Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiện nô không được vào.
Nghệ Nhàn bị thú nhân chặn ngoài cửa trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh đời trước khi vào cửa hàng mua đồ chó mèo không được theo vào, chợt cảm thấy tâm đau.
Nàng kéo Lam Đồng nhỏ giọng nói, "ta muốn xem một chút."
Lam Đồng trầm ngâm một hồi, "đứng ngoài cửa hậu."
Nghệ Nhàn im lặng mắng chửi gia súc ỷ thế hiếp người đến phun máu lên đầu, tiện thể xuất tiểu roi da đánh một hồi, cuối cùng là đá cái bộ dạng không phục kia sang một bên.
Nàng cứ tưởng kiểm tra thiên phú rất lâu, nào ngờ, Lam Đồng mới vào một chút không lâu sau đã ôm tiểu gia hỏa đi ra rồi, "về thôi."
Nghệ Nhàn khó hiểu,"xong rồi?"
Lam Đồng nhìn hai mắt tiểu gia hỏa vô tội chống cằm lên bánh trôi, cố gắng giải thích, "nàng vẫn không thể khống chế được thú hóa."
Nghệ Nhàn thất lạc hiếm thấy, nhưng thấy đôi mắt xanh thuần khiết của tiểu gia hỏa, cũng không nói nên lời chỉ trích. Vốn ấu tể sinh ra là thú hình, nhưng tiểu gia hỏa này lại giống người hơn.
Nghệ Nhàn sờ đầu tiểu gia hỏa đến thoải mái, "không sau, cùng lắm thì chúng ta chờ năm nữa."
năm...
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Nghệ Nhàn đang nhỏ máu, xem ra đưa tiểu gia hỏa ra khỏi Khố Tư thành không được rồi, phải chọn cách khác thôi.
Quay lại bầu không khí im ắng, Lam Đồng thấy Nghệ Nhàn vẫn cúi đầu vì chân bị cùm nên bước đi nhỏ cũng chậm hơn nhiều, quá chậm nên bất tri bất giác liền chờ nàng, mà bắt nàng phải đứng chờ nhân tộc này gan càng lúc càng lớn rồi a.
Nghệ Nhàn không biết gia súc này đang oán niệm, nàng đang im lặng mắng chửi nữ nhân điên trong lòng, đối phương luôn dụ hoặc nàng chạy trốn, gϊếŧ người còn không thì đem chuyện ra trao đổi, nàng thực sự rất phản cảm loại chuyện này, nó tựa như khế ước ma quỷ chỉ một khi dính vào thì vạn kiếp bất phục.
Trên đời này không có bữa ăn miễn phí nào, huống chi thủ đoạn nữ nhân điên kia quá tà môn, rõ ràng đã chết trong ngục, nhưng lại dùng cách khác sống trong cơ thể nàng.
Đây là gì a?
Một chiêu kim thiền thoát xác cao minh không gì sánh được, hẳn là nữ nhân điên này có chủ ý xấu gì rồi a.
Bên ngoài thì có một con gia súc cường tráng nhìn chằm chằm, bên trong thì có một nữ nhân điên đang âm thầm rình chờ, chân chính loạn trong giặc ngoài a.
"Nhanh lên một chút."
"Ah."
Nghệ Nhàn nhân lúc Lam Đồng đi xa mới âm thầm cảnh cáo, "Lục đại nhân hình như có hứng thú với ngươi, nếu ngươi dám kể chuyện không có, thì cùng lắm cá chết lưới rách."
Vừa nhắc đến Lục đại nhân, âm thanh trong đầu liền im bặt.
Nghệ Nhàn ngược lại muốn hỏi đội tuần tra thú nhân một chút về quá khứ nữ nhân điên kia, nhưng nhân phẩm nguyên thân quá kém, chỉ hỏi một chút cũng làm lộ mọi chuyện, đám thú nhân không thích gặp nàng cũng sẽ không đem mọi chuyện mà nói cho nàng biết. Nếu chỉ cần chút gió thổi đến tai vị Lục đại nhân kia, nàng sợ là chịu tội không nổi a.
Mặc dù vừa rồi uy hiếp nữ nhân điên muốn cá chết lưới rách, nhưng mà ai mà không muốn sống khỏe mạnh a?
Nghệ Nhàn có chút do dự, "Lam Đồng, lúc trước trong ngục ta có gặp một nữ nhân cổ quái -- ah, sao ngươi lại dừng lại?"
Ánh mắt Lam Đồng lộ hung quang, sức uy hiếp mạnh mẽ áp bách Nghệ Nhàn sắp thở không nổi, nàng nghe gia súc này lạnh lùng nói, "ngươi cùng nàng có quan hệ gì?"
Nghệ Nhàn khẩn trương nuốt nước miếng, "không biết, thấy trong đó nên hỏi."
Ánh mắt Lam Đồng trở nên thâm thúy, hoài nghi quét trên mặt nàng một vòng, lúc này mới thu liễm khí thế, "tội nô kia đã chết rồi, sau này đừng nhắc lại nữa."
Nghệ Nhàn gật đầu như giã tỏi, nghĩ thầm nữ nhân điên này đúng là có lai lịch a, còn là cấm kỵ trong câu chuyện, xem ra phải tìm hiểu nữ nhân điên này a, sợ là mất một hồi công phu a.
Ấu tể muốn biến hình người cùng thú hình thì cần có thời gian đúng lúc, ấu tể duy trì hình thú ở nhà được thú nhân dạy dỗ, rồi mới từ từ chuyển biến thành hình người, đương nhiên đối với thú nhân mà nói bọn họ càng thích duy trì hình thú hơn, nhưng có thể duy trì đến khi lớn bọn họ vẫn phải biến thành người, có người nói cái này đối với việc tu luyện rất có ích, nếu không biến được cũng là vấn đề lớn.
Cho nên trong Khố Tư thành, sẽ thấy được một số loài động vật nhỏ.
Nghệ Nhàn tìm hiểu vài ngày mới thích ứng với kiểu biến hóa này, vốn kiếp trước đối với nàng con người là động vật có trí tuệ cao nhất, nhưng hiện tại động vật xoay người làm chủ, còn cưỡi lên đầu người rồi a.
Cái gì gọi là phá vỡ tương quan thế giới, chính là cái này a.
"Quay lại."
"A a a."
Tiểu gia hỏa bị Lam Đống ném trên đất lộn vài vòng, lăn qua lăn lại, cũng không thấy cái đuôi lông xù kia thò ra. Phương pháp huấn luyện ấu tể của Lam Đồng đúng là không dám nhìn, đặc biệt nghiêm túc một chút vui cười cũng không có.
Đương nhiên, tiểu gia hỏa cũng rất bưu hãn, dám đáp lại Lam Đồng theo nhịp a a a, nhưng thật ra vì trong tay Lam Đồng có bánh trôi, lực chú ý cũng có nghĩa là -- mau đem bánh trôi trả lại cho ta.
Nghệ Nhàn một bên xem, nghĩ đến nếu tiểu gia hỏa dùng sức một chút không chừng trắc thí còn kịp.
"Khụ khụ, không bằng để ta thử xem."
"Ngươi?"
Lam Đồng nhíu mày thành cái gò núi, đại khái huấn luyện cũng mệt mỏi, để cho Nghệ Nhàn tự nếm thử, Nghệ Nhàn không giống gia súc kia đem tiểu gia hỏa ném vào trong bùn, cũng may ấu tể thú nhân lực phòng ngự mạnh, bị ngã không sao, lúc đầu Lam Đồng khiến Nghệ Nhàn sợ hết hồn nhưng thấy tiểu gia hỏa lập tức từ dưới đất đứng dậy chạy về phía Lam Đồng gọi a a a, liền thở dài một hơi.
Nghệ Nhàn nhìn bánh trôi cân nhắc, vỗ Lam Đồng, "biến thú hình một cái xem coi."
Thú hình của Lam Đồng rất uy vũ, màu lông vàng kim dưới ánh mặt trời lấp lánh, lóa mắt. Nghệ Nhàn đã thấy qua hai lần, chỉ là liếc thấy một chút, hai chữ lông vàng chất đầy đầu nàng.
Cả người Lam Đồng cứng đờ lạnh lùng nhìn Nghệ Nhàn, tựa như nàng nói yêu cầu không được, Nghệ Nhàn hất mi một cái, tựa như đá cầu, tóm bánh trôi đá vài cái, chọc cho tiểu gia hỏa một bên cao hứng kêu a a, "làm mẫu trước đi, không chừng tiểu gia hỏa thấy ngươi có thú hình đẹp, thì biến theo."
Sắc mặt Lam Đồng khó coi tiêu tán như kỳ tích, cẩn thận tìm một chỗ đất trống, vụt một cái biến thành một con sư tử kim quang sáng chói.
Trong ký ức Nghệ Nhàn, loại sinh vật này hẳn là sư tử a!? nhưng sư tử không có cánh dài như vậy a?
Nàng to gan tiện tay sờ sờ bộ lông mềm mại mượt mà, càng sờ càng thoải mái, một hồi liền mò đến cái đuôi, liền thấy cái đầu sư tử chợt quay lại nhìn, đôi mắt xanh xinh đẹp cảnh giác nhìn nàng.
"Ha ha," Nghệ Nhàn cười gượng, dơ bánh trôi lên làm bia đỡ đạn, "dùng cái đuôi của ngươi, tưng bánh trôi lên cao, đừng dùng sức qua, sau đó ta tiếp nó ngươi lại tưng, thử một lần đi."
Trò chơi với chó này rất tốt nha, Nghệ Nhàn ném cầu, đại kim sư tử dùng đủ kiểu tiếp cầu, cái đuôi mao nhung to to vung lên, rồi hạ xuống các nàng chơi đến vui vẻ, tiểu gia hỏa nhìn thấy không ngừng hâm mộ, a a kêu to, nhảy lên nhảy xuống, cũng muốn thử xem.
Nghệ Nhàn ôm nàng, chỉ vào thú hình Lam Đồng, "bảo bối, con đem cái đuôi nhỏ đó giấu đi đâu rồi?"
Tiểu gia hỏa nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt xanh nhìn Nghệ Nhàn biểu tình tràn đầy mong đợi.
Chờ hơn nửa ngày, tiểu gia hỏa vẫn là hình người.
Lam Đồng biến thành hình người, "không cần vội."
Nghệ Nhàn gật đầu, chuyện này đúng là không thể vội được, đúng là ma chướng của nàng a.
Hai người dự định dọn đồ về nhà, Nghệ Nhàn đi vài bước, cảm thấy dưới chân bị ôm lấy, tiểu gia hỏa ngẩng đầu nhìn, vẻ mặt gấp gáp hồng hồng, tiểu thân thể liền biến thành một con tiểu nãi cẩu kim sắc.
Nghệ Nhàn kinh ngạc mở to mắt, "Lam, Lam Đồng, mau xem."
Lam Đồng cũng bất ngờ, "cư nhiên không phải bán thú hóa."
Bán thú hóa là ấu tể hình dạng nửa người nửa thú, cũng như trước đó Nghệ Nhàn từng thấy tiểu gia hỏa lộ ra cái đuôi, đó chính là bán thú hóa.
Nghệ Nhàn cẩn thận bế tiểu gia hỏa lên, vui vẻ như điên, "tiểu gia hỏa đúng là thiên tài a."
Thú hóa toàn bộ hao hết thể lực của ấu tể, tiểu nãi cẩu hừ hừ nghe khí tức Nghệ Nhàn, tìm một vị trí yên ổn nằm, đôi mắt xanh tràn đầy ỷ lại, sau đó nhắm mắt lại.
Nghệ Nhàn lo lắng, "nàng làm sao vậy?"
Lam Đồng nhìn thoáng qua, "cần dinh dưỡng."
Dinh dưỡng của ấu tể không phải thịt, mà là một loại quả tím, còn cần có một cây hóa hình thảo, chuẩn bị để biến từ thú hình sang hình người, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Mà hai món đồ kia cũng rất khó tìm, nó nằm trong thung lũng Á Đạt đầy nguy hiểm.
Lam Đồng chắc cũng cỡ này he he:)))))