Ngự Thú Sư Mạnh Nhất

chương 65: hợp tác

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiểu gia hỏa lại trở về như cũ, chân sau đột nhiên giật một cái, loại phản xạ có tính điều kiện này, Nghệ Nhàn cảm giác rất khó chịu, nếu biến thành nhân hình không lẽ cũng phải đi cà thọt như vậy, "không biết khi nào cái chân này của Tiểu Lam mới có thể hoàn toàn khôi phục."

Lam Đồng, "nhanh."

Nghệ Nhàn trong lòng nghi ngờ, chờ nàng chân chính thấy được gia súc này đem tiểu gia hỏa đi săn thì mới hiểu được "nhanh" này là có ý gì.

Trong rừng, một con sư tử nhỏ kim mao đang gào thét ngao ngao, chạy thật nhanh như vừa nhìn thấy gì đó, cái chân sau của nàng lại thỉnh thoảng thụt vào một cái khi chạy, chạy đuổi theo sau tiểu gia hỏa là một con thú đầu xanh mắt kim, vừa chạy vừa phóng đao gió sắc bén, ghim vào tàng cây đều thành những cái lỗ.

Mỗi khi Nghệ Nhàn nhìn thấy đao gió bay đến chỗ tiểu gia hỏa, nhất là khi bay qua đỉnh đầu, thì tâm cũng sợ đến mất vía, cảm giác tiểu gia hỏa khó mà giữ được đầu, muốn xông ra lại bị Lam Đồng níu lại, "đừng ra, để Tiểu Lam tự mình học được cách chạy trốn."

Nghệ Nhàn, "để nàng học cách chạy trốn? không phải ngươi đem nàng đến đây để đi săn sao?"

Lam Đồng kỳ quái nhìn nàng, "săn thú điều kiện quan trọng đầu tiên chính là học cách chạy trốn, giữ mạng mới là quan trọng nhất, sau đó mới học cách săn mồi."

Nghệ Nhàn thấy nàng có cách dạy tiểu gia hỏa, cũng hiểu rõ nên không ngu ngốc mà can thiệp vào, quan trong nhất là khi tiểu gia hỏa chạy thục mạng, chân trái phía sau dường như đã chạy lưu loát hơn, cách này so với chuyện nàng dụ dỗ tiểu gia hỏa còn mạnh hơn, hiệu quả cũng rất rõ ràng. Hai người trốn một bên, thấy tiểu gia hỏa gào một hồi rồi lại không gào nữa, thực sự là không gào, bốn trảo cố gắng chạy, tựa như trận gió, từng bước kéo khoảng cách với thú đầu xanh mắt kim, khó khăn tránh né được công kích của đối phương.

Nghệ Nhàn thấy thú đầu xanh mắt kim kia thỉnh thoảng đuổi không kịp còn đánh hụt, "đây chỉ là huyễn thú nhị cấp, sao Tiểu Lam lại chọc nó vậy?"

Ngân Bảo đại nhân thò đầu ra xem, chi chi giải thích, "Tiểu Lam vô tình uống hết linh dịch của huyễn thú nhị cấp kim linh đó."

Nghệ Nhàn, "..."

Ngân Bảo đại nhân, "còn có cả Miên Hoa Đường."

Lúc này Nghệ Nhàn mới phát hiện thiếu thứ gì đó, túm Miên Hoa Đường trong túi ra ngoài, nhìn thấy Miên Hoa Đường căng tròn, trên mặt còn hiện hai đóa hồng hồng, đôi mắt như hai hạt đậu đen mơ màng nhìn nàng, giơ giác lên ôm lấy tay nàng cọ a cọ, bộ dạng này không giống uống linh dịch, mà y chang như là tự chuốc say bản thân, cho nên nàng mới nghĩ vì sao hôm nay vật nhỏ này lại ngoan ngoãn đến như vậy.

Nghệ Nhàn liền phản ứng kịp, "Tiểu Lam cũng uống rượu?"

Lam Đồng vừa nghe liền xông ra, đem tiểu gia hỏa đang nằm úp sấp trên đất túm về, không ngừng ngửi a ngửi trên người tiểu gia hỏa, "không có."

Tiểu gia hỏa mở mắt ôm Lam Đồng ngao ngao gọi, bộ dạng đầy ủy khuất. Kêu xong bộ dạng lại không tim không phổi hí hửng đuổi theo Ngân Bảo đại nhân, tốc độ Ngân Bảo đại nhân rất nhanh, Tiểu Lam bắt nhiều lần cũng không được, nhưng không chán trò chơi này, chơi một hồi liền ngã chổng vó.

Nghệ Nhàn suýt bị hù chết, đem tiểu gia hỏa kiểm tra một chút. Tiểu gia hỏa nhắm hai mắt, hô hấp bình thản, nằm bẹp trong ngực Nghệ Nhàn, gọi thế nào cũng không dậy. Nhìn Miên Hoa Đường trong túi, cũng là bộ dạng y như vậy, liền mềm lòng, nàng đỡ trán, càng tin chắc rằng hai tên tiểu tử này đem đồ cất dấu của người ta ra chia nhau uống sạch.

Lam Đồng cũng khẩn trương, "sao lại không tỉnh?"

Nghệ Nhàn, "ăn vụng bậy bạ, tự chuốc say mình, chờ tan rượu, dĩ nhiên sẽ tỉnh lại."

Một lần này liền đi hết ba ngày.

Nghệ Nhàn vừa khôi phục linh lực, liền vào lôi linh cốc tu luyện, vừa dùng tay trái tụ lôi linh cùng tay phải tụ quang linh tu luyện ít nhiều cũng đạt được công trạng, tiểu kim đan trong cơ thể dường như đang to lên. Nghệ Nhàn suy đoán tiểu kim đan này liên quan đến quá trình tu luyện thay đổi của nàng.

Miên Hoa Đường dĩ nhiên được Nghệ Nhàn đem vào lôi linh cốc, nó dường như rất thích lôi linh cốc, bị mấy đạo lôi linh đánh vào thân, ngày đầu tiên đã tỉnh lại, thấy Nghệ Nhàn tu luyện thì một mình lắc lư.

Chờ Nghệ Nhàn mở mắt ra, thì thấy nó đang đậu trên bầu trời trong lôi linh cốc, càng nhìn càng thấy nó tròn trĩnh lên.

"Đi ra ngoài tìm các nàng?"

"Ngao ngao."

Thấy chưa, đây là bằng chứng tốt nhất khi chơi quá lâu với tiểu gia hỏa a.

Nghệ Nhàn cho nó bay xuống, đưa tay đón nó. Kết quả thấy trên tay nặng lên, thể trọng của Miên Hoa Đường đang nhẹ cũng nặng lên. Nghệ Nhàn không hề chuẩn bị, không kịp trụ vững, Miên Hoa Đường ngã xuống đất một cái oạch, liền học theo tiểu gia hỏa ngao ngao hừ hừ.

"Ngươi có thể tự mình đi không?"

"Ngao ngao ngao."

Miên Hoa Đường lăn trên đất lăn a lăn, lăn nửa ngày cũng không đứng dậy được.

Nghệ Nhàn nhìn bốn cái giác của nó không ngừng đong đưa, đại khái cũng đã hết sức, nàng đành ôm vật nhỏ này lên, cảm giác như đang ôm quả tạ, "sợ ngươi nhiều qua ngày bị lôi đánh cho mập lên rồi ra?"

Nghệ Nhàn thấy nó vẫn còn cựa quậy thì kỳ quái. Sau đó mới phát hiện mình ôm nó bị ngược, hèn chi vật nhỏ này khó chịu làm loạn. Khi Miên Hoa Đường còn là tờ giấy thì có thể nhìn thấy cặp mắt đậu đen của nó rõ ràng. Nhưng biến thành quả tạ rồi cặp mắt đậu đen cũng không thấy đâu nữa, "xin lỗi, xin lỗi."

Ngân Bảo đại nhân nhìn tiểu cầu mập mạp trong ngực Nghệ Nhàn, khó hiểu gãi gãi tai, "đây là cái gì vậy?"

Nghệ Nhàn, "Miên Hoa Đường a."

Nàng để Miên Hoa Đường ngồi nghiêm túc, Miên Hoa Đường lại tựa như không có trụ được liền nghiêng qua một bên. Nghệ Nhàn không thể làm gì là tìm một cành cây cho nó, cho nó dựa lưng vào thân cây, Miên Hoa Đường lại gục đầu về phía trước.

Ngân Bảo đại nhân nhìn đi nhìn lại, không tìm được bóng dáng Miên Hoa Đường từ cái thân mập mạp này, tơ nhện vèo vèo hai vòng cột nó lại, cứ thế cố định trên cây, "được rồi."

Miên Hoa Đường lại mở to hai con mắt đậu đen chớp chớp nhìn nhìn.

Nghệ Nhàn thở phào một cái, sau đó lại đứng dậy, nhìn Miên Hoa Đường cũng không biết nên làm gì, "vậy ngươi tạm thời ở chỗ này chờ đi."

Ngân Bảo đại nhân chọc chọc cái thân mềm dày thịt của nó, Nghệ Nhàn vội nhắc nhở, "Miên Hoa Đường ở trong lôi linh cốc hấp thụ rất nhiều lôi linh, đừng để nó phóng lôi linh bị thương."

Nháy mắt Ngân Bảo đại nhân tránh xa mét, bộ dạng nhát gan kia khiến Nghệ Nhàn vui vẻ, xem ra Ngân Bảo đại nhân rất ghét cái tạo hình con nhím a.

"Tiểu Lam đâu?"

"Vừa tỉnh lại đã bị bắt đi săn rồi."

Cái tên gia súc này, dạy dỗ tiểu gia hỏa đứng là tận hết sức a, một khắc cũng không kéo dài.Có Ngân Bảo đại nhân dẫn đường, Nghệ Nhàn rất nhanh tìm được Lam Đồng. Lam Đồng vẫn như cũ trốn trong một chỗ bí ẩn, không biết trên người thoa cái gì, cái mùi thúi lan tỏa khắp nơi, suýt chút thì nàng bị cái mùi làm cho ngất xỉu.

Lam Đồng thấy nàng đi đến, một tay kéo nàng ngồi xuống, thở dài một tiếng rồi chỉ cách đó không xa.

Tiểu gia hỏa đang đánh nhau với một con Xích yên linh cẩu hình thể nhỏ hơn nàng, linh cẩu há to miệng, cái miệng chằng chịt răng nhịn, bên mép nước giải thỉnh thoảng lại nhỏ giọt xuống đất, tiểu gia hỏa cúi thấp người, nãi hung nãi hung gầm gừ với nó, dường như đang chuẩn bị nhào qua cắn xé với nó.

"Nhìn con này hình như không phải là huyễn thú nhất cấp a."

"Không biết."

Nghệ Nhàn trừng nàng, nhỏ giọng nói, "ngươi không biết để tiểu gia hỏa xông lên, lỡ như --"

Lam Đồng cắt lời nàng, "Nghệ Nhàn, chúng ta cũng không thể nào đi theo chân Tiểu Lam hoài được, nàng sẽ phải vượt qua nhiều chuyện chúng ta không biết được. Nếu Tiểu Lam không có năng lực ứng phó chuyện này, thì chịu thiệt là nhỏ, mất mạng mới là lớn."

Nghệ Nhàn im lặng, đạo lý thô tực này ai cũng biết, nhưng khi việc rơi xuống đầu mình thì sẽ không còn là chuyện đơn giản nữa, "ngươi dự định đem Tiểu Lam đến đây ở bao lâu, chỉ còn ngày nữa là bắt đầu chung kết quyết tái rồi, chúng ta nên về Thanh Sơn Tông thôi."

Lam Đồng, "ở lại thêm ngày nữa."

Nghệ Nhàn đành ép lại cảm giác không muốn trong lòng, ép mình xem quá trình tiểu gia hỏa đi săn. Theo lý nàng đối với vật nhỏ này không nên tồn tại bất kỳ tình cảm nào, không thân cũng chẳng quen. Nhưng đã đi đến đường này, mỗi lần nhìn thấy nàng thì đều quấn quanh mình, lại không thể nhẫn tâm được.

Tiểu gia hỏa nhấc một chân lên, xích yên linh cẩu bắt lấy cơ hội, liền nhào lên cắn, tiểu gia hỏa liền chơi chiêu, lăn đi. Nghệ Nhàn cho Ngân Bảo đến gần chỗ tiểu gia hỏa theo dõi, nếu xảy ra chuyện bất trắc thì lập tức cứu viện.

Ngân Bảo đại nhân nghi ngờ gãi tai, không biết có gì sai không? nhưng cũng nhanh đào lỗ, tìm một hốc cây chính xác cách xa nàng một mét.

Tiểu gia hỏa một trảo cào lên bụng trái của xích yên cẩu, cào ra ba vạch máu, sau đó một vàng chạy về phía cái cây Ngân Bảo đại nhân đang ẩn thân, linh cầu buồn bực, hồng hộc chạy theo sau nàng, đao gió không ngừng ném về phía nàng. Nháy mắt trên người tiểu gia hỏa bị thương đến vài chỗ, cũng may xích yên linh cẩu chỉ là huyễn thú nhị cấp, nếu gặp phải ngự thú sự như là Dư Hồng thì sẽ bị đao gió của hắn đánh cho thấy xương.

Lam Đồng giữ nàng lại, tay nắm chặt thành quyền, "kỹ xảo săn cơ bản ta đã sớm dạy Tiểu Lam, đừng lo lắng."

Nghệ Nhàn không ngừng trấn an chính mình, hiện tại nhìn nàng bị thương còn tốt hơn là ngày nào đó cái mạng nhỏ này không còn, đến khi đó hối hận cũng không kịp, " ngày này, ngươi đem nàng đi săn cho tốt, săn được mồi ta sẽ làm đồ ăn cho nàng."

Lam Đồng không chớp mắt nhìn tiểu gia hỏa chằm chằm đang săn thú, "vậy còn ngươi?"

Nghệ Nhàn, "tiểu gia hỏa cố gắng học săn, ta dĩ nhiên cũng phải nắm lấy cơ hội này tu luyện a, nhân lúc còn ngày nữa ta sẽ cố găng thăng cấp lần nữa. Ngươi tốt nhất là cầu nguyên đừng gặp ta ở chung kết quyết tái đi, ta sẽ không thủ hạ lưu tình đâu."

Lam Đồng níu tay nàng lại, cắn nhẹ lên mu bàn tay.

Xích yên linh cẩu không biết gì đuổi theo Tiểu Lam, phía sau cái cây Ngân Bảo đại nhân núp có một cái hố tiểu gia hỏa đã đào sẵn, xích yên linh cẩu rơi xuống hố mất nhiều sức mới bò lên được, cuối cùng bị Tiểu Lam ngồi ngay miệng hố chờ cắn cổ, gắt gao cắn chặt một hồi mới tắt thở.

Tiểu gia hỏa cũng dính máu, ngoại trừ bị đạo gió làm cho bị thương, còn có dấu răng chằng chịt bị xích yên cẩu cắn khiến người ta sợ hãi.

Nghệ Nhàn chuẩn bị cầm đan được, thì bị Lam Đồng cự tuyệt, "nàng phải tự học cách chữa thương cho mình."

Nghệ Nhàn buồn chán, bất quá thấy đôi mắt tiểu gia hỏa có đắc ý, cũng không thèm tính toán với gia súc này, tự tay sờ đầu tiểu gia hỏa, "Tiểu Lam thật lợi hại, bây giờ cũng có thể tự mình săn mồi rồi."

Tiểu gia hỏa khí thế gào một tiếng.

Nghệ Nhàn chăm chú tu luyện, cách ba ngày đi ra xem các nàng một lần. Tiểu gia hỏa được Lam Đồng hướng dẫn, cũng đã lấy lại được khí thế hung ác khi còn ở thú nhân tộc, kể cả cái chân trái luôn khiến nàng lo lắng kia, hiện tại tiểu gia hỏa chạy như điên giống như trước, cào con mồi ngày càng hung mãnh, cắn chặt không chịu nhả.

Nghệ Nhàn có thể nhìn thấy được bóng dáng gia súc Lam Đồng lúc đi săn, một cái phiên bản lớn, một cái phiên bản nhỏ. Cho dù nàng không muốn thừa nhận thì cũng hiểu được tiểu gia hỏa ở cạnh Lam Đồng thì mới có thể trở thành dũng sĩ thú nhân được, nếu theo nàng thì hơn phân nửa cũng không phải như vậy.

Nghệ Nhàn nhận thấy viên quang linh cầu thứ năm cùng viên lôi linh cầu thứ hai của mình đã đạt đến trạng thái no đủ, dự định ở lại thêm vài ngày nữa cho đến khi tăng cấp rồi đi ra.

"Lam Đồng đem Tiểu Lam đi săn thú ở đâu rồi?"

"Tiểu Lam chạy mất rồi."

Nghệ Nhàn sợ hãi, "cái gì?"

Lam Đồng nuôi tiểu gia hỏa theo cách thức thả chạy, nhưng ở huyễn thú cốc. Nghệ Nhàn đã nhắc Lam Đồng nhiều lần, phải trông kỹ tiểu gia hỏa, chỉ có thể cho nàng chơi trong phạm vi quan sát, nếu thấy có người thì trốn ngay lập tức. Hôm đó Lam Đồng muốn đi săn, liền đem theo tiểu gia hỏa, chờ đi săn xong quay về lại không thấy tiểu gia hỏa đâu.

Nghệ Nhàn, "Lam Đồng đâu?"

Ngân Bảo đại nhân, "đi tìm Tiểu Lam rồi."

Nghệ Nhàn vội hỏi, "đi bao lâu rồi?"

Ngân Bảo đại nhân vò đầu, "đã sắp một ngày rồi."

Tâm Nghệ Nhàn lộp bộp, ở huyễn thú cốc này ngoại trừ nguy hiểm ra còn có đám người Tạ gia luôn chực chờ săn ấu tể huyễn thú, không lẽ bọn họ phát hiện ra Tiểu Lam, liền tưởng tiểu gia hỏa là ấu tể huyễn thú bắt đi rồi?

Lam Đồng đâu?

Có khi nào bị đám người Tạ gia bắt Tiểu Lam rồi bắt luôn đi rồi không?

Tựa như bị Đoan Mộc Nhã nhập vào người, đủ loại âm mưu xuất hiện trong đầu Nghệ Nhàn, sau đó nàng ép mình tỉnh táo lại, nàng cố gắng làm cho mình bĩnh tĩnh, "Ngân Bảo đại nhân, ngươi có nghe thấy tiếng kêu của Lam Đồng hay Tiểu Lam không?"

Ngân Bảo đại nhân lắc đầu, "không có."

Nghệ Nhàn thở phào một cái, theo như nàng biết về sức chiến đấu của Lam Đồng thì trừ phi phải có đến mấy vị nhân cấp ngự thú sư ở đây, nếu không muốn bắt nàng là chuyện không thể nào, "chắc là không phải vấn đề lớn gì, đi thôi, chúng ta cũng đi tìm thôi. Có lẽ do ta nghĩ nhiều, các nàng hẳn là bị chút việc vặt ngáng chân mà thôi."

Mặc dù cái mũi Ngân Bảo đại nhân nhạy, nhưng vẫn không thể bằng thú nhân được. Nhất là huyễn thú ở huyễn thú cốc rất nhiều, mùi vị cũng sẽ lẫn lộn, nếu là chỗ của huyễn thú cao cấp, mùi càng nồng, Nghệ Nhàn thấy Ngân Bảo đại nhân thỉnh thoảng chạy tới chạy lui trong động, còn gặp được vài cái chuột tiểu đệ hình dáng khác nhau.

Ngân Bảo đại nhân rất nhanh nghe được từ các chuột tiểu đệ ở đây nói, "hình như nàng chạy đến chỗ huyễn thú cao cấp."

Nghệ Nhàn chỉ chần chờ một giây, "ngón tay chỉ về một hướng, chúng ta đi thôi."

Lam Đồng mỗi lần đều tìm được tiểu gia hỏa chính xác, ngoại trừ thiên tính của thú cùng người ra, còn có ràng buộc huyết mạch. Điều duy nhất Nghệ Nhàn không hiểu được là, Tiểu Lam sao lại chạy đến chỗ huyễn thú cao cấp được?

Một bước liền đi sâu vào trong huyễn thú cốc, Ngân Bảo đại nhân dẫn đầu liền ngửi được một cổ khí tức cường đại, căn bản không thể phân biệt ra được bên trong còn có những mùi khác hay không, liền chạy vào trong túi Nghệ Nhàn trốn, ở tỏng túi cùng Miên Hoa Đường như tờ giấy hai tiểu tử nhìn nhau mắt lớn trừng mắt nhỏ.

Nghệ Nhàn tựa như người mù sờ voi, hoàn toàn không biết mình nên đi đâu, đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, liền đem Miên Hoa Đường trong túi ra, "Miên Hoa Đường, ngươi có thể bắt chước

Lam Đồng gầm một tiếng không?"

Miên Hoa Đường nhìn nàng đôi mắt đậu đen chớp chớp hai cái.

Nghệ Nhàn thấy bộ dạng nó đần độn như vậy, liền hoài nghi vật nhỏ này có thể nghe hiểu nàng nói hay không, liền ngẩng đầu lên thấp tiếng học theo Lam Đồng gầm một cái, chỉ là tiếng gầm này mười phần là theo tưởng tượng của nàng, "tiếng kêu của Lam Đồng, có thể bắt chước được không?"

Miên Hoa Đường, "ngao ngao."

Nghệ Nhàn đỡ trán, "tiếng kêu của Tiểu Lam sợ là không có tác dụng gì, gia súc này đến cùng đã chạy đi đâu a?"

Nhìn bộ dạng ngu ngốc của Miên Hoa Đường, nàng vươn tay khẽ búng nó một cái, rồi thả nó vào trong túi, bắt đầu đi lung tung không có mục đích tìm.

"Tốt nhất là tìm được Tiểu Lam."

Nghệ Nhàn đột nhiên hối hận vì sao mình lại không có được cái mũi nhạy bén, nàng đứng tại một gốc cây dừng một chút, dùng cách nguyên thủy nhất để xác định phương hướng, kết quả vừa cột xong một viên đá thì tiếng rống ồn ào vang lên bên cạnh, cục đá trong tay cũng bị dọa rớt xuống một bên.

Nàng rất nhanh phản ứng được đây là tiếng kêu của Miên Hoa Đường, vội túm nó từ trong túi ra, chỉ thấy nó vẫn là cái bộ dạng đần độn kia, hoàn toàn không biết mình vừa làm được chuyện vĩ đại gì.

Tiếng rống vang lên không lâu, ở phía đông nam nàng đang đứng liền xuất hiện tiếng gầm lớn.

Là Lam Đồng!

Nghệ Nhàn vội thuấn di theo tiếng gầm, nàng cầm theo Miên Hoa Đường nói, "kêu thêm một tiếng nữa đi, để ta xác định được nàng đang ở chỗ nào."

Kết quả mặt Miên Hoa Đường tựa như sưng lên như bị táo bón, nín nửa ngày cũng không có thoát ra một tiếng.

Nghệ Nhàn đại khái tìm được phương hướng liền thuấn di chạy đi, được vài trăm mét thì nhìn thấy một cái lồng sắt!!! cái lồng sắt này không có gì xa lạ, bên trong cái sợi dây xích kia vẫn còn nguyên, nữ nhân này vẫn còn ở trong đó, hiện tại đang một con tiểu sư tử kim mao, dường như đang vỗ về, động tác ôn nhu khó nói ra được.

Tiểu gia hỏa tựa như đang ngủ, nằm im không nhúc nhích.

Nghệ Nhàn run sợ, tiểu gia hỏa này sao có thể nằm trong ngực nữ nhân này được? không đúng, không đúng, tiểu gia hỏa mặc dù có chút vụng về, nhưng đối với mùi vị rất mẫn cảm, không thể nào chạy một đoạn đường dài đến như vậy được.

Nghệ Nhàn biết rõ tiểu gia hỏa, Tiểu Lam tuy nghịch ngợm nhưng đều vây quanh Lam Đồng chơi đùa, sẽ không vô duyên chạy đến chỗ huyễn thú cao cấp được.

Lam Đồng đang trong lớp thú hình, cùng bạch hổ khổng lồ đánh nhau, hai bên đều mang thương tích, có thể thấy khi Nghệ Nhàn vừa đến đã xảy ra một hồi đánh nhau.

Lam Đồng nhìn nàng một cái, gầm nhẹ một tiếng.

Nghệ Nhàn liền thuấn di đến bên cạnh lồng sắt, thấy tiểu gia hỏa dưới ngực còn phập phồng, còn đang thở, "ngươi làm gì nàng rồi?"

Nữ nhân cổ quái nhìn Nghệ Nhàn, "ngươi khẩn trưởng vì ấu tể này như vậy, có quan hệ gì với nó sao? có quan hệ gì với huyễn thú kia?"

Nghệ Nhàn chần chờ một chút nói, "nàng do ta sinh."

Nữ nhân kia chợt nhìn về phía nàng, điên cuồng cười to, đôi mắt đỏ lên không khác gì khi đối với mặt với đám người Tạ gia không chút sợ hãi, "ngươi nói ấu tể này do ngươi sinh? đừng có mà nói dối ta, nếu không ta gϊếŧ chết nàng."

Nghệ Nhàn theo ý thức sờ đến ngũ tiết châm, nhưng lại nhớ đến cho dù có lồng năng lượng cũng sẽ không nhanh hơn cánh tay của nữ nhân này. Nàng tuyệt đối không thể đem tính mạng tiểu gia hỏa làm liều, nàng giơ hai tay lên, lùi về sau một bước, "ai rảnh đâu mà nói dối với ngươi? nàng thật sự do ta sinh, nếu không.... ngươi thức nàng dậy, xem nàng có nghe lời ta nói không? xem ra ta thực sự lừa ngươi không? ấu tể luôn ỷ lại với nương thân của nó."

Nữ nhân kia biết rõ lời Nghệ Nhàn nói là để kích nàng, nhưng vẫn để cho tiểu gia hỏa tỉnh lại, cái tay nàng vẫn ấn lên bụng tiểu gia hỏa, Nghệ Nhàn cũng không nhìn ra được nàng ta làm sao khiến tiểu gia hỏa hôn mê được.

Điểm huyệt?

Có thể là thôi miên?

Tiểu gia hỏa mơ màng nửa tỉnh nửa chưa, còn dùng mũi ngửi ngửi móng vuốt, sau đó lại liếm liếm. Một lúc sau, mới chịu mở cặp mắt mông lung buồn ngủ, vừa nhìn thấy Nghệ Nhàn chính là khuôn mặt lo lắng nhìn nàng, vui sướng ngao ngao một tiếng, sau đó liều mạng chạy về phía nàng, suýt chút đâm đầu vào song sắt.

Cũng may nữ nhân kia lôi lại, bắt tiểu gia hỏa trở về.

Tiểu Lam lúc này mới phát hiện hình như mình bị nhốt trong lồng, cách xa Nghệ Nhàn. Bên cạnh lại có thêm một nữ nhân xa lạ, sau đó không biết nàng ngửi được cái gì, luống cuống đứng dậy, nhìn nữ nhân kia hung ác gầm một tiếng, chỉ là tiếng kêu nãi âm như vậy nữ nhân kia hoàn toàn không để ý.

Nghệ Nhàn lo lắng nữ nhân này đả thương nàng, vội trấn an nàng nói, "Tiểu Lam, nhìn ta. Không sao đâu, ta ở đây, đừng sợ."

Đến cả như vậy, tiểu gia hỏa vẫn vươn trảo cào nữ nhân kia một cái, tức hừ hừ chạy đến góc lồng sắt nhìn Nghệ Nhàn ủy khuất kêu, Nghệ Nhàn vội vươn tay sờ đầu nhỏ của nàng, xác định nàng không bị gì, mới cùng nữ nhân kia đàm phán, "ngươi xem ta không lừa ngươi chứ, Tiểu Lam đối với ngươi không có sức uy hiếp, không bằng ngươi trả Tiểu Lam lại cho ta đi."

Nghệ Nhàn cố gắng kéo dài thời gian, vừa lúc nàng khom lưng, Ngân Bảo đại nhân liền kéo Miên Hoa Đường trộm leo xuống dưới chạy.

Nữ nhân kia kỳ quái nói, "trả lại cho ngươi? dựa vào cái gì?"

Nghệ Nhàn có chút hối hận vì sao trước đây không hạ quyết tâm độc ác gϊếŧ chết nữ nhân này, đỡ hơn là để tiểu gia hỏa bị nàng nắm trong tay, "ta sẽ giúp ngươi ra khỏi lồng sắt này."

Nữ nhân kia không nóng không lạnh, biểu tình có chút vui, "thật sao?"

Lồng sắt cùng xích sắt là hai thứ dính liền nhau, xích sắt dùng để khóa nữ nhân này cũng không phải là thứ có thể được theo cách bình thường. Đương nhiên Nghệ Nhàn cũng không thể nói điều này với nữ nhân vui buồn thất thường này được, "ngươi trả Tiểu Lam lại cho ta, ta sẽ giúp ngươi ra khỏi lồng sắt này, ngược lại ta cũng không đi đâu được, ngươi có thể yên tâm."

Nữ nhân kia ít ra cũng dễ nói chuyện, cũng có lẽ do tin tưởng huyễn thú cao cấp hơn, liền thoải mái đem Tiểu Lam trả lại cho nàng. Nghệ Nhàn suýt bị vật nhỏ này hù chết.

Lần trước là đám người Minh Vọng Phong, hiện tại thì hay rồi, còn chọc đến cả huyễn thú cao cấp a? sợ là hôm nay phải đem mị chuyện làm lớn luôn a?

Tiểu gia hỏa như là nhiều tháng chưa được thấy nàng, ngoại trừ ngao ngao làm nũng ra, còn nhiệt tình làm spa nước miếng cho nàng, cái thói hư hỏng động một chút là làm spa nước miếng này quả thực giống y chang Lam Đồng.

Nữ nhân kia im lặng nhìn nàng chơi với tiểu gia hỏa, cũng không thúc giục, "cảm tình một nhà ba người các ngươi thật tốt."

Khóe mắt Nghệ Nhàn co rút một cái, cái gì mà một nhà ba người, tốt cái gì mà tốt, nàng hận không thể lột sạch bóng cái bộ lông kia của Lam Đồng a, đáng tiếc, trước kia ở thú nhân tộc nàng không thể đánh thắng được gia súc này. Hiện tại thì vẫn vậy, chờ nàng tu luyện thêm một chút nữa, nhất định nàng có thể xoay người được rồi.

