Mỗi khi đến tiết nguyên tiêu mọi người luôn tiếp nhận ý kiến từ quần chúng, dùng các loại rau củ đủ màu sắc ép thành nước hòa cùng bột mì, tạo ra bánh trôi nước nhiều màu sắc, tục xưng thất thải nguyên tiêu.
Nhìn trăng trong hồ sôi trào, liên tiếp có cầu nhảy lên, trong mắt Nghệ Nhàn nhìn vô cùng giống như nồi trôi nước vừa nấu chín, từng cái tròn vo cân xứng trơn tuột, Nghệ Nhàn nhịn không được nuốt nước miếng một cái, đột nhiên có cảm giác... muốn ăn.
Nghệ Nhàn nhìn gần nửa ngày mới phát hiện không phải hồ nước đang sôi, mà là những quả cầu dưới nước đang động đậy, đều là thị giác gạt nàng, chúng nó vẫn đang lăn qua lăn lại trong hồ mà không chịu ngoi lên bờ a.
Có vài còn thiếu chút thì bò qua đây, rồi lại lần nữa quay về mặt nước. Hô hấp Nghệ Nhàn thoáng dừng lại, thấy Lam Đồng trốn ở một gốc cây khác cũng hiểu được, trước đó nàng nói vật nhỏ mềm mại không có lực công kích chính là thứ này a, mặc dù không biết là giống gì, nhưng nhìn bề ngoài thì đúng là thực sự hấp dẫn hài tử cùng nữ nhân.
Nếu có cần câu cá thì tốt rồi.
Trong lúc Nghệ Nhàn nghĩ như vậy thì đột nhiên có một cái bóng lớn xẹt qua mắt nàng, một hồi gió mạnh thổi qua gò má nàng, lá cây cũng rào rào rung động theo, chờ nàng lấy lại tinh thần, chỉ thấy trên không trung một con quái vật lớn vàng óng ánh đang giương cánh nhanh chóng lao xuống, mục tiêu chính là túm đám cầu đang tắm kia.
Hiển hiện đám cầu bị đánh úp không kịp trở tay, đám cầu đỏ trắng lam ầm ầm va vào nhau, rồi bắn ngược ra ngoài, lần nữa đụng đến những quả cầu khác, ngươi đẩy ta đánh, cho nên mặt hồ loạn thành một tô cháo khuấy đều.
Khi bọn chúng gặp phải cường địch liền loạn thành một đám, Nghệ Nhàn cũng nắm rõ được lực chiến thực sự của đám cầu này. nàng còn đang nghĩ đến may mắn, thì lại thấy con quái vật lớn vỗ hai cánh lần nữa bay về, đồng thời mục tiêu lần này là -- nàng!
Cái định mệnh!
Nghệ Nhàn theo bản năng nhìn phải chỗ Lam Đồng núp, kết quả một cọng lông cũng không thấy, trong lúc nguy cấp Nghệ Nhàn lại sinh ra cảm giác phẫn nộ vì bị gia súc kia lừa dối.
"MD." (ed: dịch nôm na là chửi bậy á "đệch con mợ nó")
Nghệ Nhàn đưa tay chính là một quyền, đại khái không ngờ được nữ nhân yếu như gà này lại biết động thủ, con quái vật lớn bị Nghệ Nhàn đánh cho ngớ ngẩn, đôi mắt xanh xinh đẹp đầy khó hiểu. Nghệ Nhàn thấy nó không phản kích vội nhảy xuống cây, cảm giác đau đớn theo dự liệu còn không có đến, thì y phục bị căng lên, Nghệ Nhàn bị bộ vuốt khổng lồ xách lên bay lơ lửng trên không trung.
Nhìn cái hồ trăng xa dần cùng từng hành đại thủ đang lướt qua, Nghệ Nhàn có cảm giác so với nhảy dù còn dữ dội kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn nhiều, đương nhiên nếu có thể đem con quái vật này gϊếŧ chết thì càng tốt.
Đang lúc Nghệ Nhàn tính kế phản đòn, thì tên kia lần nữa hạ xuống đất, nhanh chóng biến hóa thành tên gia súc "mất tích" kia.
Mặt Lam Đồng âm trầm nhìn nàng chằm chằm.
Nghệ Nhàn, "..."
Nghệ Nhàn hoàn toàn há miệng trợn mắt ngây ngốc, khi nãy nàng còn nghĩ đối phương là con khỉ núi, không ngờ đối phương lại là một con chim a???
Chim á?!?!?
Chưa từng thấy qua loài chim bay như Lam Đồng, não Nghệ Nhàn lại lần nữa được mở rộng thêm, trong ngực nàng lại có thêm một vật mềm mại co dãn, nàng cúi đầu nhìn là một quả cầu lớn màu tím, trên mặt cầu còn hiện lên biểu tình.
O(╥﹏╥)o
Lam Đồng, "đi."
Nghệ Nhàn theo bản năng nhéo nhéo cái bánh trôi này, xúc cảm mềm mại, như cục bột mì, nàng thoải mái đưa hai tay nắn bóp, thậm chí còn kéo căng da nó.
Biểu tình trên mặt cầu lần nữa đổi ký hiệu biến thành ^_^.
Nghệ Nhàn lại thử dùng sức nắn thêm vài cáo, bánh trôi lần nữa đổi ký hiệu biến thành
o(╥﹏╥)o.
Có Lam Đồng dẫn đường đi trước Nghệ Nhàn ở phía sau chơi bánh trôi đến vui vẻ, khi hai người đuổi kịp đám người kia thì mọi người lại thấy vết thương trên mặt Lam Đồng có chút kinh hãi, "bị thương?"
Lam Đồng, "không sao."
Nghệ Nhàn có chút chột dạ né tránh ánh mắt xem xét của Lam Đồng, vừa rồi trong tay nàng còn nắm một chiếc lá, một chiếc lá cũng có thể là thứ nguy hiểm. Dù sao thì thú nhân thịt dày căn bản cũng không nhìn ra, nàng còn nghĩ mình không thể gây tổn thương đến nàng, hiện tại xem ra thú nhân tựa hồ không phải lúc nào cũng mạnh mẽ a.
Tần Dung dẫn đầu đám người hái được nhiều thảo dược, ánh mắt nhanh bị vật có màu sắc trong tay Nghệ Nhàn hấp dẫn, "đây là cái gì?"
Nói xong còn không khách khí thò tay vào.
"Ai nha, thật là mềm."
"Thật không?"
"Xem ra chơi rất vui a."
Sau Tần Dung những người khác cũng đều chen tới, nắn bóp bánh trôi.
Bánh trôi bị nhiều bàn tay ngắt nhéo lực đạo so với nàng vừa rồi còn mạnh hơn.
Nghệ Nhàn tò mò nhìn, nàng cũng muốn xem chút tính huống này bánh trôi sẽ biến thành ký hiệu gì, kết quả lại không có gì, chỉ có bề ngoài trơn nhẵn.
"Khụ khụ cái này là cho Lam chơi." Nghệ Nhàn có ý tách Tần Dung lần nữa đưa tay đến, nhìn Lam Đồng cười híp mắt nhắc nhở, "Lam ở nhà khẳng định đang nóng lòng chờ."
"Phải, phải đi về thôi." Lam Đồng nói.
Lam Đồng nói một câu các thú nhân khác đều nhao nhao gật đầu, "đi, về thôi."
Lúc Lam Đồng cùng Nghệ Nhàn đi đón nàng, thì tiểu gia hỏa cô đơn ngồi ngoài cửa, buổi sáng mặc y phục sạch sẽ đến giờ đã bẩn hết, nàng ôm chặt quả cầu, ngồi trong góc thỉnh thoảng nhìn người đi tới đi lui, cho đến khi nhìn thấy Lam Đồng từ xa thì hai mắt mới tỏa sáng.
Lần này Nghệ Nhàn thu hoạch cũng tốt, nhìn thấy tiểu gia hỏa liền đem bánh trôi đưa đến, "Lam, đây là thứ ta mang về cho con..." nhất thời nàng cũng không biết làm sao giới thiệu động vật cầu này.
Nếu nói là động vật thì nàng chưa từng nhìn thấy qua manh vật dùng ký hiệu biểu thị nội tâm. Bất khi nãy một đường đi về tùy ý Nghệ Nhàn làm sao thao túng, bánh trôi đều chỉ có hình nhẵn nhụi, không có chút biểu lộ gì.
Nếu như còn chuyển động như trước Nghệ Nhàn còn tưởng là nó là quả bóng cao su.
Tiểu gia hỏa cầm không được liền đem cầu nhét vào ngực Lam Đồng, hai tay ôm bánh trôi nhẹ chọt một cái, bánh trôi liền thõm vào trong một phần nhỏ sau đó lại tiếp tục đàn hồi trở về, so với quả cầu làm bằng vải chơi vui hơn nhiều.
Nghệ Nhàn thấy nàng nhếch miệng cười, cùng yên lòng.
Quay lại bữa ăn Nghệ Nhàn phải tự mình khai đao, nàng đem khối thịt có dùng sắt đập không nát cho vào nồi nấu, nấu cho đến mềm vụn mới thôi, cuối cùng dùng dao cắt rau dại rồi cho vào nồi nấu.
"Ăn."
"Có thể ăn sao?"
Nghệ Nhàn cười gằn hai tiếng, tự mình chia khẩu phần ăn, nàng biết mình thân là nô ɭệ không thể ăn nhiều, chỉ lấy một phần nhỏ, còn lại đều cho tiểu gia hỏa cùng Lam Đồng, tiểu gia hỏa sức ăn kinh người một lần ăn còn gấp hai phần của nàng.
Thức ăn nóng hổi thơm ngát dù không nêm gia vị gì nhưng so với đồ ăn tươi dính đầy máu vẫn tốt hơn nhiều.
Nghệ Nhàn ăn hai mắt híp mị thành cái khe, quả nhiên người a tay làm hàm nhai mới là cuộc sống con người a.