Chờ đoàn người thả chậm cước bộ Nghệ Nhàn mới thấy rõ thung lũng Á Đạt, nhìn thung lũng như bị búa bổ qua, hai bên khe núi có đầy hình thái những tảng đá đầy kỳ dị, chỗ vũng nước cạn còn phản chiếu hình ảnh bầu trời, thỉnh thoảng còn có vụn đá lăn từ trên cao xuống, văng lên chút bọt nước.
Đến cửa thung lũng, đám người Lam Đồng khôi phục hình người, Nghệ Nhàn bị Lam Đồng lôi đi trước, dưới chân là đá cục có thể làm người dập mặt, nàng phải chạy thì mới theo kịp bước chân của gia súc này.
"Đi tìm hóa hình thảo trước."
"Được."
Hóa hình thảo mọc ở chỗ cao nhất trên thung lũng, tập trung tinh hoa nhật nguyệt cùng gió của thung lũng mà lớn lên, quan trọng nhất là thung lũng Á Đạt cách ba tháng một lần sẽ có sương mù, có người nói hóa hình thảo có dính sương không chỉ giúp ấu tể thuận lợi biến hình, quan trọng hơn còn có thể giúp ấu tể rèn luyện thân thể.
Nghệ Nhàn liếc mắt nhìn Lam Đồng "nhân cao mã tráng" nghĩ thầm, tiểu gia hỏa kia còn chống lại được mấy cú ngã, vậy sao còn cần phải rèn thân thể a?
Nàng là nhân tộc gầy yếu mới nên cần a!!!
Đương nhiên, đây là lời truyền dạy của các thú nhân từ lâu rồi, nhưng đến tai Nghệ Nhàn cũng chỉ đại khái có bốn chữ - nói xằng nói bậy! gió gì a? tinh hoa nhật nguyệt gì a? quả thực như là lời cửa miệng của mấy tên lừa gạt, nàng im lặng trong lòng phỉ nhổ thú nhân tộc văn minh lạc hậu.
Phỉ nhổ thì phỉ nhổ, Nghệ Nhàn vẫn là làm theo, xác thực có chút cực khổ.
"Khoan đã."
"Lam Đồng, sao vậy?"
Lam Đồng ngồi xuống nhìn phía trước, bàn tay áp vào mặt đất, Nghệ Nhàn đứng một bên thấy rõ những viên đá nhỏ xung quanh trên mặt đất đang rung động, ngay cả vũng nước cạn cách đó không xa cũng nổi gợn sóng, từng lớp từng lớp.
Thân thể Nghệ Nhàn không tự chủ lung lay, nàng cảm giác rõ ràng mặt đất đang rung chuyển.
Lam Đồng liền đứng dậy ung dung túm nàng lên hét, "dã thú đến, mau tránh đi."
Trong tích tắc, mọi người như là thằn lằn, tay không bò lên vách đá thung lũng, ngoại trừ Nghệ Nhàn không lo di chuyển, đại khái chính là nàng không nghĩ đến mình phải bò a, Lam Đồng một tay leo lên một tay vững vàng túm chặt bên hông nàng, khí lực khá mạnh siết đến hông nàng đều đau như bị chặt đứt.
Bên tai truyền đến âm thanh tựa vạn mã đang chạy, ầm ầm ầm ầm.... Nghệ Nhàn nhìn lại hai chân muốn nhũn ra, chỉ thấy có hàng vạn con thú trên đầu có sừng dài chạy như vỡ trận, nhìn hình thể thì giống như tê giác, nhưng lại to lớn hơn cả tê giác, tụi nó giống như đang so đấu nhau, chen lấn nhau có một số chậm hơn rất nhanh bị phía sau đùn lên đánh vào vách đá, máu văng khắp nơi, không bò dậy được phút chốc bị đạp thành bùn.
Con ngươi Nghệ Nhàn co lại, cũng biết thế giới động vật sinh tồn rất tàn khốc, lần nào cũng có chấn động không hết, nhưng chính mắt thấy được, có thể nói là tham dự rồi mới thấy cảm quan cũng khác đi.
Nếu lỡ như mọi người không cẩn thận ngã xuống đây, thì cũng sẽ trở nên như sinh vật nhỏ yếu, biến thành đống bùn?
Nghệ Nhàn lại ngẫm nghĩ đến con người trong thiên nhiên thật nhỏ bé, như là con kiến, đồng thời đối với tạo hóa của thiên cũng sinh ra kính nể.
Lam Đồng, "ôm chặt ta."
Nghệ Nhàn vô ý thức đều dùng hết tứ chi, hai chân kẹp chặt hông Lam Đồng, hai tay ôm chặt cổ Lam Đồng đè lên yết hầu của nàng, khiến nàng suýt chút thở không được.
Lam Đồng nhìn nàng, thấy được nhân tộc này còn đang hoảng sợ, hỏi "còn muốn trốn không?"
Đệch, tên gia súc này lại dậu đổ bìm leo.
Nghệ Nhàn hoài nghi nếu lúc này nàng lắc đầu nói không gia súc này có ném nàng xuống luôn không?..., nàng liền ôm chặt Lam Đồng, dùng hành động thực tế biểu thị.
Lam Đồng rất hài lòng vừa uy hiếp nhân tộc xong, nhanh chóng leo lên, nàng né tránh một cái làm Nghệ Nhàn giật mình, chỉ thấy bên trên có đá không ngừng lăn xuống, tảng đá sắc nhọn vừa lăn xuống bên tai nàng, nếu không phải gia súc này tránh nhanh, không chừng hiện tại mặt nàng đã có lỗ rồi.
"Cẩn thận."
"Sư Lục."
Không biết từ đâu ra một tảng đá còn lớn hơn so với cục khi nãy lăn gần Nghệ Nhàn, đột ngột đập vào một thú nhân, thú nhân thú hóa giữa không trung dùng một trảo đánh nát tảng đá, thân thể lại tiếp tục áp sát. Ầm, móng vuốt hung tàn tạo thành cái lỗ sâu trên vách đá khó khăn lắm mới dừng lại, mọi người không hẹn mà cũng thay nhau lau mồ hôi, Nghệ Nhàn cũng không dám thở mạnh, đấy chính là sức mạnh thú nhân, nếu tảng đá kia mà đập về phía nàng, nàng cũng không có cái móng lớn như vậy mà đánh nát được, ngược lại nàng sẽ bị đánh bẹp.
Đợi mọi người bò lên đỉnh thung lũng, cánh tay Sư Lục đã thấy xương, máu chảy không ngừng.
Lam Đồng lấy dây leo cầm máu cho hắn, "theo được không?"
Sư Lục suy nghĩ một chút cắn răng nói, "theo được."
Nghệ Nhàn nghĩ một chút mới nhớ ra thú nhân này hình như là vị kia của Chúc Ngữ, lúc trước đối với nàng luôn hận nàng, hèn gì dọc đường đi cũng không cho nàng chút sắc mặt tốt nào.
Không lẽ là vì trước đó Chúc Ngữ trúng độc, hắn lo lắng sinh ấu tể không khỏe mạnh, cho nên mới đi cùng Lam Đồng đến thung lũng này tìm hóa hình thảo?
Mang theo nghi vấn này nàng rất nhanh gặp được một cái cây màu đỏ, lá cây nhòn nhọn, sinh trưởng bên vách đá, lung lay sắp đổ, màu đỏ tựa như mặt trời mọc, khiến người ta liếc mắt liền chú ý đến nó.
Thấy bọn họ từng người ánh mắt ngạc nhiên mừng rỡ, Nghệ Nhàn biết đây chính là hóa hình thảo.
Lam Đồng thả nàng xuống, cẩn thận đến gần đám cỏ, dáng vẻ nàng cẩn thận như là sợ quấy nhiều thứ gì đó. Các thú nhân khác phân tán ra cảnh giác bốn phía, thấy bọn họ phòng bị như vậy, Nghệ Nhàn cũng khẩn trương theo, so với đám thú nhân có kinh nghiệm này, nàng mới chân chính là thường dân.
Trong lúc Lam Đồng đi đến hái hóa hình thảo ở bụi cỏ bên kia, thì một con rắn đỏ từ chỗ tối phóng thẳng ra ngoài, cũng may nàng nhanh tay lẹ mắt, chỉ hai cái đánh chết con rắn đỏ, sau đó thành thục dùng móng mổ bụng móc mật rắn ra đem cho vào bình nước đeo bên người, sau đó đưa tay về bụi cây hóa hình thảo.
Phụp.
Nghệ Nhàn dường như cảm nhận được một luồng gió khác thường từ sau lưng kéo đến, nhìn thấy nét mặt các thú nhân lộ vẻ căm hận, cùng tiếng Lam Đồng kêu mau tránh ra, nàng căn bản đều nhào đến hướng đất trống mà nhảy qua, quay đầu vừa nhìn, nàng thấy trước mặt mình đối diện là một con điểu nhân đang giơ trảo đâm thành một cái lỗ xuống đất.
Nếu nàng còn đứng đó đoán chừng hiện tại đã là cái xác, chết mà không thể chết lại được.
Cảm giác sợ chết lần nữa kéo chặt lòng nàng, nhưng không cho nàng suy nghĩ nhiều, ngoại trừ con điểu nhân kia còn có thêm bốn con khác bay đến, tướng mạo bọn chúng quái dị, nửa phần đầu là dơi nửa phần thân là hình người...
Nghệ Nhàn vẫn luôn cho là mấy thứ bay được cũng có thể gọi là chim, nhưng hiện tại mới chân chính thấy được thế giới vô tận, ngoài loài chim bình thường biết bay ra còn có loài chim kỳ dị biết bay khác khác, phải nàng sắp bị mấy con điểu nhân biến dị này làm hỏng tâm tình.
Trước đó nàng còn dùng định nghĩa "điểu nhân" để định nghĩa gia súc Lam Đồng này, hiện tại xem ra ngoài Lam Đồng còn có nhiều loài quái dị khác mà nàng vẫn chưa biết được, đúng là ủy khuất muốn khóc cho ngất luôn a. Sau đó, nàng mới từ miệng Lam Đồng biết được loại điểu nhân nửa hình thú này gọi là bán thú nhân.
Không dám nghĩ nhiều, đối , tựa như đã mai phục từ trước, Nghệ Nhàn thậm chí còn hoài nghi đám điểu nhân này có phải là có kính viễn vọng hay không?, nếu không sao có thể đoán chuẩn xác như vậy, đám người Lam Đồng đã biến thú hình đánh nhau với đám điểu nhân loạn xạ, thua thiệt chính là Lam Đồng có đôi cánh nhưng không thể dùng được, còn lại chỉ có thể chiến đấu dưới đất, còn điều nhân ngoài cào người còn có thể bay, muốn bắt cũng không được, cộng thêm trước đó Sư Lục bị thương một bên móng vuốt mất đi sức chiến đấu, móng vuốt của hắn lại trở thành điểm yếu cho điểu nhân tấn công.
Đúng là tức điên người.
Nghệ Nhàn nhìn một hồi, cảm thấy tình hình đánh nhau như vậy cũng không ổn, nếu Sư Lục nghỉ thì đội hình chỉ còn đối , hơn nữa còn thêm nàng là gánh nặng, có Lam Đồng che chở, nên hiện tại đám điểu nhân vẫn chưa chú ý đến nàng, nhưng thế cục chiến trường rồi sẽ thay đổi, Lam Đồng tất nhiên sẽ có lúc luống cuống chân tay, đến khi đó nàng sẽ trở thành bia sống.
Nghệ Nhàn liều mạng làm cho chính mình phải lãnh tĩnh lại, hít sâu một hơi, sau đó suy nghĩ đến nhược điểm của loài chim, cánh, tim.... nếu trên tay nàng có một cây súng thì tốt rồi, cho dù không có súng thì có cung tiễn cũng được a.
Nhìn thoáng qua Lam Đồng còn chưa kịp hái hóa hình thảo, nàng tập trung ý chí đi đến, lôi cái cây không thể di chuyển kia, thoáng nhìn xuống thì ra bị một cục đá đè lên, nàng lấy viên đá ra, đem đất bới đi bớt, rồi mới nhổ bụi hóa hình thảo lên.
Phù, chuyến này đi cuối cùng không uổng công.
Nghệ Nhàn vừa đứng dậy, dự định làm cái khích lệ nho nhỏ cho Lam Đồng, dù sao chiến sĩ lên chiến trường sĩ khí luôn rất quan trọng, người thua không thua trận, nàng tuy không có giá trị võ lực, nhưng còn có cái miệng có đầu óc, mắng to vài câu cũng được.
Nào ngờ, mắt cá chân bị một cái móng vuốt đen xì dùng lực túm lấy, Nghệ Nhàn mất thăng bằng, cả người ngã về phía vách núi.
"A a a --"
"Khặc khặc, cư nhiên chụp được một nữ nhân."
Nghệ Nhàn vừa nghe được cái âm thanh bất âm bất dương da đầu tê dại, cũng không có gào thét, tiếng la bị gió quật làm đau họng, nàng treo lơ lửng giữa không trung, máu dồn lên não nàng ép mình lấy lại lãnh tĩnh, lại không nghĩ đến không phải mà là con, con này vẫn luôn trốn tránh chờ đến lượt cuối cùng khi Lam Đồng hái hóa hình thảo xong thì một kích trí mạng gϊếŧ nàng.
Không được hoảng sợ, hoảng sợ thì xong đời.
"Bị bán thú nhân bắt được, ngươi biết kết quả là gì không?"
Trong lúc Nghệ Nhàn hoảng sợ không dám động đậy, thì âm thanh nữ nhân điên trong đầu lại góp vui, nàng cho Nghệ Nhàn biết được kết quả bị bán thú nhân bắt, so với làm nô ɭệ cho thú nhân còn thảm hơn, còn phải sinh đẻ đủ loại ấu tể bán thú nhân khác, sinh đẻ không ngừng nghỉ, rồi không ngừng bị những bán thú nhân kinh khủng này xxx cho đến khi chết vì khó sinh, còn không thì chết vì bị xxx.
Chỉ cần bị bán thú nhân bắt được, thì đời này coi như xong.
Mà Nghệ Nhàn đang trong trạng thái sắp xong đời, nàng biết nữ nhân điên đang chờ nàng mở miệng cầu cứu, như lần trước chỉ cần nàng mở miệng bằng lòng điều kiện, nàng sẽ được an toàn.
Nhưng mà lần sau thì sao a?
Nghệ Nhàn nghĩ, có thể nàng không đợi được lần sau nữa, vì gió bên tai đã ngừng, điểu nhân rớt xuống đất.