yêu thương mỗi nữ nhi. Mục Thiên Hiểu muốn nắm thật chặt cuộc hôn nhân này. Định Bắc Hầu và nữ nhi của ông ta đều là quý tộc chân chính, từng trải không ít việc đời, nên gã không thể dựa vào chút thủ đoạn ít ỏi để thuyết phục Định Bắc Hầu giúp gã được, chỉ có thể bí quá hoá liều.

Vốn dĩ chuyện kiếm lời từ việc tu sửa cung điện không phải là chuyện dễ bị phát hiện, bởi một khi quét lớp sơn mới lên cung điện thì sẽ chẳng ai lại tháo ra để xem nó được làm từ gỗ gì. Cho nên khi một thương nhân buôn gỗ thông qua quan hệ tìm đến gã, muốn mua bán với gã thì gã biết cơ hội làm giàu của mình đến rồi.

Ngoài ra gã còn được một ít thuộc hạ hiếu kính, hôn sự này Mục Thiên Hiểu cũng không dễ mà có được, ai ngờ chuyện kĩ như vậy mà vẫn bị Trịnh Kinh phát hiện. Chưa kể, Trịnh Kinh còn buộc tội gã với hoàng đế, y không sợ sẽ đắc tội gã sao!

Mục Thiên Hiểu hồi tưởng lại khi gã phụng chỉ tới tu sửa Chung Tụy Cung cũng có nghe qua, Trịnh Kinh cũng từng hướng dẫn Cảnh Vương giống như gã. Y đối với gã rất ôn hòa, quan tâm rất nhiều, làm gã cảm thấy người này rất có mắt nhìn, ai ngờ y lại là một kẻ tàn nhẫn đâm một dao sau lưng gã. Mục Thiên Hiểu muốn phản lại bắt lấy nhược điểm của Trịnh Kinh nhưng đầu tiên là gã không có người dùng, thứ hai là Trịnh Kinh là một người ngay thẳng, đây là một cái ván sắt, khiến gã không thể nào cắn được.

Tuy nhiên, Trịnh Kinh dù có tàn nhẫn đến đâu thì cũng chẳng bằng Hoàng đế. Một đạo ý chỉ này được Hoàng đế hạ xuống, nhìn qua thì vẫn cho Lục hoàng tử mặt mũi đấy, Lục hoàng tử vẫn chưa bị liên lụy gì lớn lắm đấy, cũng chưa bị ăn trượng nhưng thật ra những người gã vất vả lắm mới thu gom được một ít giờ đã chẳng còn bao.

Mục Thiên Hiểu cực hận, hận Hoàng đế, càng hận Trịnh Kinh nhưng cái hận này, trước mắt hệt như khi gã vừa sinh ra, vừa yết ớt lại bất lực.

Thà Hoàng đế cho gã ăn mấy gậy còn hơn.

“Thiên Hiểu, cũng chỉ là mấy tên hầu cận mà thôi, không cần đau lòng, mẫu phi cho con thêm mấy đứa nha hoàn, được không con?”

Mẫu thân Mục Thiên Hiểu —— Trương phi dịu dàng khuyên giải an ủi.

Bởi vì địa vị hiện tại của Mục Thiên Hiểu không còn như xưa nên Trương phi ở trong cung cũng thường có người nịnh bợ, nên khi nói chuyện với nhi tử của mình, bà cũng tự tin hơn nhiều.

Nhưng lời của bà suýt nữa đã khiến Mục Thiên Hiểu bật cười.

Mục Thiên Hiểu không nhịn được run nhè nhẹ, thật nực cười, mẫu phi của gã nhờ có gã mới được mang vàng đeo bạc mà giờ gã cần gì bà lại không biết. Trong khi đó, Hiếu Tuệ hoàng hậu đã chết hơn hai mươi năm rồi mà vẫn phù hộ được cho Cảnh Vương còn nhà mẹ đẻ của Hiếu Tuệ hoàng hậu Thừa Ân Công phủ, lại có thể giúp đỡ Cảnh Vương, đây chính là sự khác biệt giữa Hoàng Hậu và một nô tỳ trong cung!