Nghệ Nhàn vỗ vỗ tiểu gia hỏa, để nàng chạy qua phía Lam Đồng.

Tiểu gia hỏa tránh né huyễn thú bạch hổ khổng lồ như tránh bọ cạp, vội vàng chạy đi cọ cọ Lam Đồng, sau đó bị Lam Đồng đẩy qua một cái cây cách đó không xa.

Nghệ Nhàn đứng bên ngoài lồng sắt xem một vòng, phát hiện xích sắt cũng bọc chung với lồng sắt, khó làm rồi a. Nàng nghiêng người chui vào lồng sắt, tay sờ lên mấy sợi xích sắt, sờ tới sờ lui, cũng không biết được mình đã sờ bao nhiêu lần.

Nữ nhân kia ngồi thẳng, mấy ngày qua cũng không dịch chuyển. Nghệ Nhàn cũng có chút bội phục nàng, đổi lại là những người khác bị tước đoạt nhân sinh tự do như vậy thì sớm đã điên rồi, "xích sắt Tạ gia đặc chế, sợ là ngươi giải không được."

Nghệ Nhàn gật đầu, "những người có thể mở loại khóa này thì không nhiều, ta cũng tự nhân kỹ năng mở khóa của ta cũng chưa đạt đến trình độ xuất thuận, tối đa cũng chỉ có thể giúp ngươi ra được lồng sắt này thôi."

Nghệ Nhàn lấy châm của nàng ra, nàng dán tai vào nghe, bên trong lỗ phát ra âm thanh, tai còn lại thì tiếng Lam Đồng cùng huyễn thú cao cấp kia đánh nhau rầm rầm, nàng cơ hồ nhất tâm nhị dụng nhắc, "phải rồi, ngươi có thể cản các nàng dừng đấu được không? tuy nói tỷ đấu là chuyện mà các huyễn thú khi rảnh thích làm, nhưng nếu lưỡng bại câu thương, sẽ tiện nghi cho đám người Tạ gia thôi, cái được không bù nổi cái mất."

Nữ nhân kia ừ một tiếng, "Bạch Tinh, dừng tay."

Chỉ một câu nhẹ nhàng của nàng liền cản được hai đại gia hỏa đánh nhau. Nghệ Nhàn nghĩ, hèn chi đám người Tạ gia kia bắt huyễn thú đều đem theo nữ nhân này, sợ là nữ nhân này có liên quan đến huyễn thú kia a.

"Cảm tạ."

Nghệ Nhàn cảm giác nghe được chữ "cảm tạ" từ miệng nữ nhân này cũng rất ngạc nhiên, "cảm tạ cái gì, vừa rồi ngươi còn muốn gϊếŧ chết Tiểu Lam trước mặt ta, người khác nhìn không biết còn tưởng ta và ngươi có thù không đội trời chung."

Nữ nhân kia không nói gì, trong lúc Nghệ Nhàn nghĩ nàng không có gì giải thích, nữ nhân vẻ mặt liền áy náy nói, "Bạch Tinh thấy ta buồn bã nhiều ngày, liền tự mình bắt ấu tể của ngươi đem đến cho ta giải buồn."

MD, cái này có khác gì đám mua bán người chứ!

Nghệ Nhàn nén giận, nghe âm thanh tách tách trong ổ khóa, không thèm nói nhiều với người này, "hy vọng ta mở được lồng sắt này, ngươi có thể tuân thủ hứa hẹn để chúng ta đi."

Nữ nhân kia chỉ ừ nhẹ một tiếng.

Lam Đồng không biết Nghệ Nhàn ở trong lồng sắt làm cái gì, liền xích lại lồng sắt, nàng vừa đi tời thì huyễn thú bạch hổ cũng đi theo sau nàng nhìn chằm chằm, Tiểu Lam trốn sau cái cây thấy các nàng như vậy thật thú vị, cũng chạy theo phía sau bộ dạng rất chi là vui vẻ, rất nhanh hai cái đại gia hỏa đem ánh sáng trước lồng sắt che kín.

Nghệ Nhàn thấy trên mình Lam Đồng có không ít thương mới, liền nói "ta giúp nàng mở xích sắt cùng lồng sắt này ra, rồi chúng ta sẽ đi ngay."

Lam Đồng liền thoải mái nằm úp sấp bên cạnh, thỉnh thoảng liếm vết thương, thấy tiểu gia hỏa chạy đến, liền dùng đại trảo đè lại, đem toàn thân tiểu gia hỏa liếm một lần, xác định không bị thương mới thả ra. Tiểu gia hỏa cũng đáp lễ liếm những chỗ bị thương cho nàng, một lớn một nhỏ hai cái không ngừng liếm mao, hình ảnh này thực sự là rất tốt.

Nghệ Nhàn thấy vậy cũng không thể trách, tiếp tục thử từng cái lỗ.

Nhưng nữ nhân kia đột nhiên nói một câu, "có ẩu tể của chính mình thật tốt."

Cái này mà nói cho nữ nhân bị bán đến thú nhân tộc nghe được, sợ là ngươi vừa mở miệng sẽ bị phun nước bọt đầy mặt a. Lời này nói ra đặt ở đâu cũng không được, không ai có thể tiếp nhận việc mình phải sinh ấu tể cho một thú nhân a.

Nghệ Nhàn tìm hiểu một hồi lâu, làm đủ mọi biện pháp mới có thể tiếp nhận được chuyện này. Nếu nàng giống nguyên thân bị bán đến thú nhân tộc, sợ là chỉ có thể chịu đựng cuộc sống như vậy.

Trên đời này, không có vũ lực thì không có quyền nói chuyện. Ở thú nhân tộc cũng vậy, ở nhân tộc cũng vậy, tất cả đều như vậy.

Về chuyện này Nghệ Nhàn cũng không nói đến nữa, tinh thần tập trung lên xích sắt cùng lồng sắt này, có tất cả sợi xích sắt, từng vòng nối nhau.

Nghệ Nhàn thẳng thắn ngồi đối diện với nữ nhân kia, chống đầu nhìn dây xích chằng chịt đờ ra, trong đầu rất nhanh hiện lên bản vẽ của vòng quấn này.

Cũng may không ai thúc giục, người cùng thú ở đây đều kiên trì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, một ngày, hai ngày. Lam Đồng đem theo tiểu gia hỏa hoạt động gần đó, ánh mắt không rời Nghệ Nhàn một khác. Hôm đó, Nghệ Nhàn chợt vỗ đầu một cái, "đúng là ngu a, nghĩ cho phức tạp."

Nàng không mở sợi xích này, cần gì làm khó mình như vậy. Cho dù là bao nhiêu sợi dây thì cũng chỉ có một nút mở. Trăm cái vòng thì chỉ một nút mở, Nghệ Nhàn liền tìm nó.

"Hai ngày trước có nghe thấy tiếng huyễn thú cao cấp rống lên, hẳn là ở chỗ này, ta chắc chắn không nghe nhầm."

"Vậy mọi người đi xung quanh tìm một chút đi, nếu phát hiện thì báo một tiếng."

"Chúng ta đi qua bên kia đi."

...

Nghệ Nhàn nghe nhiều âm thanh tách tách, đầu to như trâu, nói gì chứ, may là hai cái đại gia hỏa đầu óc đần độn tứ chi phát triển này còn giữ lại sức chiến đấu, nếu không thì cả đám bị diệt rồi?

"Ta sắp mở được ổ khóa này rồi, chờ một hồi người Tạ gia đến, hai người các ngươi đừng tự mình đánh, mà phải đoàn kết một chút, giúp ta kéo dài thời gian."

"Bạch Tinh, phối hợp cùng nàng."

Nghệ Nhàn cũng không có ý này, chỉ hy vọng hai tên này đừng đánh nhau là a di đà phật rồi, đột nhiên từ đối địch thành đồng đội, đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt a, không lẽ đây chính là hiệu ứng cánh bướm a?

Khi các đệ tử Tạ gia nhìn thấy Lam Đồng, đầu tiên là vui vẻ. Sau đó lại thấy sau lưng này xuất hiện thêm một con huyễn thú bạch hổ khổng lề, tầm mắt liền choáng váng, bọn họ đi tìm huyễn thú cao cấp hết một tháng, cũng không thấy một con, đột nhiên bây giờ lại xuất hiện đến hai con. Không đúng, còn có một con ấu tể.

Tiểu Lam nghiêng đầu, đôi mắt xanh chớp chớp, bộ dạng manh manh khiến đám đệ tử Tạ gia mềm lòng, lòng tham khiến bọn hắn không thấy được nguy hiểm.

"Cái lồng sắt kia."

"Thì ra toàn bộ đều ở đây, cái này chúng ta có thể báo thành quả rồi."

Một tên đệ tử Tạ gia liền phóng pháo tín hiệu, pháo bay lên không trung xuất hiện hai chữ "Tạ". Lam Đồng liền phi lên, dùng một trảo đánh bay tên đệ tử Tạ gia đứng gần nàng nhất, sau đó là một loạt kỹ năng phóng đến, nàng nhanh chóng xông vào đám người, lúc này liền bắt đầu hỗn loạn.

Ngân Bảo đại nhân liền dẫn tiểu gia hỏa chạy đến lồng sắt, không để cho đống kỹ năng không mắt kia đả thương nàng. Nào ngờ, có vài tên đệ tử Tạ gia không biết xấu hổ tránh thoát được Lam Đồng, tránh thoát được huyễn thú bạch hổ, trộm mò đến phía sau tiểu gia hỏa. Ngân Bảo đại nhân liền dùng trùy tam giác đánh bọn chúng.

"Chỗ này còn có một ấu tể huyễn thú."

"Mau bắt nó lại."

Nghệ Nhàn nhìn qua, thấy bốn nam người đang vây quanh tiểu gia hỏa cùng Ngân Bảo đại nhân, ngoại trừ phóng kỹ năng còn dùng lưới săn. Nàng tức giận đến nghiến răng, phóng lôi tủy đánh đám người kia, "Tiểu Lam, mau qua đây."

Tiểu Lam nhanh chóng chạy đến, Ngân Bảo đại nhân dùng tơ nhện đánh bay lưới của bọn chúng, trái xông phải vọt, ngược lại cũng dùng móng vuốt cào cào cho mặt bọn chúng nở hoa.

Nghệ Nhàn mở lồng sắt ra, để tiểu gia hỏa tiến đến. Kết quả một chân vừa bước vào cửa, từ trên trời một sợi dây leo thòng xuống, túm lấy một chi của nàng, "ta muốn ra khỏi lồng sắt này."

Nghệ Nhàn trơ mắt nhìn tiểu gia hỏa bị dây mây trói bay vào tay Hà quản sự, dây leo chính là mộc linh huyễn thú của Hà quản sự.

Hà quản sự túm cổ Tiểu Lam, cười híp mắt nhìn một phen, "tốt lắm, một con huyễn thú rất tốt, còn là ấu tể của huyễn thú cao cấp, tốt lắm, mau đem về Huyễn Các đi."

"Vâng."

Nghệ Nhàn nằm mơ cũng muốn gϊếŧ chết Hà quản sự kia, nàng tức đến nghiến răng, lần nữa quay về mở khóa cho nữ nhân kia, nữ nhân kia lúc này mới buông tay ra, "Tạ gia sẽ không làm khó, nhất là với ấu tể, vì bọn họ muốn bán ấu tể với giá cao, đừng để ả rời khỏi Gi áng Thanh tiểu trấn là được."

Nghệ Nhàn hừ cười, "ta sẽ không để ả rời khỏi tầm mắt của ta."

Ngân Bảo đại nhân cùng Miên Hoa Đường đuổi theo, nàng phải nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa. Đại khái tâm thành thì linh, Nghệ Nhàn nghe âm thanh tành tạch vang lên, xích sắt trong lồng toàn bộ rớt xuống.

Nữ nhân kia không dám tin nhìn, "ta có thể đi ra rồi, ta thực sự có thể ra ngoài rồi. Ấu tể của ngươi, chúng ta nhất định sẽ giúp ngươi đoạt về."

Nghệ Nhàn cũng không để ý đến nàng, liền chạy ra ngoài, thuấn di vài bước liền rời khỏi đó. Lam Đồng thấy nàng đi, liền quay người lại, dùng đôi cánh quạt bay đám người kia, đuổi theo Nghệ Nhàn.

Lam Đồng định kéo nàng lên lưng, nhưng phát hiện Nghệ Nhàn chạy trên đất tốc độ cũng không chậm, Nghệ Nhàn thuấn di chục lần, rất nhanh tìm được đám đệ tử Tạ gia đang đem tiểu gia hỏa về Huyễn Các.

Ngân Bảo đại nhân thỉnh thoảng đánh lén phá rối, ngược lại cũng ngáng chân đám người kia không ít, Hà quản sự dẫn theo người hộ tống, nhìn thấy Nghệ Nhàn biểu tình cũng biến hóa, "ngươi, ngươi --"

Nghệ Nhàn thấy biểu tình của ả liền chán ghét, cũng biết lời ả không có gì tốt, "hôm nay ta muốn ngươi phải chết!"

Ngân Bảo đại nhân xác nhận tiểu gia hỏa bị bọn chúng cất vào túi huyễn thú, liền chi chi nhắc nhở. Nghệ Nhàn không nói hai lời, phóng một cái lôi tủy chào hỏi, sau đó vung ngũ tiết châm lên, liền giảm bớt hai ba cái phiền toái.

Hà quản sự liền phóng mộc linh huyễn thú dây leo ra, nhất thời không phá được lồng năng lượng của Nghệ Nhàn, thử hai ba lần cũng không được, liền bỏ.

Nghệ Nhàn, "bớt người, chúng ta có thể yên tĩnh tính sổ nợ này a."

Nếu không phải đối phương chơi ác với nàng, Nghệ Nhàn cũng sẽ không lấy mạng của ả, nếu còn giữ lại ả Hà quản sự này thì sau này sẽ không biết được bao nhiêu người bị hại vì ả.

Khi Lam Đồng chạy đến, đã thấy có ba người bị lồng năng lượng của Nghệ Nhàn bọc lại, còn có một người bị thương, còn lại năm người đang bảo vệ cho Hà quản sự, còn chuẩn bị đem ấu tể đi về.

Lam Đồng được Nghệ Nhàn nhắc nhở, liền đánh từ sau lưng kẻ đeo túi huyễn thú, Ngân Bảo đại nhân ở bên cạnh giúp đỡ, còn lại bốn người thì cản đường.

Hà quản sự vừa thấy Lam Đồng liền phóng lá nhọn qua, còn có mộc linh huyễn thú của ả hỗ công kích theo, đều bị Nghệ Nhàn cản lại toàn bộ, "sao hả? đối phó một mình ta chưa đủ sao?"

Nghệ Nhàn hòa quyện quang linh cùng lôi linh, mưa kim quang chói lọi rơi xuống, mưa đột phá tính cực hạn trước kia, trở nên càng thêm linh hoạt.

Hà quản sự đã nếm qua một lần bị lôi đánh cảm giác tê dại, dưới tình thế cấp bách, liền đem huyễn thú mộc linh kia che chở cho đám đệ tử Tạ gia.

Nghệ Nhàn triệu hồi tiểu mã ra, không chút khách khí phóng về phía ả một cái. Nghệ Nhàn thấy ả nhắm mắt lại, liền phóng cho ả một cái lồng năng lượng, "ngươi đã không dám đánh chính diện với ta, vậy thì ở trong này chờ một hồi đi."

Miên Hoa Đường mơ màng chạy theo Ngân Bảo đại nhân chớp a chớp hai con mắt đậu đen, rất nhanh nhìn thấy túi huyễn thú trong tay người kia, liền nhảy nhót chạy đến, nổi giận nổi giận nổi giận, biến mình thành một con cá nóc.

Nghệ Nhàn vội nhắc nhở, "Miên Hoa Đường phóng lôi linh, mau tránh ra."

Có câu nói "ăn đau một lần khôn lên nhiều hơn", Lam Đồng ăn qua đòn súng bọt nước của Miên Hoa Đường, mặt đau chừng mấy ngày vừa nghe liến tránh đi. Ngân Bảo đại nhân thì khỏi phải nói, chỉ cần nghe "lôi linh" cái gì đó, thì thân ảnh liền biến thành tia chớp.

Miên Hoa Đường biu biu biu, lôi linh không ngừng bay ra đánh cho tên kia hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất. Sau đó nhảy đến bên cạnh hắn, túm túi huyễn thú đi, lắc a lắc.

Một con tiểu sư tử kim mao bị nó đổ ra ngoài.

"Ngao ngao."

"Ngao ngao."

Hai tên tiểu tử ngao ngao gọi, từng tiếng so với trước càng to hơn, càng dồn dập hơn.

Lồng năng lượng vỡ ra, Hà quản sự phóng dây leo về phía các nàng, Nghệ Nhàn liền che trước mặt tiểu gia hỏa, phóng lôi tủy đánh rụng dây leo, sau đó nàng lại ném thêm một cái lôi tủy đánh lên hoa mặt người kia, "Lam Đồng, ngươi trông chừng Tiểu Lam."

Lam Đồng gặm lấy cổ tiểu gia hỏa nhét chung với đám Ngân Bảo đại nhân và Miên Hoa Đường, khí thế hung hăng phóng lên, hai bên một trái một phải cùng công kích, Nghệ Nhàn đỡ kỹ năng cho nàng, Lam Đồng tranh thủ dùng móng vuốt cào rách tay ả, máu văng khắp nơi.

"Tiểu tử thối, ta nên sớm đánh chết ngươi."

"Để tránh cho nhiều người gặp tại họa vì ngươi, hôm nay ta phải gϊếŧ chết ngươi."

Nghệ Nhàn thấy lồng năng lượng sắp bể, liền cho tiểu mã phóng quang giữ lại, sau đó lại hạ thêm một cơn mưa điện, "vậy ngươi ráng hưởng kỹ năng mới cải thiện của ta đi."

Lam Đồng định xông đến, Nghệ Nhàn liền kéo nàng lại, trên trời mưa vàng chói lọi rơi xuống, toàn bộ phủ trên đỉnh đầu ả, ả vừa bị đứt một cánh tay, hiện tại mộc linh lại không thể chống lại lôi linh bá đạo, nếu mộc linh huyễn thú của ả có bị lôi tủy của Nghệ Nhàn đánh thì bản thân cũng không sống nổi.

Mưa quang lôi rơi xuống, liền có tiếng người la thảm thiết vang lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio