Editor: Lynn
Hoàng đế rất hài lòng Cảnh vương, trên tiệc mừng thọ ông đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, liên tục nhìn về phía Cảnh vương.
Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, Hoàng đế triệu Cảnh vương nói chuyện riêng.
Lý Ngư mới từ trong ảo trở về bình thủy tinh, không kịp theo sau, chỉ đành cùng Vương Hỉ đứng đợi ngoài Càn Thanh cung.
Trong khi họ chờ đợi, Vương Hỉ lấy ra rất nhiều viên thức ăn màu đỏ và bánh hoa đào đút cho cậu. Quà mừng thọ của Cảnh Vương thành công chưa từng có, Vương Hỉ cảm thấy chủ ngư bé nhỏ có công đầu, rất đáng khen thưởng.
Vừa nãy khi Lục hoàng tử ném thức ăn cho cá vào trong nước, Lý Ngư một miếng cũng không ăn, bé cá kiêu ngạo ngay cả nhìn cũng không thèm, chỉ toàn tâm toàn ý ra sức bơi lội trước mặt Hoàng đế không biết mệt. Lúc này Vương công công đút ăn, Lý Ngư mới phát giác mình đã đói, cậu vội vàng ăn từng miếng một hệt như muốn nuốt chửng khiến hai má phình hết cả lên.
"Chủ ngư, ngài ăn chầm chầm thôi." Vương Hỉ cười nói.
Lý Ngư đang ăn ngấu nghiến đồ ăn thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân
Lý Ngư mừng rỡ, ngậm thức ăn nhìn sang, lập tức nhận ra tiếng bước chân này phát từ phía ngoài điện, hẳn không phải là Cảnh vương.
Lý Ngư rất nhanh liền thấy khuôn mặt dịu dàng hòa nhã của Mục Thiên Hiểu.
... Lại là Lục hoàng tử?
Lý Ngư có chút thất vọng, vì sao mặt hàng này chưa đi chứ?
Chắc là gã ở đây đợi Hoàng đế triệu kiến, không ngờ lại gặp được Vương Hỉ đang ôm bể cá.
Mục Thiên Hiểu cũng nhìn thấy cá, từ lâu gã đã muốn xem cho con cá này cho thật kỹ rồi, lập tức đi đến gần.
"Lục điện hạ, xin dừng bước!" Vương Hỉ nhíu mày khuyên can.
"Cá Ngũ hoàng huynh nuôi, ta thân là đệ đệ, ngay cả nhìn thôi cũng không được sao?" Lục hoàng tử cười như không cười.
Gã đây là muốn làm gì?
Lý Ngư sốt sắng đến mức ngay thức ăn trong miệng cũng quên ăn, lặng lẽ dồn sức vào đuôi, nếu Lục Hoàng tử dám làm gì cậu, cậu sẽ tát gã!
"Lục điện hạ." Vương Hỉ ôm chặt bình thủy tinh vào lòng che chở, ông cảnh báo một lần nữa, "Đây là cá của điện hạ nhà nô, không có sự đồng ý của điện hạ, ngài không đưuọc đến gần."
Sắc mặt Mục Thiên Hiểu trở nên lạnh lùng: "Sao nào, ngay cả ngươi cũng muốn coi thường ta?"
Vương Hỉ đúng mực nói: "Nô tài tuyệt đối không coi thường Lục điện hạ. Tuy nô là hạ nhân, nhưng cũng biết lấy mà không được cho phép là ăn trộm. Lục điện hạ, ngài nhân lúc điện hạ nhà nô không có ở đây tới xem cá là có ý gì?"
Vương Hỉ nói xong, Lý Ngư suýt nữa đã vỗ tay cho ông rồi —— nếu hai bên vây cậu đủ dài.
Hu hu hu Vương công công càng vì cá mà trách Lục hoàng tử, cá cảm động quá!
Vương Hỉ không hề nể mặt, khiến Mục Thiên Hiểu rất lúng túng. Đứng trước cửa Càn Thanh cung tranh chấp với người thân cận của Cảnh vương, sợ là khó giải thích. Vẻ mặt Mục Thiên Hiểu nhanh chóng dịu đi, gã chủ động nói: "Không cần căng thẳng, ta chỉ muốn nhìn một chút thôi, nếu không được thì thôi vậy."
Mục Thiên Hiểu thẳng đi vào điện nhưng rất nhanh đã bị nội thị trông coi điện khách khí mời ra.
Mục Thiên Hiểu liếc Vương Hỉ một cái, quay người rời đi.
Xem ra Lục Hoàng tử cầu kiến không thành rồi, Hoàng đế không muốn gặp Lục Hoàng tử.
Cuối cùng gã cũng đi rồi. Lý Ngư thả lỏng một chút.
Khi La Thụy Sinh đưa Cảnh vương ra điện, Vương Hỉ vội vã mang Lý Ngư tới đón.
"Điện hạ, ngài tính không sai!"
Vương Hỉ tươi cười đưa bể thủy tinh pha lê trong tay qua. Thói quen của Cảnh Vương là luôn phải nhìn cá ngay lập tức.
Cảnh vương đích thân cầm lấy bể thủy tinh, sờ vào tấm lưng nhẵn bóng của cá.
Lý Ngư lập tức vui vẻ cọ cọ hắn.
Hoàng đế nói chuyện với Cảnh vương lâu như vậy, nếu long tâm vui vẻ, có lẽ ông sẽ trực tiếp phong Cảnh vương làm Thái tử thì hay rồi. Gì mà Tam hoàng tử, Lục hoàng tử chứ, mấy tên cặn như này nên dạt hết sang một bên đứng đi.
Lý Ngư gần như bị suy nghĩ của mình chọc cười, sao tranh trữ có thể dễ được như vậy chứ, cậu biết đây là ý nghĩ viển vông, chỉ nghĩ trong đầu cho đã ghiền.
Nhưng nếu không trực tiếp phong Thái tử thì chắc cũng có ban thưởng nhỉ?
Lý Ngư lén nhìn sắc mặt Cảnh vương, Cảnh vương không buồn cũng chẳng vui, cảm thấy ban thưởng lần này hơi khác thường.
Cảnh Vương đưa mắt ra hiệu cho Vương Hỉ: ĐếnTrường Xuân cung.
Vương Hỉ vâng dạ rồi dẫn đường. Đây là lần đầu tiên Lý Ngư tới Trường Xuân cung, làm cậu nhớ đến bí mật liên quan đến cung Trường Xuân mà đến nay vẫn chưa được mở khóa. Cậu từng hỏi qua Cảnh vương rồi, vậy mà lại phát hiện Cảnh vương không hề có chút ấn tượng nào về chuyện này, nếu muốn tìm hiểu rõ bí mật này, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Thật ra trước đây Lý Ngư muốn xin Cảnh vương đưa mình tới Trường Xuân cung nhưng vẫn chưa tìm được lí do nào ổn cả. Dù sao Trường Xuân cung cũng từng là nới tiên Hoàng hậu ở, cậu mà đột nhiên bảo muốn tới xem một chút, thì quá bất lịch sự rồi. Với cả cậu ở hình người muốn vào cung phải chú ý đến thời gian biến hình, nếu cậu nhờ Cảnh Vương đưa đi, Cảnh vương sẽ đồng ý, nhưng cuối cùng cậu lại "Không thấy tăm hơi", thì quá là phi lí rồi. Thế nhưng nếu cậu dùng hình cá thì không có cách nào để xin Cảnh vương.
Lý Ngư vốn định đợi đến ngày sinh nhật của Hiếu Tuệ hoàng hậu. Trong nguyên tác từng nhắc qua, vào ngày hôm đó Cảnh vương chắc chắn sẽ tới Trường Xuân cung cúng bái, Lý Ngư muốn chờ đến hôm ấy. Bình thường Cảnh vương luôn mang cá theo bên người, nếu hôm ấy hắn không mang, cá sẽ quấn lấy bắt Cảnh vương mang, tìm đủ mọi cách để có thể vào được Trường Xuân cung, đến lúc đó có lẽ cậu tự mò ra được lời giải của bí mật này ấy chứ?
Không ngờ rằng mới đến lễ vạn thọ, còn chưa tới sinh nhật Hiếu Tuệ hoàng hậu mà Cảnh vương vì một lí do nào đó đã quyết định đến đây.
Vì Cảnh vương muốn đến Trường Xuân cung ngay sau khi nói chuyện với Hoàng đế, lẽ nào đây là lệnh của Hoàng đế?
Lý Ngư cẩn thận kiểm tra sắc mặt Cảnh vương, Cảnh vương lẽ ra phải được khen thưởng chứ, sao trông hắn lại nghiêm nghị vậy...
Rất nhanh đoàn người đã tới Trường Xuân cung.
Khi Lý Ngư lần đầu tiên nhìn thấy phong cảnh gần Trường Xuân cung, cậu càng thêm chắc chắn rằng bí mật đang ám chỉ ở gần Trường Xuân cung, bởi vì trang trí trên mái hiên rất giống với những gì cậu thấy ở trong hệ thống. Cậu còn nghe Vương Hỉ bảo cung Trường Xuân từ sau khi tiên Hoàng hậu qua đường vẫn chưa có phi tần nào vào ở, chưa từng được sửa chữa.
Chính điện của Trường Xuân cung tối om, Cảnh vương sai Vương Hỉ cầm đèn lиg. Xung quanh chính điện được treo đầy vải vóc dùng cho lễ tế, giữa điện là bàn thờ bài vị của Hiếu Tuệ Hoàng hậu.
Cảnh vương đặt bình thủy tinh lên bàn trà, Vương Hỉ lấy Tam Trụ Hương ra, Cảnh vương tự mình nhóm lửa, đến trước bài vị rồi nghiêm túc vái ba vái.
Lý Ngư vào điện cùng Cảnh vương, liếc mắt xung quanh tìm kiếm con hổ vải nhưng không thấy ngay được. Vì ở hình cá không được tiện cho lắm, Lý Ngư đành tạm thời phải từ bỏ.
Cảnh vương đang tế bái Hiếu Tuệ hoàng hậu, Lý Ngư ngơ ngác nhìn bóng dáng ấy, không khỏi nhớ đến lúc Cảnh Vương dẫn cậu đến gặp trưởng bối ở phủ Thừa Ân Công, giờ đây lại dẫn cậu đến Trường Xuân cung tế bái Hiếu Tuệ Hoàng hậu – mẹ ruột của Cảnh Vương.
Lý Ngư sực tỉnh, vội vàng bắt chước Cảnh vương, uốn thân cá về phía bài vị. Vì chuyện này xảy ra quá đột ngột, cá chưa kịp chuẩn bị gì, chỉ có thể âm thầm chân thành cầu khấn: "Hoàng hậu, nếu như người trên trời có linh, xin hãy phù hộ cho Cảnh Vương điện hạ..."
Cảnh vương thoáng thấy cá đang lắc đầu vẫy đuôi, nghĩ một chút liền đoán được ý của Cá Nhỏ, cười mãn nguyện.
Chờ cá "Vái" xong, Cảnh vương ngồi xuống sờ cá. Dù cách bình thủy tinh, Lý Ngư vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng nặng nề của hắn.
Sao vậy? Lẽ nào vừa rồi không phải khen ngợi mà là khiển trách ư?
"Điện hạ, ngài sao vậy?" Vương Hỉ cũng hơi lo lắng hỏi.
Cảnh vương khẽ lắc đầu, mắt nhìn ra bên ngoài đại điện. Vương Hỉ hiểu ra, đang ở trong cung, điện hạ không tiện nói.
Sau khi ngồi khoảng một chén trà, Cảnh vương liền dẫn Vương Hỉ và Lý Ngư xuất cung.
Đến khi trở về Vương phủ, Vương Hỉ và Lý Ngư mới biết được, Hoàng đế không những không ban thưởng Cảnh vương vì quà mừng thọ mà ông còn muốn Cảnh vương đến Tây cảnh một thời gian.
Hoặc là nói, "Phần thưởng" của Hoàng đế dành cho Cảnh vương chính là để Cảnh vương rời khỏi Hoàng thành.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao có thể như vậy được?
Lý Ngư không thể hiểu được, lúc Hoàng đế thấy cá bày chữ "Thọ" rất vui vẻ, thậm chí ông còn nói sẽ đem bức tranh Đường Ngâm vẽ treo ở Càn thanh cung. Vì sao đột nhiên ông lại trở mặt với Cảnh vương vậy?
Cậu tự cho rằng không có kẽ hở, cho nên là cá trận có vấn đề hay là cậu không nên vẽ rắn thêm chân, đem hoa sen hiến cho Hoàng đế?
Nhưng nếu không làm như vậy, một khi cá trận tản ra thì Hoàng đế sẽ mất hứng...
Hu, tâm Hoàng đế thật khó đoán quá mà!
Lý Ngư kiểm điểm bản thân, Vương Hỉ cũng bất bình thay Cảnh vương, ông lẩm bẩm vài câu, Cảnh Vương ra hiệu bằng mắt cho Vương Hỉ lui ra ngoài.
Khi Vương công công rời đi, Lý Ngư càng nghĩ càng cảm thấy lỗi là ở mình, thức ăn cho cá và bánh hoa đào Vương Hỉ đút cho cậu cũng không ăn nổi nữa, không ngừng nhớ lại tất cả chi tiết trong thọ yến.
Cậu nghĩ mãi vẫn không ra, trong lúc đang ăn năn hối hận, Lý Ngư thoáng thấy Cảnh vương ngồi trước cửa sổ, chỉ để lại một ngọn đèn nhỏ, hoàng hôn làm khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên chìm dần vào mơ hồ.
Sắc trời đã tối, cả ngày bôn ba mệt mỏi, Cảnh Vương lại không đi nghỉ ngơi, có lẽ hắn cũng như cậu, lẩn quẩn trong lòng, không ngủ được.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Lý Ngư lắc lắc đầu, đến chỗ Cảnh vương không thấy được nhanh chóng biến thành hình người rồi đến bên cửa sổ, áy náy gọi một tiếng "Điện hạ".
Cảnh vương ngẩng đầu nhìn cậu, trong mắt hiện lên ý cười, vẫy tay với cậu.
Lý Ngư bỗng dưng nhận ra, có lẽ Cảnh vương không nghỉ ngơi không phải có chuyện trong lòng mà là đợi cậu.
"Điện hạ, xin lỗi, em, em đã cố hết sức, em cũng không biết sao tại sao lại thành như này..."
Lý Ngư ngập ngừng giải thích, trong lòng thì cực kì oan ức. Chẳng phải truyện trên mạng đều nói rằng muốn tranh trữ đều phải lấy lòng Hoàng đế sao, vì sao cá lấy lòng ngược lại lại liên lụy đến người khác chứ. Có phải Hoàng đế thấy Cảnh vương bắt đầu lấy lòng ông, cho rằng vì hắn có rắp tâm khác sao?
Vì sao cá có một ít vận may kì quái nhưng lại không thể chia cho Cảnh vương chứ?
Cảnh vương thấy cậu hiểu lầm, lắc đầu liên tục, nắm chặt tay Lý Ngư tay vỗ vỗ, chỉ vào bức tranh trên tường.
Lý Ngư đoán một hồi mới đại khái hiểu ý của đối phương, Cảnh vương nói là chuyện này không liên quan đến cậu, tranh là Cảnh vương tự mình đưa.
Lý Ngư khịt khịt mũi, không xác định nói: "Điện hạ không trách em sao?"
Cảnh vương lắc đầu một lần nữa, nắm chặt tay cậu.
Khó có thể diễn đạt chỉ bằng vài động tá, Cảnh vương hôn Lý Ngư một cái, tiện thể ôm cậu ngồi lên đùi.
Lý Ngư:???
Lý Ngư sửng sốt, đây là lúc nào rồi mà Cảnh vương còn muốn ăn đậu phụ cậu?
Chẳng lẽ hắn sợ vĩnh viễn sẽ không trở lại, cho nên điên cuồng muốn ăn một bữa sao?
Giống như đột nhiên đến Trường Xuân cung, là sợ rằng sau này sẽ không tiện đến làm lễ tế sao?
Lý Ngư rất đau lòng, dù sao cái khác cá không có nhưng đậu hủ lại nhiều, có thể khiến Cảnh Vương vui vẻ thì mất một ít cũng không sao.
Lý Ngư khẽ cắn răng, hai tay vòng qua cổ Cảnh vương.
Cảnh vương hơi sửng sốt trước sự chủ động đột ngột của cậu, nghĩ đến điều gì đó cười cười. Hắn đỡ cơ thể dựa vào của Lý Ngư cho ngay ngắn, cầm tay Lý Ngư cùng cậu mở giấy bút ra.
Lý Ngư đỏ mặt, hóa ra ngồi như vậy không phải là muốn ăn đậu hủ, mà là.. Viết chữ.
Cảnh vương đỡ lấy cậu viết: "Em vất vả rồi, em rất tốt, không cần phải lo. Phụ hoàng vẫn chưa giận ta đâu."
"Thật không?" Lý Ngư bán tin bán nghi, "Vậy tại sao Hoàng đế lại để điện hạ đi?"
Trong nguyên tác đã từng nhắc qua, Tây Thùy cùng sơn ác thủy, cũng không phải là nơi giàu có gì, nên làm gì có chuyện Hoàng đế cho Cảnh vương đi du lịch nhỉ?
"Phụ hoàng không tước bỏ tước vị của ta." Cảnh Vương lại viết đầy ám chỉ.
Lý Ngư nghiền ngẫm những lời này, hai mắt sáng lên, chưa tước tước vị là có ý gì?
Hoàng đế chán ghét Nhị hoàng tử, ngay cả Vương vị cũng không thèm cho gã, chỉ cho Nhị hoàng tử làm An Hầu, những hoàng tử khác ngoại trừ Cảnh vương, cho tới nay vẫn chưa có ai được phong tước.
Mà Vương vị của Cảnh vương thật ra là được do Hoàng đế hổ thẹn phong để động viên. Nếu như Hoàng đế giận thật thì dưới cơn nóng giận ông đã phế truất Cảnh vương rồi đá ra ngoài Hoàng thành chứ sẽ không giữ nguyê tước vị của Cảnh vương như hiện tại.
"Lẽ nào —— hoàng thượng lệnh điện hạ đi Tây Thùy, không phải trừng phạt, mà là..."
Lý Ngư vừa định thốt ra, Cảnh vương vội vàng đem ngón tay chặn trước môi cậu, lầm một động tác cấm nói.
Hoàng đế cái gì cũng không nói rõ, chỉ bảo hắn đi Tây Thùy, đến đó rồi sẽ có ý chỉ cụ thể.
Bản thân Cảnh vương cũng cảm thấy khó hiểu, sau đó hắn mơ hồ đoán được ý định của Hoàng đế từ điểm Hoàng đế sai La Thụy Sinh tiễn hắn. Hắn luôn cảm thấy mình có thể chạm vào ranh giới nhưng không được nói ra, Hoàng đế bảo hắn đi Tây thuỳ, hắn chỉ có thể làm theo.
Lý Ngư phối hợp tự che miệng mình lại, nhưng trong lòng cậu lại sôi trào.
Từ xưa, cha già đá con trai mình ra ngoài, không phải phạt thì là kiểm tra.
Nói cách khác, tại sao Hoàng đế lại kiểm tra Cảnh Vương?
Tất nhiên là có hi vọng mới có kiểm tra. Xưa nay Hoàng đế rất ít can thiệp vào cuộc sống của Cảnh vương, suy cho cùng, Hoàng đế đối với Cảnh vương không có hi vọng gì, nên ông cũng không thèm để ý Cảnh vương sẽ ra sao.
Cho nên hiện tại có hi vọng, đi Tây Thùy có lẽ cũng không phải chuyện xấu.
Lý Ngư nghĩ thông suốt nín khóc mỉm cười: "Điện hạ, ngài, chừng nào ngài đi?"
Cảnh vương viết: "Ngay lập tức, chỉ hai ngày thôi. Em hãy ở trong phủ thật tốt, Vương Hỉ sẽ chăm sóc em."
Tuy Cảnh vương cảm thấy mình đã đoán trúng tâm tử của Hoàng đế rồi, nhưng Tây Thùy cằn cỗi, Cảnh vương không nỡ để Cá Nhỏ chịu khổ cùng hắn. Hơn nữa dọc đường ngựa xe mệt nhọc, Cảnh vương cũng sợ Tiểu Ngư không chịu nổi, cho nên dứt khoát muốn Tiểu Ngư ở lại kinh thành.
Hắn còn chưa đối xử tốt với Cá Nhỏ, sao hắn có thể để cậu đi chịu khổ chứ?
Lý Ngư biết được mình sắp bị ở lại:???
Mẹ kiếp, Cảnh vương sắp đi Tây Thùy, đây chẳng phải là đồng cam cộng khổ à?
"Điện hạ, không được, ngài ở đâu em sẽ ở đó, muốn đi thì chúng ta cùng đi!"
Lý Ngư lớn tiếng nói đáp án tiêu chuẩn.