Cuối cùng Mục Thiên Hiểu không nói ra mấy lời của mình mà chỉ bảo Trương phi sắp tới thu liễm chút đi, gã không muốn Hoàng đế tiếp tục có được nhược điểm của mình.

Trương phi đồng ý, có vết xe đổ của Tam hoàng tử và Nhị hoàng tử, bà cùng lắm chỉ dám ra oai sau cửa thôi, còn trước mặt Hoàng đế bà vẫn là một con chim cút thành thật. Tuy nhiên, sau khi nghe mấy lời của Mục Thiên Hiểu, Trương phi đồng ý nhưng vẫn thấy có gì đó không đúng, thế cục bây giờ, trừ nhi tử của bà là Lục hoàng tử thì Hoàng đế có thể chọn ai chứ.

Mục Thiên Hiểu không có nhân thủ, không thể hành động thiếu suy nghĩ. Thêm vào đó, gã vẫn luôn hoài nghi con nối dõi của Cảnh Vương là có trá, thêm nữa trên người của Cảnh Vương phi cũng có chỗ rất đáng ngờ. Mục Thiên Hiểu đã phái tâm phúc trung thành nhất của mình đến Tây Thùy thám thính, người này nói cho gã rằng gã ta có thể lên kế hoạch bắt cóc Cảnh Vương phi nhưng sau đó lại bặt vô âm tín.

Mục Thiên Hiểu sợ người này đã chết. Đồng thời gã cũng hy vọng người này thật sự có thể tìm ra điểm yếu của Cảnh Vương. Vì vậy, hôm nào gã cũng chờ.

Mãi cho đến khi Hoàng đế tự mình đến thăm Ngự Thư Phòng và bắt đầu đối xử khác biệt với Thất hoàng tử và Bát hoàng tử, Mục Thiên Hiểu mới chợt nhận ra, hiện tại không phải là lúc để gã thả lỏng.

Ngoại trừ Cảnh Vương, hoàng đế còn có hai người con nhỏ nữa, bọn họ cũng có khả năng bước lên đế vị.

Mục Thiên Hiểu muốn thần không biết quỷ không hay khiến cho hai vị hoàng tử này mất đi đế sủng nhưng tâm phúc của gã mất hết rồi, trong lúc nhất thời gã không tìm được ai thích hợp giúp gã vào lúc này. Mà gã, gã tuyệt đối sẽ không bao giờ tự mình ra tay ngay cả khi đối phó với hai đứa trẻ có dễ như trở bàn tay.

Ngay khi mặt gã đang bực bội thì có người tới tìm gã.

“Điện hạ, ta có thể giúp ngài, cũng có thể giải vây cho ngài.”

Sở Yến Vũ lộ ra đôi ngươi mờ mịt từ sau màn che đấu lạp, không chớp mắt nhìn Lục hoàng tử.

Mục Thiên Hiểu vừa thấy là cậu ta thì vô cùng sửng sốt.

Sau khi Cảnh Vương rời khỏi hoàng thành đến Tây Thùy, từng người ở Thanh Khê Uyển ở Cảnh Vương phủ cũng được mang ra dò hỏi ý nguyện của từng người, muốn đi thì họ có thể đi luôn.

Đó là lúc Sở Yến Vũ rời khỏi Cảnh Vương phủ.

Từ nhỏ cậu ta đã theo bên người Mục Thiên Hiểu nên không có nơi khác để đi. Vì vậy, cậu ta trở về Lục hoàng tử phủ tìm Mục Thiên Hiểu.

Mục Thiên Hiểu để cho cậu ta ở lại, chỉ là khi đó Lục hoàng tử đã biết được mình sắp bị chỉ định kết hôn, mặc dù Sở Yến Vũ gần trước mắt, gã vẫn chưa thân cận với Sở Yến Vũ, Sở Yến Vũ cũng làm như không thấy, chỉ là trước khi đại hôn Mục Thiên Hiểu đi đón dâu, chạy đến trước mặt đối phương chất vấn, có phải gã thật sự muốn thành thân hay không.

