Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật

chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Ngư dò hỏi Hệ thống, cậu muốn biết những thứ liên quan đến việc sinh con ở dạng người bởi nó chắc chắn sẽ khác với dạng cá.

Trước đây cậu cũng đã từng có kinh nghiệm nhét gối vào trong quần áo nhưng dù sao thì mang thai riu cũng sẽ khác với mang thai pha kè, thêm nữa cậu cũng sợ mang thai một phát tới tận bốn nữ nhi, hu hu, Sau khi sinh tất cả mấy đứa xong, liệu nơi đó của cậu có còn ổn không?

Hệ thống giới thiệu nhiệm vụ sinh con và sinh con gái rất chi tiết, đại khái là nó biết ký chủ thường không đáng tin nên nó cũng nói trước cho Lý Ngư biết, một thai của hình người chỉ có thể sinh được một đứa.

Có thể coi là nó đã trấn an trái tim sắp nhảy ra ngoài của Lý Ngư.

Nếu chỉ sinh một đứa thì cậu vẫn đủ can đảm để thử. Với cả mang thai hình người cũng có chỗ tốt của nó, hiện tại ở kinh thành, ngay dưới mí mắt Hoàng đế, hình cá dù rất tiện và không đau nhưng nó sẽ có rất nhiều rủi ro. Tuy rằng Cảnh Vương luôn mang đến cho cậu cảm giác an toàn, hắn nhất định sẽ thu xếp mọi thứ chu đáo, nhưng nhỡ Hoàng đế phát hiện ra thì sao, đó chính là chuyện siu siu lớn chứ sao. Đã vậy nó sẽ còn liên lụy đến Cảnh Vương và cả bốn cục cưng nữa. Thế nhưng, nếu như cậu dùng hình người thì cậu sẽ chỉ vất vả một chút thôi, Cảnh Vương và bốn cục cưng đều sẽ an toàn, thêm nữa nó có thể giải thích một cách hoàn hảo những sắp xếp trước đây của Cảnh Vương ở Tây Thùy.

Hay là cứ thế này đi, Lý Ngư hiên ngang lẫm liệt mà nghĩ.

Hệ thống giảng giải tất cả các kiến thức thông dụng nhất về hình người mang thai cho Lý Ngư. Về cơ bản, nó khá giống với một người bình thường mang thai, hệ thống cũng nói với cậu rằng việc cậu mang thai hình người sẽ trực tiếp sinh ra đứa trẻ bình thường, sẽ không biến thành cá, càng không sinh ra trứng cá như khi ở hình cá, trước tiên cần phải ấp trứng thành cá con trước, cá con còn phải làm nhiệm vụ biến người. Mặc dù quá trình mang thai hình người vất vả nhưng sẽ không có nguy hiểm gì đối với đứa trẻ. Đây cũng là một nguyên nhân khác khiến Lý Ngư rất muốn thử.

Cậu xác định mình đã mang thai con gái từ chỗ hệ thống, thế nhưng ở hình người bụng vẫn rất bằng phẳng. Vì con người bình thường khi mang thai phải qua ba tháng thì thai nhi mới thành hình người nên Lý Ngư cũng không sốt ruột.

Về phần một người cha khác là Cảnh Vương, do lần mang thai trước cậu đã gạt hắn, với cả cậu thấy thế cũng không tốt lắm nên lần này cậu sẽ không gạt hắn nữa, còn bên Hoàng đế thì Lý Ngư mong đợi đến khi nào tháng lớn hơn rồi hẵn báo.

Bây giờ Cảnh Vương là hoàng tử duy nhất được Hoàng đế coi trọng, có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào bọn họ, thậm chí ngay cả hạ độc, thích khách đều có. Nếu tin cậu mang thai bị lộ ra quá sớm, Lý Ngư cũng sợ sẽ có kẻ đánh chủ ý lên đứa trẻ còn chưa ra đời này. Trên hết, cuốn tiểu thuyết mà cậu xuyên chính là một quyển cung đình văn, chính vì vậy, cậu không muốn phạm phải bất cứ sai lầm gì ở đây.

Đầu tiên Lý Ngư tiết lộ tình tức mình mang thai cho Cảnh, cậu nhớ khi lần đầu tiên Cảnh Vương biết mình được làm cha và Lý Ngư sinh ra trứng cá, cả người hắn choáng váng. Lúc này khi biết Lý Ngư đã mang thai nữ nhi, hơn nữa cậu còn dùng hình người để mang thai đứa nhỏ này, Cảnh Vương bị cảm giác hạnh phúc bap phủ nhưng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cá Nhỏ, em……”

Ánh mắt tò mò của Cảnh Vương rơi vào phần bụng phẳng lì của Lý Ngư, nếu lấy hình người mang thai thì chẳng phải cậu sẽ phải chịu nỗi đau khi sinh nở ư?

Lý Ngư hiểu, gật đầu.

Cảnh Vương sững người trong giây lát, khi nhận ra được điều này sẽ phải hy sinh nhiều như thế nào, hắn nắm chặt lấy tay Lý Ngư.

Cá Nhỏ có thể lấy dạng cá để sinh con dễ hơn nhưng cậu vẫn tự nguyện lấy hình người chịu đựng nỗi đau khi sinh con, Cảnh Vương cực kì cảm động.

Điều này là vì ai, trong lòng Cảnh Vương biết rõ.

Hắn quyết định chỉ một lần này thôi, ít nhất cho đến khi hắn nắm quyền hoàn toàn, hắn sẽ không để Cá Nhỏ phải chịu khổ như thế này nữa.

Về sau, nếu như Cá Nhỏ muốn thật nhiều cá nho nhỏ thì hắn sẽ ấp giúp các bé nở.

“Ta sẽ không để cho em chịu khổ nữa.” Cảnh Vương hứa.

Lý Ngư cũng bị cảm xúc của hắn ảnh hưởng, hai mắt đỏ hoe nhìn Cảnh Vương.

Có này một câu bảo đảm, đau một chút hình như cũng không có gì ghê gớm.

Trước kia, lúc còn ở Tây Thùy, tuy Cảnh Vương để Lý Ngư giả vờ mang thai, nhưng lúc hắn chăm sóc Lý Ngư lại không hề có chút giả dối nào vậy nên trong việc mang thai, Cảnh Vương còn rõ hơn nhiều so với bản thân Lý Ngư. Sau khi biết được bé cá có thai, hắn lập tức tìm một thuộc hạ là chuyên gia phụ sản mỗi ngày phải bắt mạch cho Lý Ngư đúng giờ.

Tháng tuổi của nữ nhi quá nhỏ, không thể tiết lộ ra ngoài nhưng cần phải chú ý đến một số điều cấm kỵ, ngoài việc bắt mạch hàng ngày, Cảnh Vương còn bổ sung thêm rất nhiều hạ nhân cho Lý Ngư, để bọn họ lúc nào cũng theo Lý Ngư để đảm bảo Lý Ngư không bị ngã hay va đập gì.

Còn mấy đứa nhóc, vì sợ mấy đứa vô ý vạ miệng nên vẫn chưa nói cho mấy bé biết. Trước kia Lý Ngư thường ôm các bé, gần đây cậu không ôm được, nhưng cá cha cũng không bởi vậy mà bỏ rơi mấy cục cưng, cậu vẫn thường chơi đùa cùng các bé, kể chuyện xưa cho các bé, dạy các bé đạo lý làm người.

Lý Ngư đã từng được nghe rằng, nếu như muốn có thai thứ hai thì cần phải cực kỳ quan tâm đến trạng thái cảm xúc của mấy đứa lớn nên cậu luôn sợ mấy cục cưng kia sẽ cảm thấy mình bị bỏ rơi.

Thế nhưng bây giờ xem ra thì không sao rồi. Lý Ngư từng thử hỏi mấy nhóc rằng, nếu như cá cha lại sinh thêm một muội muội thì sao nào. Lúc đấy, hai mắt của Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo đều sáng rực hết cả lên, các bé đều không hẹn mà nhớ tới muội muội nhỏ nhà Diệp thúc thúc.

“Muốn muội muội!” Bọn nhỏ vui vẻ nói.

Bọn nhỏ không bài xích, Lý Ngư thở phảo nhẹ nhõm. Ở dạng người, mỗi lần cậu chỉ có thể sinh một con, dựa theo sự nồng cháy giữa cậu và Cảnh Vương thì có lẽ sau này còn có thêm nhiều đệ đệ muội muội nữa đấy.

Lý Ngư đã bắt đầu dưỡng thai, Cảnh Vương ngoại trừ chờ đợi tin tức từ bên Hoàng đế thì cũng bắt đầu xuống tay điều tra thích khách ở Cảnh Thái Điện. Trước kia không phải là Cảnh Vương chưa từng điều tra mà là hắn điều tra sai hướng nên mới không tìm ra được bất cứ manh mối nào hữu dụng. Lần này, nhờ có Lý Ngư nhắc nhở nên Cảnh Vương ý thức được thế lực đằng sau thích khách kia có lẽ chính là kẻ hạ độc hắn. Hai người bọn họ đã phỏng đoán rằng Tuyết Ô Tử là đến từ Lâu Lan, Cảnh Vương đã tìm rất nhiều sách cổ về Lâu Lan, vậy mà hắn lại tìm được một ghi chép đáng ngờ trong một cuốn sách tên là ‘Lịch sử Lâu Lan Quốc’.

“Người Lâu Lan thiện chiến và thiện độc. Khi hai quân đối chọi, họ thường khiến cho đối thủ xương cốt chẳng còn.”

Tuy cuốn sách lịch sử này không đề cập chi tiết làm thế nào mà người Lâu Lan làm được như vậy, nhưng theo mô tả trong đó, nó có phần phù hợp với nước hóa thi.

Cái tên “Nước hóa thi” này là do Cá Nhỏ đặt, Cảnh Vương cảm thấy cũng chuẩn nên hắn cứ thế mà lấy dùng.

Sau khi manh mối này được tìm thấy trong sách sử, Cảnh Vương càng ngày càng nghiêng về phía kết luận của Cá Nhỏ hơn, rất có thể là do thế lực nào đó phá rối.

Trên ‘Lịch sử Lâu Lan Quốc’ cũng có ghi lại cuộc đời của vị quốc quân cuối cùng của Lâu Lan – Trường An quân. Trường An quân chọc giận Hoàng đế, hai nước trở mặt, tuy người Lâu Lan thiện chiến nhưng cuối cùng họ vẫn chỉ là nước nhỏ, chịu không nổi thiết kỵ của đương triều. Trường An quân dựa vào địa hình hiểm yếu kiên cường chống lại cho tới hơi thở cuối cùng. Kết cục, ông bị binh mã của đại nguyên soái đương triều bắt sống, áp giải tới hoàng thành.

Hoàng đế khi đó tuổi trẻ khí thịnh, nên khi đối xử với tù binh, ông không hề nương tay. Vì để giữ lấy mạng sống của mình, Trường An quân bất đắc dĩ dâng nữ nhi của mình làm đế phi để đổi lấy tự do.

Khi Cảnh Vương đang xem ‘Lịch sử Lâu Lan Quốc’, Lý Ngư cũng ngồi đọc cùng Cảnh Vương, mỹ danh là làm thai giáo cho áo bông nhỏ. Cảnh Vương chiều cậu, để cậu cứ nghịch, nếu Cá Nhỏ mệt rồi thì hắn sẽ để cậu dựa vào mình ngủ. Có trời mới biết áo bông nhỏ mới lớn được mấy ngày chứ, bé trong bụng cá cha còn chưa lớn nổi bằng một quả bóng, bây giờ thai giáo thì dạy cũng chỉ có bản thân cá cha thôi.

‘Lịch sử Lâu Lan Quốc’ nói quanh co vòng vèo, vậy mà lạ thay lần này Lý Ngư lại không ngủ.

Lý Ngư cũng nhìn thấy những ghi chép tiếp theo, hơn nữa cậu còn tìm một cây bút và vẽ ra một ấn ký.

Hoàng đế quả thật từng có phi tử là người ngoại bang.

Chỉ là hậu cung bây giờ không có một ai phù hợp với điều kiện này.

Điều này có nghĩa là gì?

Nếu như một phi tử biến mất, điều đó có nghĩa là nàng ta đã chết hoặc là bị trục xuất.

Lý Ngư nhớ tới lúc đó khi nhắc tới người ngoại bang, hình như Hoàng đế có chút trầm ngâm.

Nếu tất cả những điều này thực sự có liên quan đến Lâu Lan đã diệt quốc kia, liệu có phải Hoàng đế nhớ tới vị phi tử người Lâu Lan trước kia không?

Nhưng Hoàng đế lại chẳng nói gì cả.

Thật ra nếu muốn biết thông tin về một trong những phi tần của Hoàng đế, họ cũng có thể hỏi La tổng quản.

Nhưng không may, La tổng quản đã đi điều tra thủ phạm đằng sau vụ hạ độc Bồ Liễu cho Hoàng đế, đến nay còn chưa hồi cung.

Ban đầu Lý Ngư định đợi cho đến khi La tổng quản về là biết được ngay. Nếu không chờ được thì có lẽ cậu có thể nhờ người khác.

Trong cung có thế lực không biết tên, sự thật cần được tìm ra càng sớm càng tốt. Thích khách đến Cảnh Thái Điện thất thủ không về, rất có thể đối phương đã nhận ra rằng chúng đã bị phát hiện.

Chuyện này còn khó giải quyết hơn mấy hoàng tử, bước tiếp theo của đối phương là gì, khó có thể nói được.

Đêm khuya.

Thị vệ của Cảnh Vương phụng mệnh Cảnh Vương mang một nữ nhân bịt mắt bị nhét vào trong một cái túi đen tới.

Cảnh Vương lệnh cho Vương Hỉ gỡ mảnh vải trên mắt người này xuống.

Nữ nhân này mặc một bộ cung phục cũ nát. Vừa mới tiếp xúc ánh sáng, bà ta không thích ứng được nên hơi nheo mắt lại. Đến khi phát hiện ra người trước mặt là Cảnh Vương, bà ta cười lạnh một tiếng.

“Ngươi kêu ta làm cái gì!” Nữ nhân tràn đầy địch ý nhìn Cảnh Vương.

Lý Ngư được Cảnh Vương che chở, cách khá xa, khi nhìn thấy khuôn mặt và khí thế của nữ nhân này, cậu chỉ cảm thấy hơi quen nhưng lại chẳng thể nhớ được đây là ai.

Cho đến khi trong túi phát ra tiếng “Meow”, một con mèo chui ra, thị vệ ở một bên còn đang thắc mắc cái con mèo này chui vào thế quái nào vậy, Lý Ngư nhìn bộ lông xù xì của con mèo này, bẩn đến mức khó có thể nhận ra màu sắc ban đầu của nó, còn cả cái khăn thêu hình hoa hải đường trên tay nữ nhân này thì mới bất chợt hiểu ra.

Đây chẳng phải là Quý phi “nhạt nhẽo” muốn uống canh ngàn cá chép, Cừu thị à!

Mà cái con mồn lèo này, chính là cái con miêu địch mà Lý Ngư gặp khi vừa mới xuyên không —— Phiêu Tuyết.

Không phải Cừu thị đang ở lãnh cung sao, vì sao Cảnh Vương lại sai người trộm đưa Cừu thị tới?

Lý Ngư đẩy đẩy cánh tay Cảnh Vương, tỏ vẻ khó hiểu.

Cảnh Vương vẫn chưa thể tiết lộ ra bên ngoài là hắn đã khỏi bệnh câm, vậy nên hắn đã để Vương Hỉ hỏi thay hắn.

Vương Hỉ nói: “Cừu thị, điện hạ nhà ta có điều muốn hỏi, ngươi nên thông minh chút, hỏi gì thì đáp nấy, nếu như ngươi giở trò…… Điện hạ có thể đưa ngươi đi ra ngoài mà không ai biết, cũng có thể “khiêng” ngươi về mà chẳng ai hay!”

Cừu thị căm ghét Cảnh Vương từ tận đáy lòng, bà ta không muốn trả lời nhưng bây giờ bà ta đang nằm trong tay Cảnh Vương nên không còn lựa chọn nào khác. Cừu thị hung tợn nhìn chằm chằm Cảnh Vương nói: “Cuối cùng ngươi —— Muốn nghe cái gì?”

Cảnh Vương nhìn Vương Hỉ một cái, Vương Hỉ nói: “Một phi tử đến từ Lâu Lan của Hoàng thượng.”

Cừu thị ngẩn ra, đắc ý cười: “Người kia đã chết từ lâu rồi. Ngươi hỏi thăm nàng ta làm gì?”

Vương Hỉ mắng: “Điện hạ muốn ngươi nói gì thì cứ nói đi. Đừng nói nhảm nữa!”

Ý của Cảnh Vương là, ngoại trừ La tổng quản đang ở ngoài ra, các phi tần lớn tuổi của Hoàng đế đều đã ở bên cạnh Hoàng đế trong một thời gian dài, vì vậy họ sẽ biết về phi tử đến từ Lâu Lan kia.

Cảnh Vương không tiện hỏi người khác, ngoại trừ Cừu thị, Cừu thị đđã bị hoàng đế phế truất, biếm vào lãnh cung. Nếu Cảnh Vương muốn gặp bà ta thì vẫn có cách.

“Ngươi đang hỏi về Mai phi?”

Nếu Cảnh Vương hỏi về ai khác thì chưa chắc Cừu thị biết được nhưng người này bà ta cũng biết một chút. ‘Lịch sử Lâu Lan Quốc’ chỉ ghi đến đoạn Trường An quân hiến nữ nhi với cả nàng ta có dung mạo xinh đẹp, như hoa như ngọc, sau khi vào cung, nàng ta liền được Hoàng đế phong hào, gọi là Mai phi.

Hai mắt Lý Ngư sáng rực lên, phong hào của Mai phi có ‘mai”, mà những ấn ký trên chuôi kiếm của những thích khách kia đều có hoa văn hoa mai, đây còn là trùng hợp nữa ư?

Xét đến việc Hoàng đế rất ít phong tước cho phi tần của mình, Hoàng đế hẳn là rất sủng ái Mai phi này, ngay cả bản thân Cừu thị, cho dù sau này bà ta có nổi bật, cũng không có phong hào.

Nhưng bản thân Mai phi lại không nghĩ như vậy. Nàng ta là bị cha ruột Trường An quân hiến cho Hoàng đế, bản thân không muốn vào cung, sau khi nàng ta vào cung ba ngày liền có ý đồ ám sát Hoàng đế nên bị Hoàng đế ban chết.

Từ đó, Hoàng đế cảm thấy sâu sắc rằng nếu người bên cạnh mình có lòng dạ khác sẽ rất nguy hiểm, từ đó ông không bao giờ chấp nhận phi tần ngoại bang, hơn nữa còn bởi vậy mà giận chó đánh mèo Trường An quân. Trường An quân ban đầu bị giáng chức đến mức tước vị thấp kém nhất còn khó giữ được, vì chuyện Mai phi mà tất cả hoàng thất Lâu Lan đều bị bắt làm nô lệ.

Chuyện xưa của Mai phi rất ngắn, nói mấy câu là xong. Cừu thị nói xong vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Cảnh Vương lệnh cho thị vệ đưa Cừu thị về lãnh cung, Cừu thị nghiến răng quỳ xuống.

“Những gì ta biết ta đều nói hết rồi. Ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện được không?”

Cảnh Vương nhìn bà ta, để bà ta nói.

Lý Ngư cho rằng Cừu thị muốn nhân cơ hội này để yêu cầu Cảnh Vương đưa bà ta rời khỏi cung, dù sao lãnh cung quá khó khăn, ai ngờ Cừu thị chỉ vào Phiêu Tuyết bên cạnh thấp giọng nói: “Con mèo này, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không cần nó nữa.”

Lý Ngư, Cảnh Vương: “……”

Cừu thị nói xong, liền tự chui vào túi, mắt thấy mèo của mình cũng định đi theo, Cừu thị không cho nó bất cứ cơ hội nào rồi chửi ầm nó một lúc.

Dương như Phiêu Tuyết thường xuyên bị mắng nên khi Cừu thị mắng nó vài câu, nó không dám cử động.

Đợi đến khi nó ngẩng đầu lên đã chẳng thấy chủ nhân đâu nữa.

Phiêu Tuyết thê lương gào lên, nó chờ rồi lại chờ, chờ mãi vẫn không thấy Cừu thị quay đầu.

Nên làm gì với con mèo này bây giờ?

Trước kia Lý Ngư bị Phiêu Tuyết ngậm đi khi đang ở dạng cá, lúc đó cậu mới xuyên sách nên nhiều chuyện còn chưa rõ lắm, thêm cả chuyện mèo và cá là thiên địch của nhau nên ấn tượng của cậu về Phiêu Tuyết không được tốt lắm.

Nếu như là động vật nhỏ khác thì để lại nuôi cũng được, chính xác thì Cừu thị muốn gì vậy?

“Thiên Trì, em có thể……”

Dù thế nào đi chăng nữa thì Phiêu Tuyết cũng chỉ là một con mèo. Hơn nữa, nó cũng chưa làm điều gì ác cả.

Lý Ngư có chút do dự khi đưa ra quyết định này, Phiêu Tuyết trừ đắc tội với cậu ra thì còn đắc tội với Cảnh Vương nữa, hắn sẽ đồng ý ư?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio