"Các ngươi là ai? Ở đây lén lút làm gì?"
Ngay khi anh em Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh chuẩn bị bước lên gọi cửa, phía sau bỗng truyền đến một tiếng kiêu ngạo.
Âu Dương Tĩnh bọn họ quay đầu, chỉ thấy hai thiếu niên cưỡi tuấn mã cầm roi ngựa chỉ vào hai người, dáng vẻ phách lối ngạo nghễ. Mà phía sau bọn họ còn có bốn kiệu phu khiêng chiếc kiệu sang trọng trên đỉnh sơn màu xanh ngọc.
Hai anh em Âu Dương Tĩnh liếc mắt một cái lập tức nhận ra hai thiếu niên này không phải ai khác chính là con của Đại phu nhân: Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần. Kẻ thù gặp lại đỏ mắt, ánh mắt Âu Dương Tĩnh bắn về phía hai người mang theo toan tính. Hai tên hỗn đản này cũng đã trưởng thành rồi, mối thù bao nhiêu năm kia cũng đã đến lúc khai đao thôi.
"Đại ca, Nhị ca, xảy ra chuyện gì?" Chiếc kiệu dừng xuống, một bàn tay mềm mại vén màn kiệu, lộ ra dung mạo tinh xảo trước mặt. Không phải Âu Dương Thấm thì là ai?
"A, có hổ ——" Âu Dương Thấm nhìn Hổ Vương uy mãnh thì sợ hết hồn, đầu ngón tay che miệng, điềm đạm đáng yêu.
"Thấm nhi đừng sợ, ở trên địa bàn của Âu Dương phủ, dù là hổ cũng không dám hung dữ đâu." Âu Dương Tinh thấy dáng vẻ em gái, lập tức nâng cằm lên ra vẻ bảo vệ.
"Đúng vậy, Thấm nhi. Muội đừng sợ, bọn huynh sẽ cho người giam giữ con hổ này, bắt nó lột da may áo cho muội." Âu Dương Thần cũng ồn ào nói, hai anh em hoàn toàn là một dáng vẻ ngạo mạn của con nhà giàu.
Âu Dương Tĩnh trong mắt thoáng hiện cười nhạo, bằng bọn họ mà cũng dám mạnh miệng, không sợ đau đầu lưỡi sao.
"Các ngươi là ai?" Âu Dương Thấm ánh mắt cũng nhìn đến Âu Dương Tĩnh bọn họ.
Âu Dương Tĩnh nhếch môi cười, hướng về phía bọn họ lạnh lùng nói:
"Thế nào? Mới vài năm không gặp, Đại ca, Nhị ca, Tam tỷ đã đã quên hai huynh muội bọn muội rồi sao."
"Các ngươi ——" Âu Dương Tinh bọn họ vừa nghe Âu Dương Tĩnh nói sắc mặt đột nhiên biến đổi, chỉ vào bọn họ như vừa bị kích thích thật lớn: "Các ngươi là hai đứa tạp chủng kia?!"
Không thể nào, bọn chúng không phải đã bị đưa đến bãi tha ma rồi sao? Ba anh em nhìn chằm chằm Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh đánh giá, vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc.
Sắc mặt Âu Dương Tĩnh lạnh lẽo, lại còn dám mắng bọn họ là tạp chủng. Bóng dáng phất phơ màu hồng nhạt, như một trận gió ào đến hai anh em Âu Dương Tinh. Khi bọn họ còn chưa có phản ứng, trên mặt đã truyền đến hai tiếng vang chát chát. Ngay sau đó, khuôn mặt nhất thời sưng đỏ lên, đau rát.
"Ngươi ——"
Hai anh em trừng mắt nhìn Âu Dương Tĩnh, sắc mặt kinh hãi. Nàng ta thật là tiểu tiện chủng kia sao? Trên mặt đau làm cho bọn họ vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng có chút sợ hãi, nàng ta ra tay nhanh nhẹn thật quỷ dị hư ảo.
"Ngươi lại dám đánh Đại ca, Nhị ca ta?!" Âu Dương Thấm cũng trừng mắt Âu Dương Tĩnh.
"Đây là kết cục của cái miệng không sạch sẽ." Nụ cười trên mặt Âu Dương Tĩnh sớm đã thay thế bằng lạnh như băng. Cái tát này chỉ là bắt đầu, chờ coi đi, kế tiếp bọn họ sẽ còn nhận được những gì.
"Người đâu, người đâu, các ngươi chết hết rồi sao?" Âu Dương Tinh biết bọn họ không phải đối thủ của Âu Dương Tĩnh, bắt đầu hắng giọng hướng về trong phủ hô to.
Rất nhanh, trong phủ lập tức truyền đến tiếng bước chân thình thịch. Cửa lớn sơn son mở ra, một đám gia đinh chạy đến.
"Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư, các vị đã trở lại." Đám gia đinh kia nhìn thấy tình hình trước cửa thì sửng sốt, có điều rất nhanh trở lại bình thường. Hướng về Âu Dương Tinh cúi đầu khom lưng.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì? Không thấy có người ở nơi này giương oai sao?" Âu Dương Tinh mặt đen thui hướng về đám gia đinh rống giận.