Mục Thiên Hiểu không có gì phải giấu diếm, nhớ lúc trước nhét Sở Yến Vũ vào chỗ Cảnh Vương, Sở Yến Vũ nên biết, trước khi Lục hoàng tử thành đại sự, hai người bọn họ không thể ở bên nhau.

Trước kia Lục hoàng tử từng hứa hẹn với cậu ta, rằng sẽ để lại cho cậu ta một vị trí nhỏ bên người nhưng chắc chắn không phải là vị trí chính phi. Với cả cho dù là vị trí chính phi chưa có chủ thì nó vẫn sẽ mãi không phải là của Sở Yến Vũ bởi bản thân Mục Thiên Hiểu cũng rất cần con nối dõi.

Mục Thiên Hiểu lo rằng Sở Yến Vũ sẽ làm ra chuyện gì đó quá đáng nhưng Sở Yến Vũ chỉ ngơ ngẩn đứng một lúc rồi thất hồn lạc phách đi thôi.

Mãi cho đến bây giờ, chính phi qua cửa của Lục hoàng tử còn không biết trong phủ có vị Sở công tử này.

“Ngươi…… Vũ Nhi, ngươi nói cái gì, ngươi muốn giúp ta như nào?” Mục Thiên Hiểu cẩn thận mang theo chút mong chờ hỏi. Sở Yến Vũ thông minh, từ nhỏ trong lòng đã có gã, điểm này gã biết rất rõ nên gã rất yên tâm với Sở Yến Vũ. Lúc trước ở Cảnh Vương phủ không có tiến triển, cũng là do tính tình quá mức cổ quái của Cảnh Vương mà gây ra nên không thể vì thế mà để trách Sở Yến Vũ.

Sở Yến Vũ dừng một chút, nói: “Điện hạ đang cần người, ta có thể trở thành đôi mắt và trợ lực của điện hạ trong cung.”

Đây là thật sao?

Trong lòng Mục Thiên Hiểu mừng như điên, mẫu phi của gã ngu dốt, lại còn không được sủng ái, nếu gã có trợ lực từ hậu cung thì đó đúng là có thể bù đắp cho không ít thiếu sót của gã.

“Nhưng người mới từ Cảnh Vương phủ về, này… có được không?” Mục Thiên Hiểu thử hỏi.

“Điện hạ biết mà, ta không có quan hệ gì với Cảnh Vương.”

Sở Yến Vũ thanh âm nhu nhu nhuyễn nhuyễn, thậm chí có tình nhân chi gian mới có nhàn nhạt ủy khuất.

Hắn ở Cảnh vương phủ xanh xao vàng vọt, cũng không tốt lắm, ở Lục hoàng tử phủ mấy ngày nay đã dưỡng sức ổn thỏa, lại khôi phục thành thiếu niên tuyệt sắc.

Lòng Mục Thiên Hiểu nóng lên, gã nắm lấy tay của cậu ta: “Ý của ta là, nguồ đến Cảnh Vương phủ rồi giờ phải nhập cung làm Hoàng phi, ngươi có thấy uất ức không? Vũ nhi, nếu ngươi không vui thì phải nói với ta, ngươi biết ta thương ngươi mà.”

Sở Yến Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Hiện giờ ta cũng còn lại mỗi tâm nguyện giúp điện hạ này thôi, mong điện hạ thành toàn.”

Sở Yến Vũ nói xong còn muốn quỳ xuống, Mục Thiên Hiểu vội vàng kéo Sở Yến Vũ lại.

Gã cũng không hề hoài nghi tấm lòng của Sở Yến Vũ với gã vì nếu không thì sao trước đó Sở Yến Vũ lại chấp nhận vào Cảnh Vương phủ theo sắp xếp của gã chứ?

Nếu Sở Yến Vũ có thể vào cung thật…

Mục Thiên Hiểu nghĩ nhanh về chuyện này, ấn theo tư dung của Sở Yến Vũ thì rất nhiều mỹ nữ tuyệt sắc còn kém xa, so với hậu cung của Hoàng đế hiện giờ thì cũng tính là người xuất sắc, chỉ cần Sở Yến Vũ chịu khó, Mục Thiên Hiểu vẫn thấy rất chắc ăn.

