Ngự Thú Đại Sử Kí

chương 107: một vở kịch hay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“ Các ngươi.....các ngươi.....” Tống Mục khóe miệng chảy xuống một tia máu tươi, không thể tin nói.

“ Khặc.....Khặc.....trên đời này cũng không chỉ có mình ngươi biết ám toán sau lưng người khác đâu, Tống đội trưởng à!” Lãnh Ưng cười gằn nói.

“ Hừ......chỉ có như thế mà cũng muốn giết ta......quá khinh thường ta rồi......” Tống Mục hít sâu một hơi nói.

Sau đó Tống Mục bắt đầu huy động linh lực trong cơ thể, muốn thúc dục mở ra không gian nhẫn trữ vật trên tay.

Kết quả là linh lực không nghe theo sự khống chế, bỗng nhiên trở nên bạo động. Linh lực bừa bãi tàn phá trong cơ thể, Tống Mục không nhịn được nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Huyết dịch bị phun đi ra thế mà lại có màu đen, máu tươi vừa chạm vào mặt đất đã là bắt đầu quá trình ăn mòn, cây cối bị máu đen bắn trúng đều là nhanh chóng trở nên khô héo.

“ Đội trưởng, ngươi có phải đã quên cái gì không? Ta cũng là đội viên của ngươi đấy, ngươi tưởng ta không biết trong tay ngươi có những thủ đoạn bảo mệnh nào hay sao?” Trần Bửu khinh thường nói.

“ Ngươi.....” Tống Mục sắc mặt trở nên vô cùng khó xem.

Đoạn thời gian trước, Kền Kền thợ săn đoàn đã tập kích một đoàn đội thợ săn của Hoa gia. Trong đội ngũ này có một tên gia thần có địa vị không thấp trong gia tộc, sau khi thành công hạ sát đối phương, Tống Mục đúng là thu được không ít đồ tốt.

Mũi tên lôi điện vừa nãy đánh nát Tuyệt Linh Bàn cũng là một trong số đó, thứ đó là loại linh cụ dùng một lần, Bộc Lôi Tiễn.

Linh cụ dùng một lần ý là nói nó chỉ có thể dùng một lần duy nhất sau đó triệt để báo hỏng, uy lực của nó đến từ năng lượng bùng nổ khi linh cụ tự bạo, thế nên sức sát thương của linh cụ dùng một lần thường rất khủng bố.

Cũng là trong lần đó, Tống Mục đồng thời kiếm được một viên Tục Mệnh Đan. Chỉ cần người sử dụng còn một tia hơi thở, cùng với thực lực không vượt quá ngũ phẩm đều có thể hoàn toàn trở nên lành lặn trong nháy mắt.

Tống Mục coi Tục Mệnh Đan như sinh mệnh thứ hai của hắn, lúc nào cũng mang nó trong nhẫn trữ vật trên tay.

Trần Bửu cũng biết rất rõ điều này, thế nên con dao mà hắn dùng để đâm Tống Mục đã được tẩm thêm một lớp độc, có hiệu quả làm cho linh lực trong cơ thể trở nên hỗn loạn mỗi khi điều động, đồng thời nó cũng từng giây từng phút ăn mòn cơ thể của kẻ xấu số.

“ Khặc.....khặc.....giết hết bọn hắn cho ta.....” Lãnh Ưng ra lệnh.

“ Lãnh đội trưởng......ngài đã hứa sau khi ta làm xong chuyện này, Kền Kền thợ săn đoàn sẽ thuộc về sự quản lí của ta......” Trần Bửu nghe thấy đối phương muốn tận diệt đám người Kền Kền thợ săn đoàn, liền là sắc mặt có chút khó xử nói.

“ Ai da, ngươi xem! Ta cũng là già rồi, trí nhớ không được tốt cho lắm, chuyện gì cũng mau quên......” Lãnh Ưng vừa cười vừa đưa tay ra vỗ vai Trần Bửu.

“ Ha......Ha......không trách ngài......không trách.....khục.....khục......” Trần Bửu cũng là cố nặn cười, thế nhưng nói được đến một nửa lại là trở lên ho sặc sụa.

Cuối cùng thế mà lại là ho ra cả máu, sinh cơ trên người Trần Bữu cũng nhanh chóng giảm xuống.

“ Ngươi.....ngươi.....” Trần Bữu sắc mặt kinh hoảng nhìn Lãnh Ưng.

“ Biết dùng độc cũng không phải chỉ có một mình ngươi! Thế nào, rượu của ta ngon không? Mỗi tội muốn uống nó thì phải trả giá đắt.......” Lãnh Ưng híp mắt cười.

Trần Bửu mở to hai mắt, bây giờ hắn mới chợt nhớ lại, mỗi lần bản thân đi tìm Lãnh Ưng bàn chuyện, đối phương luôn luôn trước tiên là phải mời hắn một ly rượu.

“ Rượu.....của ngươi.....có độc.....” Trần Bửu gian nan nói.

“ Đúng thế! Là một loại độc không màu, không mùi, không vị. Đáng tiếc, độc này cũng không mạnh, phải lâu dài sử dụng mới có thể trở thành kịch độc.......” Lãnh Ưng châm chọc nói.

Trần Bửu vẫn còn muốn nói chuyện, thế nhưng mỗi lần hắn mở miệng, chỉ thấy máu tươi không có tiết chế mà điên cuồng chảy ra. Cuối cùng hắn vẫn là không thể nói thêm lời nào, chết không nhắm mắt.

“ Hazzzz, Trần Bửu à Trần Bửu, Tống đội trưởng từng cứu ngươi một mạng, ngươi còn dám hại. Ta lại làm sao đủ an tâm sử dụng loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi đây, chỉ có thể tiễn ngươi đi trước một bước rồi......” Lãnh Ưng thở dài, đưa tay vuốt cho mắt Trần Bửu nhắm lại, giúp cho hắn chết được nhắm mắt.

Cuối cùng Lãnh Ưng đứng lên, lấy từ trong tay áo ra một cái khăn lụa, lau sạch một lượt hai tay, sau đó liền vứt tấm khăn đi.

Bây giờ Lãnh Ưng mới là quay đầu qua nhìn Tống Mục, hắn có thể thấy được sắc mặt đối phương đã trở nên vô cùng trắng xám, sinh cơ không ngừng suy kiệt.

“ Tống đội trưởng, ngươi cũng không cần chống cụ vô ích nữa. Phản đồ ta cũng giúp ngươi diệt trừ rồi, chi bằng......” Lãnh Ưng cười ngâm ngâm nhìn Tống Mục nói.

“ Không cần nói nữa! Cho dù hôm này ta có chết ở đây, thì cũng phải kéo được Dực Huyết Thiên Ma của ngươi chôn cùng......” Tống Mục la lớn

Tống Mục biết, với tình thế hiện nay của hắn, muốn giết chết Lãnh Ưng đã là không còn kịp. Chỉ có thể truyền lệnh cho Hoàng Kim Ma Ưng không tiếc giá nào, liều mạng công kích Dực Huyết Thiên Ma.

Hoàng Kim Ma Ưng nhận được chỉ lệnh của chủ nhân, tính tình đã triệt để trở lên điên cuồng. Nó bắt đầu sử dụng đấu pháp lấy mạng đổi mạng, cho dù bị thương cũng muốn làm cho Dực Huyết Thiên Ma thiếu đi mấy khối thịt.

Lông chim trên thân Hoàng Kim Ma Ưng thoát thể mà ra, lơ lửng trên không trung. Sau đó từng chiếc lông chim đều được kim quang bao phủ, biến thành những thanh quang kiếm sắc bén.

Hoàng Kim Ma Ưng cũng không phải dùng hết lông chim trên cơ thể, mà cũng chỉ vận dụng mấy trăm đạo mà thôi.

Sau khi lông chim bị rút đi, thân thể Hoàng Kim Ma Ưng bị lộ cũng không phải là huyết nhục, mà là từng khối kim loại sáng bóng.

Hàng trăm đạo quang kiếm hướng về phía Dực Huyết Thiên Ma đánh tới, Dực Huyết Thiên Ma đành dùng hết sức để né tránh, thế nhưng chẳng mấy chốc trên thân thể của nó đã xuất hiện mấy đạo vết thương, miệng vết thương vẫn còn đang có khói trắng bốc ra ngoài.

Gào ~~ Gào ~~

Dực Huyết Thiên Ma cũng trở nên phẫn nộ, máu tươi trong cơ thể nhanh chóng trào ra ngoài. Huyết dịch giống như không có giới hạn, chẳng mấy chốc đã có quy mô một cái hồ nhỏ, lở lửng trên bầu trời.

Huyết dịch nhanh chóng chuyển động, thế mà lại bắt đầu tạo thành hình dáng của một con sông. Tuy rằng quy mô kém rất xa, thế nhưng đã là có vài phần dáng dấp.

Huyết dịch giống như một con sông lớn, uốn lượn ở trên không trung, hướng về Hoàng Kim Ma Ưng đánh tới.

Rít ~~ Rít ~~

Hoàng Kim Ma Ưng cũng không chịu yếu thế, mấy trăm đạo quang kiếm nhanh chóng tụ họp lại một chỗ, đầu ngưng tụ thành một thanh quang kiếm khổng lồ.

Huyết hà cùng quang kiếm khí thế không giảm, nhanh chóng va chạm vào nhau. Sóng xung kích khổng lồ đánh cho không gian một trận vặn vẹo, bụi mù che khuất cả một vùng trời.

Ầm ~~ Ầm ~~

Lúc này hai đạo thân ảnh từ trên bầu trời rơi xuống, thân hình va đạo mạnh trên mặt đất, để lại một miệng lỗ thủng lớn.

“ Dực Huyết Thiên Ma của ta!” Lãnh Ưng sắc mặt hơi biến đổi.

“ Ha......Ha....... Hoàng Kim Ma Ưng......nhanh......nhanh chóng giết chết nó......” Tống Mục đã triệt để trở nên điên cuồng.

Hoàng Kim Ma Ưng nghe được chủ nhân thúc giục, thân thể lung lay di động, muốn từ dưới mặt đất bay lên.

Thế nhưng bỗng nhiên lúc này lại có dị biến phát sinh. Chỉ trong nháy mắt, khu vực mà Dực Huyết Thiên Ma cùng Hoàng Kim Ma Ưng đang ở lại bị khói đen nhanh chóng bao phủ.

Từ đằng xa nhìn lại chỉ thấy một màu đen ảm đạm, không thể thấy bất cứ thứ gì bên trong. Giống như bóng đêm vĩnh hằng không thể xua tan, vĩnh dạ chiếm hữu đại địa.

“ Chuyện gì......” Tống Mục cùng Lãnh Ưng đều là sắc mặt biến đổi, đồng thanh hô.

Bộp ~~ Bộp ~~

Một tiếng vỗ tay từ một phương hướng khác truyền đến, làm cho cả hai đoàn người của Kền Kền thợ săn đoàn cùng Hấp Huyết thợ săn đoàn đều là một trận thần kinh căng thẳng.

“ Không tồi......không tồi nha! Thật là một vở kịch vô cùng.......vô cùng thú vị......” đi cùng tiếng vỗ tay là một đạo thanh âm vô cùng quen thuộc.

Thanh âm này vô cùng ôn hòa, giống như ánh nắng ban mai chiếu rọi vào mỗi sáng sớm. Thế nhưng đám người sau khi nghe thấy đạo âm thanh này, đều là trong lòng một mảnh lạnh lẽo.

Lời nói phẫn nộ, nhưng lại ôn hoa khiên tốn. Khí vũ bất phàm, nhưng lại có sát khí thao thiên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio