Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy có đám chuột tiểu đệ của Ngân Bảo đại nhân âm thầm canh gác, khiến Nghệ Nhàn cũng có thêm cơ hội thở dốc, nhưng hai người dựa vào hai cái chân chạy như điên đến mấy ngày, cũng đã mệt đến ngất ngư.
Rõ ràng nhất chính là Đoan Mộc Nhã, trên đường chạy trốn hắn con bị sốt cao, thể lực không chịu nổi hết hoa mắt lại chóng mặt khiến Nghệ Nhàn đau đầu không ngớt.
"Không phải ngươi tự xưng mình là luyện đan sư tứ phẩm sao?"
"Luyện đan sư cũng là người a."
Là con người đều sẽ bị bệnh, huống chi Đoan Mộc Nhã còn là một công tử kiều quý, hắn mệt mỏi ngã xuống một gốc cây bên cạnh, hữu khí vô lực nói, "đói quá, đã nhiều ngày ta không được ăn thịt rồi, đám cẩu mẹ nuôi này, dám để lão tử đói bụng, hãy đợi lão tử đó."
Nghệ Nhàn thấy hắn còn sức mắng người, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đoan Mộc Nhã liếc nhìn Nghệ Nhàn đứng một bên thẳng như cây, "ngươi không mệt sao?"Mệt đương nhiên là mệt rồi.
Dù cho có Ngân Bảo đại nhân cùng đám chuột tiểu đệ quanh đây nhưng Nghệ Nhàn vẫn phải duy trì cảnh giác như cũ, nàng sợ chính mình sơ hở, sẽ mất mạng ở chỗ này, "nếu như ngươi đói, ta đi tìm cho ngươi chút đồ ăn."
Đã nhiều ngày, các nàng đói bụng thì tìm trái ăn lấp bụng, khát thì tìm nguồn nước uống, cộng thêm mệt mỏi vì chạy nhanh, thân thể xác thực đã đến cực hạn.
"Đừng a, một mình ngươi sẽ rất nguy hiểm." hắn nỗ lực đứng dậy, kết quả lại vô lực ngồi trở lại, "nếu túi giới tử của ta còn thì tốt rồi."
"Nó như thế nào?"
"Hả?"
Nghệ Nhàn suy nghĩ một chút, "ngươi tả túi giới tử một chút đi, để ta thử xem, có lẽ sẽ có cách đem nó về."
Hai mắt Đoan Mộc Nhã sáng lên, "thực sự?"
Nghệ Nhàn cũng không dám cam đoan, nhất là bị ánh mắt chờ đợi của hắn nhìn chằm chằm, áp lực sẽ tăng gấp bội, kiên trì "ta chỉ có thể thử xem thôi, có thể tìm về được hay không còn phải xem vận khí."
Đoan Mộc Nhã liền luống cuống tay chân miêu tả nó, càng thêm kích động tựa hồ chắc chắn Nghệ Nhàn nhất định có thể tìm về thay hắn, "mặt trái túi có thêu một hỏa cầu, màu đỏ lớn chừng bàn tay, chính diện dùng tơ vàng thêu chữ Nhã."
Nghệ Nhàn gật đầu, nhân lúc hắn ngủ mê, mới đi vào bóng tối nhờ Ngân Bảo đại nhân can thiệp, Ngân Bảo đại nhân còn đang định vờ vịt, thì bị nữ nhân điên châm chọc vài câu liền giận dỗi bỏ đi.
Có đôi khi Nghệ Nhàn cảm thấy thật có ý tứ, trong lúc vô tình nữ nhân điên cùng Ngân Bảo đại nhân ngăn cản lẫn nhau, tiến thoái lưỡng nan, cũng khiến nàng tạm thời không cần hao tâm nghĩ đến chuyện huyễn thú bản mạng, chính là không biết sự cân bằng này khi nào thì bị phá vỡ, đến khi đó thì nàng nên làm gì bây giờ?
Đoan Mộc Nhã ngủ một giấc, tỉnh dậy liền thấy túi giới tử, hắn dụi dụi con mắt còn tưởng đang nằm mơ, sau đó hắn bật dậy nhảy nhót, tựa như tiểu tử hưng phấn kêu to, "oa oa, ngươi thực sự tìm được nó về, đây chính là thứ nương ta cố ý làm cho ta a, bên trong còn cất nhiều linh dược trân quý, đan dược, Nghệ Nhàn ngươi thật lợi hại."
Nghệ Nhàn ngại ngùng phần công lao này nên thuộc về Ngân Bảo đại nhân, nàng cũng không ngờ được Ngân Bảo đại nhân lại tìm được túi giới tử nhanh như vậy, "xem đi, đồ đạc có bị thiếu gì không?"
Đoan Mộc Nhã, "không cần xem, đám đại đần kia không biết cách mở ra đâu."
Sau đó Nghệ Nhàn mới biết được túi giới tử thông với ý thức của người sử dụng nó, trừ phi có người so với Đoan Mộc Nhã lợi hại hơn, mới có thể mở ra túi giới tử không để lại vết tích được, nếu không người bình thường căn bản là không mở ra được, đương nhiên cái này thì sau này nói.
Đoan Mộc Nhã giống như một tên nhà giàu, lập tức lấy trong túi giới tử ra một đống lọ, "Nghệ Nhàn, những thứ này đều là đan dược ta luyện chế, cầm máu, bổ khí, dưỡng hồn, đan dược tẩy cốt, tất cả đều cho ngươi."
Nghệ Nhàn dở khóc dở cười, chính mình cũng không có gì đựng mấy thứ đồ chơi này nên liền từ chối, kết quả Đoan Mộc Nhã không để ý đến nói, "không sao, chờ quay về, ta sẽ cho người đặt mua cho ngươi một cái túi giới tử, mấy thứ này ta cầm thay ngươi trước."
Hành vi của Nghệ Nhàn tránh không được một trận lải nhải của nữ nhân điên.
Dọc đường đi, Nghệ Nhàn cũng biết được cái tốt của túi giới tử, sau khi Đoan Mộc Nhã có được túi giới tử, liền lấy ra một cái lọ màu trắng đổ ra một viên thuốc nuốt vào, không tới nửa ngày liền hoạt bát trở lại, sốt cũng khỏi, khí lực cũng nhiều thêm, viên thuốc đó đơn giản là thần đan thần dược a. Đồng thời, sau vài ngày chạy trốn, các nàng mới được chân chính ăn no nê.
Có cánh phượng hoàng, có cá tuyết thịt viên, có gà ăn mày....
Mùi thơm suýt chút kéo tiểu gia hỏa trốn trong động chạy ra ngoài, cũng may Ngân Bảo đại nhân dùng tiểu thân thể của nó cùng đám chuột tiểu đệ liều mạng túm lấy đuôi tiểu gia hỏa kia, lúc này mới không để Đoan Mộc Nhã nhìn ra manh mối gì.
Sau đó Nghệ Nhàn dấu đi một ít thức ăn, chờ Đoan Mộc Nhã ngủ say thì mới uy cho tiểu gia hỏa ăn, nhìn tiểu gia hỏa ăn như lang thôn hổ yết bộ dạng hài tử đáng thương, nàng cũng thấy đau lòng.
Ba tuổi a.
Lúc nàng tuổi thì đang làm cái gì? chí ít nhất định cũng được ăn uống no đủ, cũng không có việc gì thì ngủ bù.
Lại tập trung nhìn tiểu gia hỏa, gầy đi không ít. Bộ lông trước đó rửa sạch cũng đã bết lại, dính đầy bùn đất cùng lá rụng, bộ lông vàng óng mất đi màu sáng, đông một khối đen, tây một khối xanh, có thể so với mèo hoang rồi a. Duy chỉ có đôi mắt xanh trong suốt vẫn như cũ nhìn nàng chằm chằm.
Nghệ Nhàn từ đôi mắt xanh kia nhìn thấy được hình ảnh của chính mình, hiển nhiên cũng không khá hơn chút nào, mặt thì đen tựa như bao công, y phục dính đầy máu cùng bùn đất đã khô khốc, trên người còn có mùi thúi, mặc dù tiểu gia hỏa có cái mũi nhạy bén của thú nhân nhưng không như họ mà ghét bỏ mùi vị trên người nàng.
Nghệ Nhàn cười ôm tiểu gia hỏa điên cuồng xoa xoa một trận, đem khuôn mặt vùi vào trong bộ lông của nàng cười, sau đó ngẩng đầu xoa xoa nàng, "ngoan, theo Ngân Bảo đại nhân đi chơi đi."
Tiểu gia hỏa thân mật trên người nàng cọ cọ, được Nghệ Nhàn trấn an một hồi lâu, mới chạy đi chơi cùng với các chuột tiểu đệ. Từ khi biết Ngân Bảo đại nhân, bạn chơi của tiểu gia hỏa cũng tăng lên, ra khỏi cửa nhiều ngày không đem theo bánh trôi việc này cũng không khiến tinh thần nàng buồn bã, có thể thấy được Ngân Bảo đại nhân này làm bảo mẫu khá là có trách nhiệm.
Đảo mắt lại qua thêm vài ngày nữa, các nàng rất nhanh đến được rừng Ai Nhĩ Pháp, cửa vào rừng không giống bình thường, hai bên đường cây uốn lượn kéo dính lẫn nhau theo một dường, hình thành một cái cổng dẫn đường vào trong.
Nghệ Nhàn cùng Đoan Mộc Nhã đến gần mới phát hiện từng gốc cây tựa như bề ngoài có người giữ, có mắt mũi miệng, có cây rũ cành xuống như là chòm râu, nhìn rất sống động. Trước đây Nghệ Nhàn cũng từng gặp qua nghệ nhân làm vườn cắt tỉa ra những hình dáng nổi bật, thậm chí còn có người tỉa cây hoa thành đồng nhân dân tệ, từ trên cao nhìn xuống thì giống như là tấm vé mời, cho nên nhìn thấy mấy cái cây này lại tựa như nhìn thấy có người ở trong cây, ngoại trừ kinh hãi ra thì không có suy nghĩ gì nhiều.
Đoan Mộc Nhã liền a một tiếng, "ta, ta hình như thấy nó động."
Nghệ Nhàn cũng không thấy gì, nghe Đoan Mộc Nhã nói càng thêm hoảng sợ, trông gà hóa cuốc.
Theo tay hắn chỉ tập trung nhìn vào, những cái cây đó vẫn duy trì nguyên dạng như cũ, căn bản không có động đậy, "đừng nghi ngờ lung tung nữa, ngươi nói ngươi muốn tim cây linh dược, hình dung một chút đi, chúng ta cùng nhau tìm."
Đoan Mộc Nhã gật đầu, "địa hoàng tinh, toàn thân màu vàng, bề ngoài như một người nhỏ con, biết chạy."
Nghệ Nhàn càng nghe càng thấy sai sai, "biết chạy?"
Đoan Mộc Nhã suy nghĩ một chút, lấy trong túi giới tử ra một cái bình trắng, dáng vẻ nắm chắc phần thắng, "may là tìm được túi giới tử, nếu không.... ngồi thủ trong cánh rừng này ngày nửa tháng cũng chưa chắc bắt được nó. Bất quá có cái này, hắc hắc, ta đảm bảo chờ nó một hồi nhất định sẽ ngoan ngoãn xuất hiện thôi. Đến lúc đó, Nghệ Nhàn, ngươi nhất định phải giúp ta bắt được nó."
Mục đích chuyến đi này của các nàng là vì bắt được cây linh dược này, bất qua nghe Đoan Mộc Nhã hình dùng, Nghệ Nhàn luôn cảm thấy đang tìm một cái cây thật khó khăn, còn biết chạy a?
"Đây là cái gì?"
"Tất nhiên là bảo hoa ngọc lộ thứ địa hoàng tinh thích ăn nhất."
Nghệ Nhàn chậm rãi đem lời Đoan Mộc Nhã nói trước sau cùng tiêu hóa, cảm giác như mình đang đi bắt một thứ biết chạy, tạm thời mặc kệ nó có phải linh dược hay không, chỉ cần biết nó biết chạy cũng hiểu được là rất khó bắt rồi, "đại khái ngươi hẳn là biết phương vị chứ?"
Đoan Mộc Nhã vò đầu, vẻ mặt rối reng.
Nghệ Nhàn phát hiện người này không đáng tin, hai người vừa đi vừa nói chuyện, hoàn toàn không chú ý hai cái cây sau lưng hai người khi nãy bất động hiện tại đã đứng thẳng dậy, còn lộ ra biểu tình cười híp mắt. Nếu lúc này các nàng quay đầu, nhìn thấy cảnh này, chắc là sẽ sợ đến nhấc chân chạy.
Chờ một hồi bóng lưng Nghệ Nhàn các nàng biến mất, một đám lang thú chạy như điên đến trước cửa vào rừng Ai Nhĩ Pháp, lang thú dẫn đầu dùng mũi ngửi ngửi ranh giới một cái, tựa như đang tìm gì đó. Sau đó hắn ngẩng đầu sói tru một tiếng, một đám mười mấy con thú lang cẩn thận bước vào rừng, ánh mắt cảnh giác bốn phía.
Hai cây già hai bên cửa mi run lên, râu cây đều tùy gió đung đưa, mỗi người đều lộ ra thần sắc sầu mi khổ kiểm, "đám thú nhân đáng ghét này, không được cho phép bất lịch sự xông vào rừng Ai Nhĩ Pháp, có cần thông tri cho các trưởng lão không?"
Có một âm thanh già nua vang lên, "bất quá chỉ là mấy con lang tể, không cần kinh động các trưởng lão, lúc này bọn hắn đang chuẩn bị tiến hóa đợt thứ hai, không được quấy rối, chúng ta cứ theo dõi xem, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?"
Một đám cây cối lớn đong đưa, đồng ý với cái cây này.
Khi chúng nó vừa dứt lời, một con sư tử lông vàng óng ánh bịch một tiếng từ trên không trung hạ xuống. Ầm, thân hình khổng lồ làm chấn động mặt đất lắc lư một hồi, Lam Đồng ở cửa rừng Ai Nhĩ Pháp quanh quẩn một hồi, ngửi ngửi từng chút một, thậm chí còn lui về sau, đào chút bùn đất lên, ngửi ra được chút khí tức quen thuộc cùng mùi máu, cùng lúc đó còn có một khí tức khác trộn lẫn, sau đó nàng biến thân thành hình người, không vui nhíu mày, "lang nhân.""
Hai cây già hai bên thấy nàng đi đến, nhao nhao lộ ra khuôn mặt nhăn nhó, mi cũng một cao một thấp.
Lam Đồng đảo qua mặt từng cây bọn chúng, "ta đến tìm người."
Hai cây già cùng nhau thở dài, "một con sư thú hoàng kim xông vào kết giới, có cần đem việc này báo cho các trưởng lão một tiếng không? phòng ngừa có biến."...
Nghệ Nhàn cũng không biết mấy cái cây già này lại có biểu tình phong phú như vậy, càng không biết các thú nhân cách các nàng rất gần, nàng kêu Ngân Bảo đại nhân nửa ngày, đối phương cũng không hề đáp lại. Nhưng Đoan Mộc Nhã lại đang chổng mông ghé cổ vào bụi cỏ, đem bình sứ trong tay mở ra, để ở giữa một cái cây rồi quấn một sợi dây đỏ vòng quanh nó, liền có hương khí phát ra như là hương hoa, khí tức như là nước hoa.
Hắn làm xong mọi việc liền lui về bên cạnh Nghệ Nhàn, hứng thú nhìn chằm chằm.
Nghệ Nhàn còn đang hoài nghi cái bẫy đơn giản này của hắn có tác dụng không? nhưng không ngờ rất nhanh liền thấy một cái tiểu hoàng chừng mười cm xuất hiện trong tầm mắt các nàng.