Mục Thiên Hiểu đưa ra quyết định, gã đỡ lấy Sở Yến Vũ, dịu dàng nói: “Mau đứng lên, vậy sau này ta phải nhờ ngươi rồi.”

Sở Yến Vũ gật đầu, cách khăn che mặt, Mục Thiên Hiểu không thấy được nụ cười lạnh không rõ ý của cậu ta.

“Có thể giúp điện hạ chính là bổn phận của ta.” Sở Yến Vũ đã đợi thật lâu, cầu mà không được.

Mục Thiên Hiểu có rất nhiều biện pháp an bài cho Sở Yến Vũ. Đầu tiên, gã biến cậu ta thành thị vệ của mình rồi đưa vào Hoàng cung. Trương thị có thể làm cung tỳ bò lên giường Hoàng đế khi ông say rượu thì tất nhiên bà ta cũng có những phương pháp độc đáo của riêng bà.

Không lâu sau, vào Tết Trùng Dương, Hoàng đế có uống hơi nhiều rồi đến Vĩnh Phúc Cung gần đấy của Trường phi để nghỉ ngơi. Ngày hôm sau, trong cung lại nhiều thêm một vị Sở quý nhân nhan sắc khuynh thành.

Vị Sở quý nhân này, thật ra là một nam nhân.

“Sở, vậy mà Sở Yến Vũ lại thành nam phi của hoàng thượng?”

Khi Vương Hỉ nói bâng quơ về chuyện này thì Lý Ngư đã shock đến tận óc rồi. Làm méo gì có chuyện ảo ma như này cơ chứ, trong nguyên tác là một đôi công thụ, cậu thành hôn với công, sinh một đám cá con thế là thụ chạy tới ở cùng một chỗ với cha của công, trở thành…… Cha kế?

Không đúng, nam phi giống với thiếp thất, hẳn là không thể tính thành cha kế của Cảnh Vương.

Èo, Lý Ngư cũng không biết nên xưng hô như nào luôn.

“Chẳng phải hắn vẫn luôn ngốc ở trong phủ à, thế quái nào lại chạy thẳng vào cung vậy?” Sau khi Lý Ngư ngơ ngẩn một lúc mới nhớ ra được vấn đề này.

Vốn dĩ Lý Ngư còn nghĩ, đợi đến khi bọn họ về thì hẳn là Sở Yến Vũ ngốc ở Cảnh Vương phủ tròn một năm rồi. Vào lúc đấy thì chắc là Cảnh Vương đã nguôi giận, cậu có thể cầu Cảnh Vương thả Sở Yến Vũ đi nhưng cậu lại không ngờ được Sở Yến Vũ sẽ trở thành cung phi, như thế này thì đỡ thế quái nào được chứ?

Vương Hỉ liếc nhìn vẻ mặt của Cảnh Vương rồi nói: “Khi điện hạ và Vương phi rời khỏi hoàng thành thì trong phủ đã thả không ít người rồi.”

Thì ra là thế, là Cảnh Vương thả trước chứ không phải là Sở Yến Vũ trốn đi.

Lý Ngư hiểu, Sở Yến Vũ chẳng có được gì ở Cảnh Vương phủ, khi được thả ra chắc chắn cậu ta vẫn sẽ là tình nhân trong mộng của Lục hoàng tử nhưng thế chuyện cậu ta vào cung thì là cái quái gì vậy?

Vương Hỉ mơ hồ nói: “Bệ hạ uống say trong yến hội, tình cờ thay thị vệ được Lục hoàng tử mang theo tới cung của Trương phi…… Lão nô nghe nói, Sở quý nhân chính là được thụ phong ở Vĩnh Phúc Cung.”

Vương Hỉ nói rất mơ hồ, nhưng Lý Ngư đã lĩnh hội, đây chẳng phải là…… Lục hoàng tử tự mình dâng Sở Yến Vũ cho hoàng đế à? (best mịe luôn)

Sau tận một năm, Mục Thiên Hiểu vẫn là cái loại cặn bã ấy, thế méo nào mà Sở Yến Vũ vẫn thích được ấy nhỉ?

