Đáy mắt Nghệ Nhàn mơ hồ hiện lên một tia lửa giận, "các ngươi đã làm gì nàng?"
Hàn Sương cũng không để ý việc bị huyễn thú của Nghệ Nhàn gây thương tích, thấy Nghệ Nhàn nổi giận, trong lòng lại thêm vài phần khoái trá, hắn không vòng vo nhiều, mở lồng sắt, dùng lực vỗ thật mạnh vào đầu Miên Hoa Đường, như đang đùa với sủng vật, "đi, chào hỏi chủ nhân cũ của ngươi một tiếng."
Lời nói hắn vừa ám chỉ xong, Miên Hoa Đường liền ngẩng đầu, lao về phía Nghệ Nhàn như một cây pháo nhỏ, mang theo một thân thiên lôi kiêu ngạo.
Xuất kỳ bất ý, đánh úp.
Nghệ Nhàn cảm giác rõ ràng phần lôi giận toàn bộ đánh về phía nàng, nàng thậm chí không có phản ứng, đã bị lực đẩy ra, trơ mắt nhìn ngân quang thiên lôi đánh lên người Lam Đồng. Hai người bị trùng kích đánh lui vài chục bước, Nghệ Nhàn khó khăn tiếp lấy Lam Đồng đang run rẩy toàn thân, hoàn toàn không phát hiện dư uy của lôi chạm vào da chỉ trong chốc lát liền biến mất, "Lam Đồng, ngươi sao rồi?"
Tiểu Lam ở sau lưng Lam Đồng đã sớm nhảy xuống từ trước, thấy Miên Hoa Đường đứng đó mặt âm trầm, chống cái hông nhỏ, chỉ vào nàng nói, "Đường Đường hư."
Miên Hoa Đường chợt nhìn về phía nàng, Tiểu Lam lại phồng khuôn mặt nhỏ lên, như cũ chỉ vào mặt Miên Hoa Đường nói lại lần nữa.
Sương Hàn vui vẻ, "đi, bắt tiểu quỷ kia về cho ta."
Miên Hoa Đường vừa bước ra một bước, Tiểu Lam liền biến mất tại chỗ. Nhìn kỹ lại, thì ra Ngân Bảo đại nhân phát hiện có chuyện không ổn, liền ôm tiểu gia hỏa chạy về phía Nghệ Nhàn. Nếu bàn về công phu chạy trốn, Ngân Bảo đại nhân cùng Tiểu Lam nhất định là một cặp nhân tài kiệt xuất.
Lam Đồng siết chặt quyền, cố gắng áp chế di chứng lôi linh kéo đến cho nàng, thậm chí còn muốn cách xa Nghệ Nhàn, "đừng đến gần, nàng rất nguy hiểm."
Nghệ Nhàn thấy nàng nhịn không được, đầu đầy mồ hôi, khẽ vuốt sợi tóc ướt nhẹp trên trán, hoàn toàn không sợ lôi linh còn sót lại trên người đối phương, cúi đầu hôn đối phương một cái, khóe mắt hiện lên hồng quang, "không sợ, nàng kỳ quái, ta sẽ hảo hảo thay ngươi dạy dỗ nàng."
Sau khi phóng lồng năng lượng bảo vệ cho Lam Đồng về tiểu gia hỏa xong, để lại Quang Diễn cùng Ngân Bảo đại nhân thủ hộ hai mẫu nữ. Nghệ Nhàn vung Đả Thần Tiên ra, từng bước đi về phía Miên Hoa Đường, Miên Hoa Đường vẫn duy trì tư thế như cũ, cúi thấp đầu, ánh mắt thu lại đầy âm trầm, khiến người ta nhìn không thấy được tâm tư nàng lúc này.
Nghệ Nhàn vung cao Đả Thần Tiên, đồng thời Cửu Tiết Châm cũng vung lên đánh về phía Miên Hoa Đường, một đòn này không chút lưu tình đánh về phía Sương Hàn đang đứng xem kịch vui, Sương Hàn không ngờ Nghệ Nhàn lại đánh hắn, không kịp né, bị roi quất trúng bị thương ở tay, hắn hét to, "gϊếŧ nàng! gϊếŧ nàng!"
Miên Hoa Đường không ngừng phá lồng năng lượng xông ra, nhưng vẫn không ra được.
Con ngươi Nghệ Nhàn âm lãnh nhìn kỹ hắn, "ngươi đáng chết!"
Yến Sương nhìn thấy Nghệ Nhàn rốt cuộc cùng hạ quyết tâm muốn gϊếŧ người này liền kích động hoa tay múa chân vui vẻ, hô pi pi pui trợ uy.
Hàn Hương Mạch thật vất vả dùng móng vuốt tháo sợi xích quấn cổ đại gà con, kết quả Yến Sương kích động, xích sắt lại càng rối hơn, nỗ lực trước đó đành uổng phí, kiếm củi năm thiêu giờ, nàng khổ não nói, "tam sư tỷ, ngươi đừng náo, lỡ như khiến đám quái yêu chú ý chạy đến thì phải làm sao đây?"
Yến Sương, "Pi pi pi." hảo pi ~
Nghệ Nhàn một roi đã đánh bay một đám nửa người nửa thú, nhất là đám đần độn còn đang đậu bên kia chờ nàng đánh chết, hoàn toàn không có phản kháng, tựa như con rối gỗ. Ngược lại Sương Hàn bị nàng đánh trúng liên tục, né tránh mất công trên người còn thêm vết thương, "nói, các ngươi đã làm gì Miên Hoa Đường?!"
Sương Hàn cười ha ha, "dùng huyễn thú bên cạnh ngươi trao đổi, thế nào?"
!! Yến Sương, "pi pi pi."
Nghệ Nhàn nhếch môi, "nói vòng vo, mục đích của các người vẫn là Yến Sương!"
Sương Hàn ngẩn ra, Nghệ Nhàn nhân lúc hắn thất thần, thuấn di đến gần đối phương, chủy thủ cứ vậy đặt lên cổ hắn, mũi nhọn không ngừng đi vào da, "hiện tại, dùng mạng chó của ngươi để dổi, ngươi thấy thế nào?"
"Cẩn thận."
"... hửm?"
Nghệ Nhàn không ngờ hắn không sợ chết, hai tay rũ xuốn biến thành móng vuốt, trở tay đâm bụng nàng. Nếu như vậy, đáy mắt Nghệ Nhàn hiện lên hàn quang.
Kèm theo một tiếng kêu thảm, một cánh tay bay ra ngoài, với tư thế ưu mỹ rơi đến trước mặt Yến Sương và Hàn Hương Mạch.
Nghệ Nhàn nhìn chủy thủ dính máu trong tay mình, "đúng là suýt quên, ngươi cùng là nửa người nửa thú, sớm biết như vậy nên cho ngươi chết trong Kính Hoa Thủy Nguyệt cho rồi."
Sương Hàn nhịn đau, "ngươi nghĩ có thể bảo vệ được nàng sao, đừng có mơ."
Nghệ Nhàn không nghĩ phải bảo vệ Yến Sương, chỉ là đúng lúc gặp phải, có vài việc đã được quyết định trong tương lai, tránh cũng không tránh được. Không bằng thản nhiên đối mặt, "thử xem, e rằng ta có thể bảo vệ nàng hoàn hảo."
Yến Sương kích động hai mắt lưng tròng, hai trảo không yên phận ngọ nguậy, muốn xông đến đè chết hung thủ gϊếŧ người, nàng nghĩ vậy đồng thời cũng vỗ cánh hành động....
"Pi pi pi pi pi --"
Nghệ Nhàn lại nhìn thấy đại gà con vụng về tha xích sắt, hung tàn đuổi theo Sương Hàn cào cấu, cào cấu nửa ngày không trúng, tức giận liền dùng thế núi đè người, đặt hắn dưới thân.
Yến Sương vung lên ánh mắt tự hài, "Pi pi pi pi!!!"
Nghệ Nhàn, "..."
Cái quái gì vậy, cái gì cũng chưa kịp hỏi!!!
Rắc rắc, âm thanh vỡ nát vang lên từ phía sau.
Dư quang Nghệ Nhàn nhìn thoáng qua một đạo ngân quang, nàng nhanh chóng làm lồng năng lượng ngăn lị, sau đó liền thấy Miên Hoa Đường vọt đến trước mặt nàng, phóng lôi liên tục, mang theo tư thế hủy thiên diệt địa.
"Nghệ Nhàn! Tránh đi!"
"Miên Hoa Đường, ngươi thật bản lĩnh a."
Nghệ Nhàn không chút hoảng sợ, nàng bình tĩnh tiếp nhận một lôi của Miên Hoa Đường, vừa chạm vào, cổ lôi linh cường đại như muốn xé nàng thành mảnh nhỏ, kinh mạch trong cơ thể không chịu được một đòn công kích đột ngột như vậy, liền đứt đoạn, Nghệ Nhàn thấy Lam Đồng chạy đến, nàng cố gắng nuốt xuống ngụm máu trong miệng, "đừng đến đây!"
Miên Hoa Đường đánh xuống từng kích một.
Nghệ Nhàn cố gắng vận chuyển linh lực trong cơ thể, cũng không rảnh một roi đánh về phía Miên Hoa Đường, không ngưng tụ lôi linh, một roi bình thường, Miên Hoa Đường bị đánh ngẩn ra, chu mỏ, khuôn mặt nhỏ hiện lên một tia ủy khuất.
Nghệ Nhàn bị nàng công kích bằng lôi liên tục khiến hai tay tê dại, thấy nàng ủy khuất, tức giận muốn đánh nàng thêm một roi nữa, nhưng dù sao cũng là huyễn thú của mình, khi còn nhỏ đã không cam lòng đánh, Nghệ Nhàn im lặng nuốt máu, "Miên Hoa Đường, nếu đại sư tỷ thấy ngươi bị người khác khi dễ như vậy, sợ là sẽ giận điên lên a."
Miên Hoa Đường giật mình ngây ra, có chút thất thần.
Lam Đồng nhân cơ hội dùng xích trói Yến Sương đem huyễn thú không nghe lời này trói thành một cục, chờ Miên Hoa Đường phát hiện, nàng đã bị cột thành một cục với Yến Sương.
Yến Sương hoảng sợ nhìn khuôn mặt Miên Hoa Đường âm trầm, "Pi pi pi!!!"
Lam Đồng làm như không nghe thấy tiếng lòng buồn bã của nàng, kéo nàng lên, xách Sương Hàn bị đại gà con đè đến choáng váng, quơ quơ nói, "mạng to thiệt a!"
Kinh mạch toàn thân Nghệ Nhàn đã đứt, không muốn Lam Đồng nhìn thấy sự khác thường của nàng, liền ngồi tư thế đoan chính, "giữ lại, chút còn dùng."
Lam Đồng không tim được dây trói, thấy trên mình đại gà con còn lới mấy sợi xích sắt, nên mượn thêm một sợi trên mình Yến Sương, đem Sương Hàn trói lại thật chặt. Cho nên cột châu chấu cũng thành hai rồi a, không đúng, là ba a, cứ thế bị Lam Đồng tùy ý cột chung một chỗ.
Yến Sương pi pi pi kháng nghị bị Lam Đồng làm ngơ, nàng lo lắng đến bên cạnh Nghệ Nhàn không dám dùng sức, chỉ nhẹ nhàng sờ mặt Nghệ Nhàn, tay chân bối rối chỉ biết xoa bụng Nghệ Nhàn, "bị thương."
Nghệ Nhàn liếc nàng, đây là loại radar gì vậy trời? nàng đã nuốt máu vào trở lại rồi mà, "không có, nhưng ta cần tĩnh tọa."
Lam Đồng nhìn tay mình bị lôi đánh nhiều lần chạm vào ra run lên, hỏi lần nữa, "thực sự không sao chứ?"
Nghệ Nhàn tiến đến, hôn nhẹ lên khóe miệng đối phương, khuôn mặt ánh mắt mang theo trấn an cực đại, "ngươi quên ta có thể đem lôi linh hóa thành của mình sao? Miên Hoa Đường cũng là giúp ta tu luyện."
Tu luyện cái rắm!!!
Chờ tên tiểu hỗn đản này thanh tỉnh, nàng phải đè xuống đất đánh một trận cho hết giận.
Lam Đồng hộ pháp cho nàng, đem Tiểu Lam giao cho Ngân Bảo đại nhâ, trong lúc các nàng dò xét xung quanh, ánh mắt âm lãnh thỉnh thoảng nhìn Miên Hoa Đường cùng Sương Hàn, còn Yến Sương cũng thu hồ tiếng kháng nghị nửa ngày, đã không còn gì.
Hàn Hương Mạch, "tam sư tỷ, ngươi, nàng, hắn... bọn họ đều rất nguy hiểm."
Yến Sương bỏ trị liệu, hữu khí vô lực im lặng, sau đó phát ra một hồi tiếng rêи ɾỉ pi pi pi pi. Lý do cùng vì Miên Hoa Đường giãy dụa vô tình thả lôi linh lớn, cho nên xích sắt dẫn điện mọi người đều bị điện giật.
Bị điện giật, tê tái cả người.
Yến Sương phì phò ngã xuống đất, ngoại trừ Miên Hoa Đường không hao tổn ngồi một bên, người còn lại run càng nhiều hơn.
Hàn Hương Mạch, "tam sư tỷ!"
Vừa đụng vào liền ngã ngửa thành ba người.
...
Chờ Nghệ Nhàn thanh tỉnh, trời đã sáng. Các nàng mệt mỏi quay về đường lớn Hồi Hồn trấn, vẫn như hôm qua, nửa người nửa thú biến mất không thấy. Miên Hoa Đường và Sương Hàn bị cột chung một dây, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, Sương Hàn bị điện giật cả đêm giờ vẫn chưa tỉnh.
Yến Sương đại gà con ngã trên đất, thấy Nghệ Nhàn tỉnh lại, hữu khí vô lực, "Pi."
Nghệ Nhàn, "Yến Sương sao lại phờ phạc như vậy?"
Lam Đồng thấy sắc mặt nàng khôi phục một chút, liền động chân tay, đem người nhẹ nhàng ôm vào ngực. Nghệ Nhàn nghĩ đại sư tử này hôm qua bị hù rồi a, ngẩng đầu lên hôn cằm đối phương một cái, "Lam Đồng, sau lưng ta có chút ngứa, ngươi gãi giúp ta một cái."
Ai nha, có người yêu càng thích dính người, chút thương tích nhỏ cũng không chịu được, sau này có thể làm sao đây a! buồn quá đi!
Lam Đồng đương nhiên vui vẻ làm, bàn tay lớn nàng từ từ thò vào y phục Nghệ Nhàn mò mò, sờ cái lưng bóng loáng theo lời Nghệ Nhàn nói, sờ về phía vai trái, chạm vào mặt Lam Đồng liền thay đổi.
Nghệ Nhàn, "nhẹ quá, gãi cái nữa, ngứa quá a."