Ám Lâu
Vân Hạo Trần từ Vân phủ trở về, đã vài ngày rồi còn chưa có động tĩnh. Mặc dù đối với Vân Tuyệt Trần trong lòng vẫn có chút ngăn cách, nhưng huyết thống tương thông tình anh em vẫn là bỏ không được. Nhìn đệ ấy vì Âu Dương Tĩnh khổ sở, Vân Hạo Trần đã vì em trai mà nghĩ cách.
"Lâu chủ ——"thị vệ bên người Vân Hạo Trần bước đến.
"Có chuyện gì?" Vân Hạo Trần ngừng suy tư, quay đầu nhìn lướt qua hắn.
"Hồi bẩm lâu chủ, đã xảy ra chuyện." thị vệ mặc áo bào xanh đáp, vừa nghe có chuyện, hắn lại không hề kích động. Lời kia vừa đúng không nhanh không chậm, tựa như chuyện trọng đại đang nói so với bình thường giống nhau.
Vân Hạo Trần đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cũng bình tĩnh hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
"Hồi bẩm lâu chủ, mấy ngày gần đây chúng ta tiếp nhận nhiệm vụ đều bị một đám người thần bí đoạt đi. Không thành công được." Vẫn là âm giọng không nhanh không chậm, mặt cũng không thay đổi, khiến người ta hoài nghi thị vệ mặc áo bào xanh này liệu có phải là một nam nhân mặt đen không.
"Cái gì?"
Vân Hạo Trần phút chốc đứng lên, "Những nhiệm vụ chúng ta tiếp nhận đều bị người khác phá hư?"
“Vâng” thị vệ mặc áo bào xanh gật đầu.
Vân Hạo Trần sắc mặt khó coi, Ám Lâu chưa bao giờ tiếp nhận nhiệm vụ thất bại dù là nhỏ nhất. Không ngờ giờ lại đều bị người ta đoạt mất.
”Nhiệm vụ đâu? Sống hay chết?" Vân Hạo Trần lại hỏi, đám kia rốt cuộc có mục đích gì? Hắn biết rõ, thế này mới dễ dàng điều tra ra thân phận của bọn họ.
"Đối tượng toàn bộ được cứu đi, xem ra là còn sống." Nam tử mặc áo báo xanh lại đáp.
Vân Hạo Trần mày nhíu chặt, như vậy, những người đó rốt cuộc là muốn gì? Không có khả năng bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ đều có người đến cứu, người bình thường cũng không thể ra tay trước mặt Ám Lâu.
"Khởi bẩm lâu chủ, người mua yêu cầu muốn gặp ngài." Trong lúc Vân Hạo Trần sắc mặt khó coi thì một người áo đen lại tiến vào nửa quỳ đáp.
Vân Hạo Trần mày khóa càng chặt hơn, hắn phất phất tay nói:
"Bảo người mua chờ đi, ta sẽ đến gặp bọn họ."
“Vâng” người áo đen lui ra.
Vân Hạo Trần xoa xoa mi tâm, xong mới ngẩng đầu hỏi đến thị vệ mặc áo bào xanh:
"A Khốc, tra ra được lại lịch của đám người kia không?"
"Bẩm lâu chủ, chưa." Nam tử mặc áo bào xanh lãnh khốc lắc lắc đầu.
"Tra không được?" âm giọng Vân Hạo Trần cất cao lên rồi, lại có chuyện Ám Lâu bọn họ tra không được tin tức nữa chứ.
"Đi, đến Khuynh Tình Các mua tin tức. Mặc kệ tiêu hao bao nhiêu ngân lượng, nhất định phải tra cho được đám người kia rốt cuộc là vì chúng ta, hay vì đối tượng trong nhiệm vụ của ta mà đến."
Khuynh Tình Các là nơi chuyên mua bán các loại tình báo. Vì nghề nghiệp, tổ chức, dù là lên trời hay trong hoàng cung bí ẩn, đến người buôn bán nhỏ, chỉ cần ngươi muốn, đối phương đều có tin cho ngươi. Đương nhiên, điều kiện là ngươi có thể đủ ra giá.
“Vâng” lãnh khốc nhận mệnh lệnh, rồi rời đi.
Vân Hạo Trần lại ngồi ở chỗ kia nghĩ đến đám người thần bí rốt cuộc có thể là ai?
Mấy ngày sau, Khuynh Tình Các còn chưa tra được thông tin, Người thần bí lại đột nhiên chủ động cho Ám Lâu manh mối.
"Dẫn Lâu?"
Ánh mắt Vân Hạo Trần híp lại, hào quang nguy hiểm lóe sáng.
"Thì ra là bọn họ, thảo nào."
Bây giờ người của Dẫn Lâu lại còn muốn cùng hắn gặp mặt, thế này không phải là hắn chủ động tìm người ta gây phiền toái, mà là người ta tìm tới đây.
"Tuyệt Trần, cũng không thể trách ta."
Ánh mắt Vân Hạo Trần híp lại, hắn muốn lợi dụng cơ hội lần này hoàn toàn tiêu diệt Dẫn Lâu, đem đối phương giải quyết hết một lần. Nếu không, sau này Dẫn Lâu nhất định sẽ là đối thủ lớn nhất của Ám Lâu. Một núi không thể chứa hai cọp, hắn đương nhiên cũng sẽ không hi vọng có một tổ chức có thế lực tương đương Ám Lâu tồn tại.
"A Khốc, phân phó xuống. Chuẩn bị tốt đi, ta muốn đi gặp bọn họ."
“Vâng”
Ba ngày sau, tại Ly Biệt đình ở Giang Nam. Ánh nắng chiều bao phủ bốn phía. Xa xa ngọn núi phập phồng liên miên, ánh hồng bao phủ một góc trời. Khung cảnh hoàng hôn tương đối mê người.
Vân Hạo Trần dẫn vài người đến Ly Biệt đình, cùng đợi Dẫn Lâu đến. Đúng lúc này, xa xa xuất hiện vài bóng dáng, dưới sự mờ ảo của ánh chiều bóng người càng thêm kéo dài. Hoa mỹ huyền ảo, những người kia mặc áo màu xanh, lại cho người ta cảm giác lầm tưởng gặp phải thần tiên.
Dần dần, bóng dáng phút chốc ra.
Vân Hạo Trần bọn họ cũng thấy rõ ràng, Thì ra đến đúng là Người của Dẫn Lâu, cầm đầu cũng là Âu Dương Tĩnh, theo sau nàng là tứ đại Đường chủ của Dẫn Lâu: Bạch Ngọc, Lam Hồ, Thanh Mê, Tử Ly. Dẫn Lâu lâu chủ Tống Tử Thư và Âu Dương An hôm nay không có ở cạnh nàng.
Âu Dương Tĩnh dẫn theo tứ đại Đường chủ đứng ở phía trước Ly Biệt đình, cùng Vân Hạo Trần gặp mặt. Khóe môi khẽ tươi cười. Nhưng trên mặt dùng một miếng khăn che mặt, đúng vậy, nàng dùng đến khăn che mặt. Bây giờ làm Chủ nhân của Dẫn Lâu rồi, nàng đương nhiên cũng muốn có chút thần bí.
"Vân lâu chủ, chúng ta lại gặp mặt."
Vân Hạo Trần cũng theo trên mặt ghế đá đứng lên, hướng tới Âu Dương Tĩnh gật đầu:
"Âu Dương tiểu thư, mời vào bên trong."
Hai người, một người dùng khăn che mặt che lại dung nhan, một người đeo mặt nạ bạc dấu đi dung mạo. Một người quần đỏ phiêu phiêu, một người gắn viền bạc trên áo lam, xem hai người khí thế bên ngoài đều vô cùng mạnh mẽ.
Âu Dương Tĩnh gật đầu, đi vào, ngồi đối diện Vân Hạo Trần. Mà Bạch Ngọc, Lam Hồ, Thanh Mê, Tử Ly bốn người đứng ở sau lưng nàng, bọn họ mặc áo bào trên cổ tay có thêu đồ án tương ứng, dung mạo tuấn mỹ, đều có khí chất, muốn lấn át cả Âu Dương Tĩnh, nhưng thật ra càng khiến nàng như nữ vương.
Vân Hạo Trần cũng ngồi xuống, ánh mắt đầu tiên là quét qua Bạch Ngọc, Lam Hồ, Thanh Mê, Tử Ly bọn họ, sau đó dừng lại trên người Âu Dương Tĩnh:
"Âu Dương tiểu thư đại diện cho Dẫn Lâu?" Nàng ta thật sự thành người của Dẫn Lâu rồi sao?
"Đúng vậy." Âu Dương Tĩnh gật đầu, "Sau này Dẫn Lâu do ta làm chủ."
Vân Hạo Trần tuy đã đoán được, nhưng nghe nàng nói vậy. vẫn bị giật mình. Dẫn Lâu lâu chủ thực sự đem tâm huyết mình tạo dựng nên giao cho người ngoài?
"Vậy mời Âu Dương cô nương cho ta một câu trả lời thỏa đáng, vì sao Dẫn Lâu tranh giành nhiệm vụ của Ám Lâu?" Ánh mắt Vân Hạo Trần nhìn thẳng Âu Dương Tĩnh, không khách sáo lên tiếng chất vấn.
"Giải thích?" Âu Dương Tĩnh lại nở nụ cười, mang theo vài phần nghiền ngẫm. Nhưng tuyệt đối không có ý định xin lỗi."Nói đến giải thích, Vân lâu chủ không phải càng nên cho Dẫn Lâu ta một lời giải thích? Ngày đó vì sao truy sát Dẫn Lâu lâu chủ?" Cứ coi là kẻ thù đi, thì cũng nên để Dẫn Lâu tính toán với Ám Lâu trước mới đúng. Nói đến tranh đoạt nhiệm vụ, cũng chỉ là tính toán ân oán thôi.
"Ngươi có ý gì?" vẻ mặt Vân Hạo Trần dưới mặt nạ càng lạnh hơn.
"Chỉ số thông minh của Vân lâu chủ sẽ không ngay cả chuyện này cũng không hiểu chứ?" Âu Dương Tĩnh lại cười ngọt ngào, nhưng nhìn thế nào cũng khiến Vân Hạo Trần chướng mắt.
"Thì ra tất cả đều là Dẫn Lâu các ngươi cố ý." hắn hiểu rõ rồi, cái gọi là phá rối nhiệm vụ chính là trả thù chuyện bọn họ làm bị thương Tống Tử Thư trước đây, ngày hôm nay nàng ta tới tìm mình. Chính là muốn ân oán công bằng.
"Hiểu được là tốt rồi." Âu Dương Tĩnh gật đầu, "Ta biết Vân lâu chủ là người thông minh mà."
"Vậy các ngươi muốn thế nào?"