… Quào, hẳn là sẽ vui, vì dù sao thì mạch não của Sở Yến Vũ cũng khác xa so với người thường mà, chẳng phải người ta vào Cảnh Vương phủ cũng là vì Lục hoàng tử à?

Biết đâu đối với Sở Yến Vũ mà nói thì việc trở thành người của Cảnh Vương hay là người của Hoàng đế thì chắc chẳng khác nhau mấy nhỉ?

Lý Ngư bổ não một lúc thì phát hiện mấy cục cưng kia đều đang nghe, đặc biệt là Tứ Bảo, một đôi mắt thật là lấp lánh, Lý Ngư biết các bé đều nghe hiểu vậy là vội chạy tới che tai mấy bé lại.

Cái chuyện say rượu sủng hạnh gì gì đó của gia gia trông như không đúng đắn lắm, cũng không thể dạy hư bọn trẻ được.

Đồng thời Lý Ngư cũng có phần lo lắng cho Cảnh Vương.

Cũng không phải là cậu sợ Cảnh Vương sẽ có cảm tình với Sở Yến Vũ —— Đây là chuyện không bao giờ xảy ra—— Mà cậu sợ sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của Hoàng đế dành cho Cảnh Vương.

Trong lòng của Cảnh Vương và nhiều người, tình cảm của Hoàng đế giành cho Hiếu Tuệ hoàng hậu là cực kì nhiều, liệu hắn có cảm thấy Hoàng đế cô phụ Hiếu Tuệ hoàng hậu không?

Nghĩ đến đây, Lý Ngư không che tai bọn nhỏ nữa mà nắm lấy tay Cảnh Vương nói: “Thiên Trì ơi, Thiên Trì đừng buồn nhé.”

Cảnh Vương: “…”

Hoàng đế có tam cung lục viện, Cảnh Vương cần gì quan tâm chứ, hắn cũng không muốn xen vào lựa chọn của Hoàng đế. Thấy Lý Ngư muốn an ủi mình, Cảnh Vương cũng cau mày phối hợp theo nhưng trong mắt lại chứa đựng toàn bộ thâm tình của hắn.

Lý Ngư nắm chặt cánh tay hắn, thấp giọng thương lượng:”Thiên Trì đừng để trong lòng, hay là buổi tối chúng ta chơi người cá đi?”

Lý Ngư muốn cải thiện sinh hoạt cho điện hạ, miễn cho điện hạ lại không vui.

Cảnh Vương mỉm cười gật đầu đồng ý: “Được.”

Sau Tết Trùng Dương, Tây Thùy đã có chút lạnh, có thể tăng nhiệt cho căn nhà một chút, lại bị một tên khốn…

Nếu hắn đoán không sai thì có lẽ một nhà bọn họ, sắp phải khởi hành rồi.

Càn Thanh Cung, chỗ ở của Hoàng đế.

Với Hoàng đế mà nói, ngần này tuổi rồi mà còn say rượu triệu hạnh, lại còn ở trong cung của phi tần thì quả đúng là việc mất mặt, đã vậy đối phương còn là nam nhân, là thị vệ của hoàng tử, Hoàng đế cũng đành thôi, không thể không thu nhận người.

Hoàng đế rất hổ thẹn, loại ảo não này hệt như trước kia say rượu lâm hạnh Trương thị từng là cung tỳ của Trường Xuân Cung vậy, bây giờ lại vậy.

Vì để bản thân không ảo não như vậy nữa, Hoàng đế nhớ tới Cảnh Vương.

Lệnh Cảnh Vương rời khỏi hoàng thành đã quyết định sau khi ông suy nghĩ rất lâu, còn quyết định bây giờ thì lại rất nhanh, bởi vì thật ra quyết định này đã được ông quyết từ một khoảng thời gian trước.

“La Thụy Sinh, ngươi giúp trẫm nghĩ chỉ triệu Cảnh Vương về đi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio