Nghệ Nhàn tựa như lại quay trở về cuộc sống đi cầu học ở Thanh Sơn Tông, nghĩ mọi cách phá giải băng vực của đại sư tỷ, trong khi đối phương thì nhàn nhã tự tại nằm trên tàng cây ngủ ngon lành, dù vậy nàng vẫn như cũ mỗi ngày đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập.
Hiện tại nhìn thấy đại gà con Yến Sương hốt hoảng chạy đến chật vật, trong lòng nàng cũng có chút cảm thông.
Đại sư tỷ đánh người, nhất định không nể mặt.
Trên một cái cây cách đó thước, một chân lắc lư như chơi đu dây phá lệ khiến người khác chú ý. Nghệ Nhàn chần chờ một chút, ôm Tiểu Lam kiên trì đi tiếp, "đại sư tỷ."
Vừa dứt lời, một trời băng trùy phóng về hướng Nghệ Nhàn.
Cái định mệnh.
Nghệ Nhàn nhanh chóng phản ứng, phóng lồng năng lượng, đem Tiểu Lam đẩy đi, theo sau liền ngưng tụ lôi tủy tiếp chiêu, băng trùy như thiên nữ tán hoa bình thường vỡ nát. Nàng còn chưa kịp lấy hơi, mặt băng dưới chân liền bạo nổ, lộ ra lôi võng dày một tấc, chạm một cái liền khiến toàn thân Nghệ Nhàn run lên.
"Qúa yếu."
"Đệch."
Qủa thực khó lòng phòng bị.
Đại sư tỷ cũng bắt đầu chơi xấu.
Tử Hàn thuận tay ném ra vài chục cái băng trùy, chưa đến được trước mặt Nghệ Nhàn đã hoàn toàn nát bấy. Còn Nghệ Nhàn đứng tại chỗ thì biến mất, giây kế tiếp, một đạo lôi tủy đánh vào Tử Hàn đang nằm trên cây, chém tận gốc thân cây.
Tử Hàn, "...tốt."
Tử Hàn bị ép rơi xuống đất, không những không giận mà còn cười, quan sát Nghệ Nhàn trên dưới, "tốt, phản ứng so với trước đây nhanh hơn."
Nghệ Nhàn cũng hiểu được sự kỳ quái này, thân thể nàng tiếp nhận lôi linh tốc độ so với nàng tưởng tượng trước đó còn nhanh hơn nhiều, tình huống này bắt đầu khi bụng nàng có thêm một cục thịt... thứ đồ này cổ quái thiệt a.
"Bất quá --" Tử Hàn đột nhiên xoay ngược lại, "mới ra ngoài mấy tháng, ngươi liền biến chính mình thành như vậy?! Ân? nửa chết nửa sống nằm ngày."
Nghệ Nhàn, "khoan đã, ta ngủ ngày rồi???"
Yến Sương hoảng loạn chạy trốn một vòng trong rừng, cuối cùng bị băng vực của Tử Hàn đại sư tỷ ép buộc lại bạch bạch chạy trở về, còn đụng ngã vài cây đại thụ rầm rầm, ngọn lửa phun ra cũng chỉ lớn cỡ bàn tay, so với hình thể của nàng thì không phù hợp.
Nàng tội nghiệp nhìn Nghệ Nhàn kêu pi pi pi.
Nghệ Nhàn, "đại sư tỷ, Yến Sương nàng --"
Tử Hàn mặt âm trầm, "huyễn thú này ngươi không thể ký, nó thức tỉnh hỏa linh căn, cùng với ngươi vô ích, hơn nữa còn là một con vừa ngu vừa dốt, một tên thất khiếu không thông."
Nghệ Nhàn vẫn là lần đầu tiên nghe từ miệng đại sư tỷ liên tiếp lời mắng người a, xem ra không chỉ có nàng ăn không được sự vụng về của Yến Sương, đại sư tỷ dường như cũng rất đặc biệt ghét bỏ, "đại sư tỷ nói đúng a, ta cảm thấy ta nên ký kết với một cái lôi linh căn... " long."
Tử Hàn liếc mắt nhìn nàng, Nghệ Nhàn im lặng ngừng miệng.
Giây kế tiếp, Tử Hàn đại sư tỷ đã giẫm lên lưng đại gà con đang chạy như bay, thư thái nằm nghiêng nói, "đần thì cũng đàn một chút, ngược lại còn có chút công dụng."
Yến Sương tê cứng bên dưới, sau đó tạc mao, tiếng pi pi cũng biến thành âm thanh rít gào chói tai, tựa như bị điên đi loạn nhảy loạn, cuối cùng vỗ cánh phạch phạch bay lên không trung, còn cố gắng đem Tử Hàn trên lưng hất xuống.
Đại sư tỷ không bị hất rơi, đại gà con không thể khống chế được quỹ tích bay, đâm đầu vào cây, hai mắt phát sao, hôn mê.
Nghệ Nhàn, "..." vì Yến Sương đốt nến.
Yến Sương hôn mê, Tử Hàn cũng kiên quyết không chuyển ổ, bộ lông phía sau vào lúc rảnh rỗi thoải mái là một chỗ tốt để ngủ, nàng gối hai tay sau ót, đem cái chân kiều bắt chéo, "con huyễn thú này ta lấy rồi."
Nghệ Nhàn, "!!!"
Đại Hắc Long ký với một cái Đại Gà Con?
Đại sư tỷ, ngươi nghĩ ta là tên dễ bị gạt đến thế sao?!!!
Nghệ Nhàn còn chưa nói, thì thấy Hàn Hương Mạch đang nhìn các nàng phía bên này, muốn tới lo lắng cho đại gà con sư tỷ nhà mình, nhưng lại sợ võ lực của Tử Hàn, nhất thời tâm thần bất an, vò đầu bứt tai càng giống một còn hồ ly xinh đẹp.
Nghệ Nhàn đi tới, Hàn Hương Mạch vội nói, "Nghệ cô nương, nàng là người phương nào a, có thể xin nàng giơ cao đánh khẽ buông tha sư tỷ của ta được không?"
Nghệ Nhàn, "..."
Nghệ Nhàn rất muốn phun nước bọt, vị đại lão này là huyễn thú nàng không chọc nổi a, duỗi duỗi trảo cũng đủ làm nàng nắm úp sấp. Nếu không phải đại sư tỷ còn nể tình là đồng tộc, sợ là cũng sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy với Yến Sương a.
Tiếc phúc a!! chỉ vẻn vẹn ngày, Yến Sương đã bị đại sư tỷ dùng roi quất thức tỉnh hỏa linh căn a.
Nghệ Nhàn hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói, "ngươi chỉ sợ là đã đoán được nguyên nhân thực sự người của Yến Nguyệt Môn bị diệt? nhân tộc cùng huyễn thú khi đó sống còn có liên quan.... đừng lo ta nhiều lời, ngươi nên rõ ràng nếu không muốn Yến Sương giống như sư phụ của các ngươi bị người vây bắt, ngươi không nên nghi ngờ đại sư tỷ của ta."
Người khác theo cũng không theo được phúc khí, cũng không biết đại gà con này kiếp trước làm chuyện gì tốt, đã được đại sư tỷ bảo vệ rồi.
Mắt Hàn Hương Mạch lóe lên, "ngươi, ngươi đều biết."
Nghệ Nhàn mặc dù chưa từng nghe Hàn Hương Mạch kể về hình dạng mấy vị huyễn thú kia của trong Yển Nguyệt Môn, nhưng ít nhiều cũng đoán được, đám người này muốn nhất chính là Yến Sương, còn lại.... thì mạng cũng không tốt lắm, đếu bị Yến Sương làm cho liên lụy.
Còn Yến Sương cái gì cũng không biết.
Hàn Hương Mạch, "ngươi... đại sư tỷ?"
Nghệ Nhàn, "Thanh Sơn Tông - Vân Miểu Phong - Hạ Tử Hàn, nếu ngươi lo lắng, có thể đi hỏi thăm một chút."
Hàn Hương Mạch lộ vẻ khó xử, "chính là cái vị đại sư tỷ đi đến đâu ngủ đến đó sao? nghe nói tính khí nàng không tốt, hơn nữa nàng đối với tam sư tỷ của ta thực hung dữ, mấy ngày qua đều dùng băng trùy đuổi theo đâm sư tỷ của ta..."
Hắc, việc ngủ của đại sư tỷ là vô địch thiên hạ rồi, danh uy lan xa rồi a.
Nghệ Nhàn đỡ trán, "ngươi cảm thấy giao cho Văn Tầm tốt, hay giao cho đại sư tỷ ta tốt hơn?"
Hàn Hương Mạch, "..."
Nghệ Nhàn liếc nhìn hai cái tai hồ ly thường thường lại lộ ra ngoài của nàng, "ngươi tốt nhất nên dấu mình cho tốt đi, nếu không.... ngươi sẽ bị người săn gϊếŧ, thậm chí..."
Nghệ Nhàn nói một phen, Hàn Hương Mạch cuối cùng chịu im lặng.
Nhưng mà, Yến Sương lại không thể chấp nhận được, ngoại trừ kêu pi pi pi nhìn Nghệ Nhàn cầu cứu ra, nàng còn ủy khuất chảy xuống hai hàng lệ, lông gà cũng bị ướt. Tử Hàn trước sau vẫn ngủ ngon, nàng không động, đại gà con cũng không dám động đậy, chỉ có thể đầu dán đất lệ rơi đầy mặt nhìn Nghệ Nhàn, giống như cuộc sống hoàng hoa khuê nữ người ta bị cường...
Híc! Nàng không muốn làm huyễn thú.
Nghệ Nhàn làm gì có thời gian mà quan tâm đến cảm xúc của Đại Gà Con, nàng thấy Lam Đồng cầm sợi xích lôi Miên Hoa Đường về, tránh không được muốn biết chuyện phát sinh ngày qua. Ngoại trừ Tử Hàn đột nhiên đến tìm ra, Miên Hoa Đường lần phát điên bị đại sư tỷ đánh cho bình thường ra... mọi thứ đều bình thường.
Hai mắt Miên Hoa Đường chuyển động, có ba bốn phần linh động của bình thường, nhất là khi nhìn thấy Nghệ Nhàn, tựa như tiểu cẩu tìm chủ nhân liền bu lại, vây quanh cánh tay trái của nàng.
Nghệ Nhàn sờ sờ nàng, cũng không thả lôi linh thỏa mãn đối phương ngay.
"Sao đại sư tỷ lại đánh nàng?"
"Thả lôi linh đánh, nghiêm khắc đánh, đánh Miên Hoa Đường mở miệng."
Thả lôi linh đánh quả nhiên có thể khiến Miên Hoa Dường tìm về chút linh tính ban đầu, nhưng chung quy vẫn không phải cách chữa tận gốc, "ta...hình như đã tốt hơn rồi."
Lam Đồng, "???"
Nghệ Nhàn túm Lam Đồng kéo qua một bên, mượn đại thu che chở ánh mắt tò mò của Hàn Hương Mạch cùng đám gia hỏa kia, nắm tay đối phương thò vào y phục của mình, "ngươi sờ một cái, xác định xem."
Kỳ thực không cần xác định, Lam Đồng cũng biết Nghệ Nhàn ổn rồi, bởi vì khi Nghệ Nhàn ngủ đến ngày thứ hai, văn lộ quỷ dị trên khuôn mặt cũng đã rút đi, nửa khuôn mặt trở về như lúc ban đầu.
Lam Đồng ôm nàng trong ngực, sờ sờ, nhéo nhéo, mỉm cười, "sợ bóng sợ gió một hồi thôi."
Nghệ Nhàn kiếm khóe miệng một cái, tim trong ngực đập bình bịch, "chắc là do Hồi Hồn trấn gây ra."
Nói đến Hồi Hồn trấn, lại nhớ đến một mắt rơi ra từ hốc mắt của Văn Tầm, Nghệ Nhàn liền kêu Ngân Bảo đại nhân lấy đồ ra, nàng không chút kiêng kỵ tháo tơ nhện bọc bên ngoài ra, "đồ chơi này, không lẽ chúng ta vẫn luôn ở trong mắt của hắn.... sao?"
Lam Đồng cũng không thích con mắt này, thấy mắt Nghệ Nhàn muốn dán vào đó, liền vươn tay đẩy nó ra, "Quỳnh Trúc cô nương không phải đã nói, hắn dường như có một đôi mắt nhìn thấu hết mọi sự sao, chỉ cần liếc qua thì có thể phân biệt được là người hay huyễn thú."
Nghệ Nhàn cố gắng cầm con mắt đem làm kính viễn vọng soi soi nhìn thử, nhìn về phía vị trí đại sư tỷ đang chiếu cố Yến Sương. Kết quả cũng chả thấy gì đặc biệt, đại sư tỷ vẫn hoàn đại sư tỷ, Đại Gà Con vẫn hoàn Đại Gà Con.
Nàng thưởng thức một hôi, nhớ đến câu nói của Mắt Đỏ từng nói, "Tam Đồng Thú là gì?"
Tử Hàn, "một loại huyễn thú có ba mắt."
Nghệ Nhàn kinh ngạc, Tử Hàn không biết từ khi nào đã leo lên cái cây nơi các nàng đanh tránh, hai mắt còn mông lung buồn ngủ, hoàn toàn không có cảm giác đi nghe lén bị bắt gặp còn tự thẹn, nàng nhẹ nhàng xác nhận giải thích, "Tam Đồng Thú rất khó tìm, mỗi lần xuất hiện chính là một cặp, một trống một mái. Có người nói con mắt thứ ba của con trống có thể nhìn thấy được cuộc sống của nhưng vong hồn, xuyên thấu được mọi ngụy trang. Còn con mắt thứ ba của con mái thì có thể tạo ra mọi thứ ảo cảnh, chỉ cần dựa vào suy nghĩ của người sở hữu con mắt đó..."
Nghệ Nhàn, "xem ra mắt Văn Tầm là móc từ hai con Tam Đồng Thú ra rồi, giống như đám nửa người nửa thú kia, bất quá hắn nhìn còn đẹp hơn chút thôi."
Lam Đồng, "hai con."
Tử Hàn nghiêng người, "nghe theo ý các ngươi, mắt của Tam Đồng Thú đã để trên người rồi?"
Nghệ Nhàn, "phải, là lấy từ một cái nửa người nửa thú."
Hèn chi Văn Tầm sống chết không hiện ra nguyên hình bán thú của hắn, thì ra hắn trên dưới đều là người, chỉ có cặp mắt là của Đồng Thú, khó trách, "phệ hồn cũng là hắn gieo lên người Miên Hoa Đường."
Cái này cũng là lời giải thích hoàn mỹ, đối phương làm sao thu được hồn... sớm biết như vậy, trước đó nên móc luôn con mắt còn lại của hắn cho rồi. Nghệ Nhàn nghĩ đến lại thả hổ về rừng liền sốt ruột, "đại sư tỷ, ngươi chắc biết cách làm sao rút ra được một linh hồn khát máu trên người Miên Hoa Đường chứ?"
Tử Hàn thờ ơ nhìn nàng, cánh tay duỗi một cái, con mắt trong tay Nghệ Nhàn liền nằm trong tay Tử Hàn, nàng đem con mắt để dưới ánh sáng nhìn hai lần, một lúc sau mới nhẹ nhàng kết luận, "tên chết tiệt này!"
Thoạt nhìn như là đang giận vì Miên Hoa Đường, nhưng Nghệ Nhàn cảm thấy đại sư tỷ lại dùng quyền mưu lợi tư, phần là muốn đem cái áo rớt nhiều lần của nàng may ô cho chặt.
Ngô, Huyết Nhận đến khi nào mới có thể lấy về được a?
Nghệ Nhàn một bên đau khổ, xoa xoa tay, "phải, đáng chết."